CHƯƠNG 484
Trong lòng Cửu Thiên khẽ động, thực lực của người tên Lâm Hậu này tuyệt đối không hề yếu kém, ít nhất là Nguyên Canh cảnh.
Chết tiệt, sao lại gặp ngay cao thủ như vậy, chẳng lẽ ở thành Đông Hoa, cao thủ Nguyên Canh cảnh cũng không đáng giá sao?
Trong lòng Cửu Thiên nảy sinh một cảm giác khác thường, các công tử và tiểu thư xung quanh đều bị ánh nhìn chằm chằm của Lâm Hậu trừng đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Lâm Hậu quay lại và khẽ gật đầu với Cửu Thiên, sau đó Cửu Thiên nghe được một giọng nói truyền đến bên tai.
“Xin ngài chờ trong chốc lát, tôi đi vào thông báo một tiếng”
Sau khi nói xong, Lâm Hậu lập tức bước vào trong cánh cửa dẫn đến gian phòng chữ Thiên, hộ vệ canh giữ cửa thản nhiên đóng cánh cửa lại.
Hàn Liên sư huynh ở bên cạnh nói: “Cửu Thiên sư đệ, tình huống gì đây, sao ông ta lại rời khỏi, chúng ta có nên chờ ở đây không?”
Cửu Thiên quay đầu, nghi hoặc nhìn Hàn Liên: “Hàn Liên sư huynh, huynh là người dẫn đệ đến nơi này mà. Tại sao chuyện gì huynh cũng hỏi đệ vậy, huynh chưa từng đến đây sao?”
Hàn Liên nhẹ nhàng xoa lỗ mũi nói: “Đây cũng là lần đầu tiên huynh đến đây. Thật ra là do khi còn ở trong gia tộc, huynh vẫn thường nghe mấy đại ca khoe khoang nói hương viên Bát Phương này tốt như thế nào. Huynh cũng muốn trải nghiệm thử một lần. Có quỷ mới biết nơi này không những yêu cầu trình thẻ pha lê mà còn có nhiều quy tắc như vậy. Cửu Thiên sư đệ, đệ lấy thẻ pha lê này ở đâu vậy, huynh cũng muốn làm một cái.”
Cửu Thiên thản nhiên nói: “Người ta đưa cho đệ. Chờ ở chỗ này đi, ông ta đã bảo chúng ta chờ ở đây, còn nói phải vào trong bẩm báo một tiếng, chắc hẳn chúng ta có thể đi vào.”
Cửu Thiên vừa dứt lời thì Diệu Lam tiểu thư ở bên cạnh lên tiếng, bật cười nói: “Hai tên nhà quê này mà cũng dám nói mình có thể đi vào gian phòng chữ Thiên sao, đúng là nực cười. Tôi đã từng gặp qua mấy người thường hay khoe khoang, nhưng chưa bao giờ thấy ai khoác lác đến vậy.”
Liếc nhìn từ trên xuống dưới Cửu Thiên và Hàn Liên mấy lần, trong mắt Diệu Lam tràn ngập vẻ khinh thường, gần như sắp tràn ra ngoài.
Rất nhiều công tử bên cạnh cũng bật cười thành tiếng, cười nhạo Cửu Thiên nói khoác không biết ngượng miệng.
Cửu Thiên không thèm để ý đến bọn họ, chỉ liếc nhìn Diệu Lam một cách khinh miệt.
Hắn đã thấy qua nhiều loại người như vậy, bản thân không vào được thì cũng mong những người khác đều không thể tiến vào. Những con khốn có tính cách như thế nên Cửu Thiên cũng không thèm so đo tính toán với loại người này.
Nhưng Hàn Liên lại không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Cười cái gì, có gì buồn cười chứ? Các người không vào được thì người khác cũng không thể vào sao? Một đám mắt chó xem thường người khác. Một đôi mắt chó bị mù.”
Lời nói của Hàn Liên trực tiếp đắc tội với đám công tử có mặt ở đây.
“Anh nói gì? Có gan lặp lại lần nữa đi?”
Mã Lục công tử vừa bị Lâm Hậu chọc giận là người đầu tiên đứng dậy, trừng mắt nhìn chằm chằm Hàn Liên và nói.
Diệu Lam tiểu thư cũng giống như chú mèo bị giẫm phải đuôi, giọng nói cũng trở nên the thé: “Tên nhà quê, anh đang nói ai vậy?"
Nói đến chuyện cãi nhau thì Hàn Liên đúng là chưa từng sợ ai bao giờ, hắn ta tiến lên một bước chỉ thẳng vào mặt Mã Lục công tử nói: “Tôi nói các người mắt chó, mắt chó, mắt chó...”
Sau khi nói liên tục hơn mười lần, nước miếng của Hàn Liên cũng suýt chút nữa phun đầy mặt Mã Lục công tử, lúc này hắn ta mới dừng lại nói tiếp: “Cho đến bây giờ chưa từng thấy ai đưa ra yêu cầu như vậy, bị người khác mắng thích lắm phải không?”
Mã Lục công tử thật sự sắp tức đến mức nổ phổi, Diệu Lam tiểu thư thì trực tiếp rút thanh kiếm bên hông xông đến. Hóa ra đồ trên tay cô ta cũng không phải là vật trang sức vô dụng.
Cửu Thiên và Hàn Liên lập tức chuẩn bị sẵn vũ khí trong tay, Cửu Thiên tỏ vẻ không nói nên lời.
Tại sao lại muốn đánh nhau, vị Hàn Liên sư huynh này của hắn thật sự gây rắc rối ở khắp mọi nơi mà.
Diệu Lam trực tiếp rút kiếm lao tới, thanh kiếm đâm thẳng về phía miệng của Hàn Liên.
“Mẹ nó, mau cút khỏi đây!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất