CHƯƠNG 460
Đó là một gương mặt phủ kín vết sẹo, đặc biệt ở mắt phải có một vết sẹo rất dài. Vết sẹo này kéo dài đến tận khóe miệng bên trái. Cứ như gương mặt hắn ta bị chia làm hai nửa, trông rất quái dị. Cũng vì vết sẹo này, hắn ta bị người khác gọi là Sẹo Máu.
Sẹo Máu là người đứng đầu Huyết Sát môn, hắn ta có chút danh tiếng ở Đông Hoa Châu. Khi đến các thành phố hay thị trấn gần Huyết Sát Môn, chỉ cần chắc đến cái tên Sẹo Máu, cũng có thể dọa trẻ con khóc.
Hắn ta vừa ra lệnh, hơn mười người đàn ông hóa hóa thành cơn gió, bay về phía thành phố Long Cửu.
Một đám mây đen xuất hiện, cứ như muốn bay theo họ đến thành phố Long Cửu.
Buổi đêm tĩnh lặng.
Trong phủ Trấn Thủ, Hàn Liên ngồi ở vị trí của Chu Trấn Thủ, vừa nhìn gà quay, vừa nói với Chu Trấn Thủ: “Ta nói lại cho ngươi nghe. Nếu bây giờ ngươi nghe theo ta, chưa chắc ngươi đã bị làm sao, thậm chí khi ta quay về gia tộc, nói tốt cho ngươi mấy câu, có khi ngươi còn có thể được thăng chức. Có khi cả đời ngươi còn có thể thăng đến Châu Mục. Nhưng nếu bây giờ ngươi không nghe ta, ta đảm bảo, đêm nay ngươi cũng chẳng còn sống nữa đâu. Ngươi xem mà làm đi!”
Mồ hôi trên trán Chu Trấn Thủ rơi như mưa mùa hè, hắn ta trốn trái trốn phải cả một buổi trưa, nhưng cuối cùng vẫn bị Hàn Liên lôi ra khỏi phòng của tiểu thiếp.
Người nhà họ Hàn đúng là chẳng nói lý lẽ, rõ ràng đây là phủ Trấn Thủ, nhưng hắn ta lại chẳng coi ra gì, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Đám hộ vệ của hắn ta cũng rất ngu ngốc, chẳng ai có thể chống lại Hàn Liên. Để hắn ta ra vào tự nhiên như đi nhà vệ sinh công cộng.
“Hàn thiếu gia, Hàn đại thiếu gia của ta ơi. Bây giờ ngươi đang uy hiếp một Trấn Thủ đấy. Tội này cũng không hề nhỏ đâu.”
Chu Trấn Thủ vẫn còn cố giãy giụa lần cuối, hắn ta tuyệt đối không muốn xuất binh. Vì nếu xuất binh, Hàn đại thiếu gia có gia thế thâm hậu sẽ không sao, chứ chắc chắn hắn ta sẽ toi đời.
Hắn ta không nghĩ rằng, Hàn đại thiếu gia có thể bắt ép được hắn ta. Trông dáng vẻ của hắn ta, làm gì có người họ Hàn nào chạy đến nơi này. Có khi, hắn ta là con cháu bị gia tộc lưu đày đến đây. Hắn ta nói xằng nói bậy chỉ để hù người khác thì có!
Hàn Liên vừa nghe nói xong Chu Trấn Thủ, ném thẳng cái đùi gà đang cầm vào mặt Chu Trấn Thủ, hắn ta ném mạnh đến nỗi khiến cái đùi gà chia năm xẻ bảy, Chu Trấn Thủ rên lên rồi ngã xuống đất.
“Au, ngươi dám uy hiếp ta sao? Đúng thế, ta đang uy hiếp Trấn Thủ như ngươi đấy, ngươi làm gì được ta.”
Vừa nói, Hàn Liên vừa rút Trường Thiên Kiếm Bích Thủy ra.
Chẳng chờ hộ vệ bên cạnh Chu Trấn Thủ phản ứng, Hàn Liên giơ tay, ném Trường Thiên Kiếm Bích Thủy.
Trường Kiếm bay chính xác về phía cổ Chu Trấn Thủ, ngay lúc sắp cắm vào cổ Chu Trấn Thủ thì thanh kiếm dừng lại.
Một dòng máu chảy từ cổ Chu Trấn Thủ xuống đất, kiếm khí lạnh lẽo khiến Chu Trấn Thủ rợn cả người.
Hàn Liên gắn từng chữ: “Ngươi nói thêm một chữ nữa xem. Cược xem ta có dám giết ngươi hay không.”
Khóe miệng và đuôi mắt Chu Trấn Thủ đều run rẩy.
Ngay sau đó, Chu Trấn Thủ run rẩy nói: “Ta xuất binh, ta xuất binh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất