CHƯƠNG 507
Vô số binh khí hợp thành một ngọn núi, biến ảo khó lường. Đây chính là ngọn núi đao trong truyền thuyết.
Mà ở phía trên đạo chính là một tầng hỏa vân nối tiếp nhau. Và ở trong phần cuối của tầng hỏa vân có một mảnh trắng rực cháy, bên kia là nơi mà Hỏa Tinh tồn tại.
Đó thật sự chính là một đám hỏa vân, ngọn lửa sáng xanh và rực cháy, hừng hực thiêu đốt. Bây giờ, Cửu Thiên vẫn không thể bay lên khoảng không, nói cách khác, nếu hắn muốn lấy thứ gì đó trong đám hỏa vân thì nhất định phải đi lên đỉnh của ngọn núi đao trước đã, sau đó xuyên vào trong đám hỏa vân, dùng tốc độ nhanh nhất để lấy Hỏa Tinh ra.
Cửu Thiên âm thầm nghiến răng, sao có thể như vậy.
Hắn nhớ kỹ mô tả về núi đao biển lửa trong tư liệu mà mình đã đọc được vào tối hôm qua, chúng thật sự rất khó đụng tới.
Thật ra thì cuộc khảo hạch tuần tra sứ cấp thấp có tổng cộng bảy cửa ải, thông thường đều ngẫu nhiên chọn ra một cửa ải để làm nội dung cuộc khảo hạch.
Từ đơn giản nhất là võ trận thâm cảnh đến khó khăn nhất chính là núi đao biển lửa.
Mỗi một cửa ải thật ra có độ khó không giống nhau.
Ví dụ như võ trận thâm cảnh chính là mười người tiến vào trong một trận pháp bù nhìn, chỉ cần chiến thắng những con rối do trận pháp tạo thành thì xem như vượt qua cửa ải.
Thực lực của những con rối kia đều ở tầm chừng Ngoại Canh cảnh, chỉ cần mười người chung sức hợp tác, thông thường mà nói thì ba năm người cũng có thể vượt qua.
Nhưng núi đao biển lửa chỉ có thể tự mình xông vào, không chỉ độ khó cực cao mà dường như đã mười năm rồi chưa từng mở ra.
Không ngờ hôm nay hắn lại gặp được cảnh này.
Nghe thấy mấy chữ “núi đao biển lửa”, một số võ giả đứng sau đã bắt đầu kêu rên.
“Trời ạ, sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải núi đao biển lửa khó khăn nhất.”
“Đây là cửa ải cho người vượt qua sao? Tôi nghe người ta nói mấy chục năm rồi cũng không có ai vượt qua cửa ải này. Không có Nguyên Canh cảnh thì cũng đừng liều
mạng xông vào.”
“Cửa ải này thật sự có thể giết chết người đấy. Tôi thấy hay là sang năm tôi sẽ trở lại để khảo hạch vậy.”
Xôn xao ồn ào, ba người trong số mười người trực tiếp bỏ cuộc.
Lão giả vẫn luôn đứng quan sát, nghe thấy có ba người bỏ cuộc thì lên tiếng: “Người không muốn vượt cửa ải thì đứng ở chỗ này, đợi cửa ải kết thúc. Những người muốn vượt qua thì có thể bắt đầu rồi, thời hạn là hai canh giờ.
Cửu Thiên siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu.
Nếu đã đi đến bước này thì hắn cũng không còn đường lui nữa rồi.
Quay đầu lại, Cửu Thiên nói với Tiếu Nhi: “Cô Tiếu Nhi. Cô còn muốn xông vào cùng tôi không?”
Tiếu Nhi nghiến răng, lúc này cô ta cũng có chút do dự.
Một lúc lâu sau, Tiếu Nhi nói: “Anh có nắm chắc không?”
Cửu Thiên đáp: “Tôi cũng chưa thử qua, làm sao biết có nắm chắc hay không. Bây giờ tin hay không đều tùy thuộc vào cô thôi.”
Tiếu Nhi nhìn vào mắt Cửu Thiên, một lúc sau, Tiếu Nhi nói: “Vừa rồi tôi không tin anh, nhưng hóa ra tôi đã sai lầm. Vậy lần này, tôi sẽ tin anh một lần. Đầu gỗ lạnh lùng, nếu như anh hại tôi xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ không buông tha cho anh đâu.”
Cửu Thiên nói: “Tôi đã hứa sẽ đảm bảo cho cô vượt qua được bài khảo hạch, nhất định nói được làm được.
Nói xong, Cửu Thiên sải bước đi đến ngọn núi đao trước mặt.
Nhắm mắt, một số võ giả phía sau cũng đi theo.
Khoảng cách càng gần, ngọn núi đao xoay tròn thoạt nhìn trông càng có lực rung động hơn.
Có bao nhiêu lưỡi đao sắc bén đang phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời chói chang.
Cửu Thiên kéo Tiếu Nhi lại và nói: “Ngưng thần tĩnh khí.
Sau đó, toàn thân Cửu Thiên lập tức xuất hiện Lân Long giáp màu bạc trắng.
Hai người giống như được kết nối với nhau, áo giáp hợp nhất thành một khối, thoạt nhìn giữa hai người không có khe hở nào cả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất