CHƯƠNG 491
Cửu Thiên chưa dứt lời, giọng nói của Vũ Hoàng Yến lại vang lên.
“Một khúc U Mộng, tâm có ngàn vạn, khó thể nói ra. Mộng chuyển mấy hồi, đạo có ngàn vạn, thông tới tận đâu.”
Vũ Hoàng Yến hỏi ra câu hỏi của mình.
Cửu Thiên bỗng mỉm cười, thì ra cô ta đến để tìm lời giải thích về đạo.
Nghe thấy câu hỏi của Vũ Hoàng Yến, Cửu Thiên bèn nói, cô ta chắc chắn là ở trong lúc tu hành gặp phải bình cảnh. Hơn nữa là bình cảnh liên quan tới ngộ đạo.
Loại bình cảnh này khó đột phá nhất.
Không thể dựa vào lực lượng tích lũy để vượt qua, cũng không thể thông qua ngoại lực để phá.
Bản thân Cửu Thiên bởi vì song tu khí – võ, các loại đạo ở trước mặt bọn họ đều có hai cách nhìn, vậy nên từ trước tới nay chưa gặp phải bình cảnh gì cả.
Cộng thêm, hắn từng tham ngộ Sinh Chi đạo vực của học viện Võ Đạo, lại có Sĩ Hành đạo vực của trọng kiếm Vô Phong cung cấp cho hắn tham ngộ, cho nên ít nhất trước Thiên Canh cảnh, hắn không có khả năng đụng phải bình cảnh gì lắm.
Nhưng như vậy không đại biểu những người khác cũng như vậy.
Ví dụ như Vũ Hoàng Yến này, rõ ràng là vừa bước vào đạo, trong mông lung đã mò được loại đạo nào đó, nhưng chỉ cách một lớp vải sa, khó thể thấy rõ.
Giống như lớp vải sa đen trên mặt cô ta, che đi dung mạo, chỉ lộ ra một chút dung mạo xuất sắc, khiến người không cam tâm, nhưng không thể làm được gì.
Bên dưới, một đám người nhíu mày suy nghĩ, liều mạng muốn giúp Vũ Hoàng Yến giải đáp.
Nhưng đám người bọn họ, thực lực cao nhất ở khoảng Ngoại Canh cảnh, đâu có cơ duyên lớn như Cửu Thiên, có thể ngộ được đạo gì.
Nói không chừng có rất nhiều người, ngay cả một võ đạo cũng chưa nhìn thấy, bây giờ vẫn đang tìm kiếm trong mông lung.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Cửu Thiên mạnh hơn rất nhiều các võ giả Ngoại Canh cảnh, hắn có thể lấy yếu địch mạnh, vượt giai chiến đấu.
Tu vi cùng cấp, người có võ đạo mạnh thì có thể phát uy uy lực thân pháp của mình tốt hơn, nhiều hơn.
Mà người không có võ đạo, cho hắn một quyển võ kỹ địa cấp giốn nhau, hắn có thể không phát huy được 30-40% uy lực trong đó.
Đây là sự chênh lệch!
Sau đó, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
Một nam tử vấn khăn cầm quạt lông đứng lên, đanh giọng nói: “Tâm khó nói, đạo khó cầu. Tùy tâm mà động, tùy ý mà đi, thuận theo tự nhiên, nước sẽ thành dòng.”
Lời này vừa dứt, một đám người ở xung quanh đều không nhịn được mà gật đầu.
Ừ, lời giải thích này không tồi, thiết nghĩ chắc là đáp án hay nhất.
Ngay lập tức một nam tử bên cạnh cười nói: “Ngao Sáng huynh quả nhiên đại tài, bốn chữ tùy tâm mà động này rất tinh diệu. Xem ra cơ hội hôm nay có thể xem độc quyền khúc nhạc của cô Vũ Hoàng Yến, chắc chắn thuộc về Ngao huynh.”
Ngao Sáng phe phẩy cái quạt, trên mặt có vẻ đắc ý, lại nói kiểu ‘khiêm tốn: “Nào có, nào có, ngẫu hứng cảm được thôi.”
Ngay lập tức, mấy nữ tử đều đổ dồn ánh mắt tán thưởng về phía Ngao Sáng.
Nhất thời, Ngao Sáng dường như có hơi phê.
Nhưng Cửu Thiên nghe thấy lời của Ngao Sáng, bỗng không nhịn được cười.
Những lời này, nghe thì khá ra gì và này nọ, trên thực tế là đánh rắm, căn bản tương đương với cái gì cả.
Có thể là tiếng cười của Cửu Thiên có hơi lớn, ngay lập tức người xung quanh đều nhìn về phía hắn với ánh mắt khác thường.
Ngao Sáng cũng quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, ánh mắt có hơi lạnh lẽo.
Ngao Sáng hừ lạnh một tiếng, lười đếm xỉa với Cửu Thiên. Hắn ta ngẩng đầu nói với Vũ Hoàng Yến: “Vũ tiểu thư, xin hỏi ta đã giải đáp nghi hoặc cho cô hay chưa?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất