Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 512 

Đồi xanh bao quanh, bóng nước trong xanh, rõ ràng đã không còn ở trong thành phố nữa. 

Trong sân chỉ có một loại hoa, đó là hoa tulip đang nở rộ. Cùng không hiểu sao mùa này ở đây lại có cảnh sắc như vậy. 

Ông lão vỗ vỗ bụi trên người, giống như là vận chuyển thông qua trận pháp vẫn sẽ nhiễm bụi trần vậy. 

"Vào đi. Cửa ải thứ ba chính là ở phía trong. Không cần quá lo lắng, cửa ải thứ ba không phải là chiến đấu, có điều nói khó thì cũng khó. Các cậu vào đi, những người không đạt tiêu chuẩn khác đã bị chuyển đi rồi. Tôi ở ngoài đợi các cậu.” 

Ông lão chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn Cửu Thiên và Tiếu Nhi. 

Ngẩng đầu nhìn về trước, phía trong có một căn phòng, cánh cửa khép hờ. 

Cửu Thiên và Tiếu Nhi nhìn nhau một cái, hai người đi tới, vào lúc đẩy cánh cửa ra, một đường ánh sáng vàng từ trong phòng chiếu vào người của hai người. 

Ngay lập tức, Cửu Thiên cảm nhận được một luồng Hạo Nhiên Chi Khí dạo quanh trong cơ thể hắn, mặc dù không có ý tấn công gì nhưng mức độ ngang tàng của sức mạnh này vẫn khiến lòng người kinh sợ không thôi. 

Tuyệt đối là sức mạnh của võ giả vượt qua Thiên Canh cảnh, chỉ một luồng sức mạnh như vậy đã áp chế canh khí trong cơ thể Cửu Thiên khiến nó căn bản không thể chuyển động được. 

Trước mặt, một ông lão râu dài ngồi trên tấm nệm, sau lưng ông ta là từng dãy linh vị. 

Hóa ra cả căn phòng đều xếp đầy bài vị, một số bài vị lờ mờ phát ra ánh sáng, một số lại đã u ám ảm đạm, mục nát theo năm tháng. 

Ông lão râu dài mở mắt ra, bộ râu dài đến đất che đi quần áo của ông ta. 

Ông lão rõ ràng là một người tàn tật, không tay không chân, nhưng trong đôi mắt lại có một tia đáng sợ. 

Trong chốc lát, cả Cửu Thiên và Tiếu Nhi đều cảm thấy Hạo Nhiên Chi Khí trong cơ thể đã biến mất. 

Ông lão gật đầu nói: "Vậy mà lần này lại chỉ có hai người, xem ra cửa ải mà các cậu gặp phải có chút khó rồi. Nói cho tôi nghe xem, các cậu gặp phải cửa ải nào vậy?" 

Cửu Thiên bình tĩnh nói: "Núi đao biển lửa!" 

"Ô?" 

Ông lão hơi ngạc nhiên. 

"Hóa ra là núi đao biển lửa, ừm, cửa ải này mà hai người các cậu cũng có thể vượt qua. Xem ra có chút thủ đoạn rồi. Nếu đã có thể tiến vào cửa, vượt qua Hạo Nhiên Chi Khí, vậy cũng không phải là ma tu. Qua đây đi, ngồi xuống trước mặt tôi” 

Cửu Thiên và Tiếu Nhi nhỏ giọng đáp lại, hai người ngồi xuống trước mặt ông lão. 

Ông lão nhìn về phía Tiếu Nhi trước, khẽ cười và nói: "Cô gái nhà họ Ngọc, lần trước lúc tôi đến nhà cô đã nói với cô rồi, vị trí này cô có được hay không cũng giống nhau, tội gì mà tới đây.” 

Cửu Thiên kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Nhi, vậy mà cô ta đã từng gặp ông lão trước mặt rồi. 

Lúc này, Tiếu Nhi từ từ giải phóng ra canh kình của mình, một chút sức mạnh lạnh lẽo lập tức tràn ngập cả căn phòng. 

Trên tay cô ta có băng giá hội tụ, Tiếu Nhi nói: “Ông Tàn Tâm, ông đã nói rằng chỉ cần tôi có thể qua được cửa thứ hai và luyện được Hàn Vân công pháp, ông sẽ nhận tôi làm đồ đệ, ông không phải muốn nuốt lời đấy chứ?” 

Tàn Tâm nói: "Không sai, tôi đã từng nói lời này. Mà thôi, nếu cô đã tới rồi, tôi cũng thu nhận cô làm đồ đệ vậy. Đây là lệnh bài sứ tuần tra bậc thấp, cầm lấy nó, nhỏ máu tươi lên.” 

Tàn Tâm vừa dứt lời, trước mặt liền xuất hiện một tấm lệnh bài được ngưng tụ bằng Thiên Địa Chi Lực. 

Nhìn thấy nguyên khí to lớn đó, trong lòng Cửu Thiên kinh ngạc không thôi, vậy mà ông già trước mặt lại là một luyện khí sĩ. 

Điều đó có nghĩa là Tiểu Nhi thực ra cũng là một luyện khí sĩ? 

Quả nhiên, Tiếu Nhi chuyển tay nhận lấy tấm lệnh bài, băng giá trên người biến mất, Ngũ Hành Chi Lực bốc lên. 

Không phải là nguyên khí của luyện khí sĩ thì là gì, một mẩu băng cắt vào ngón tay, máu tươi rơi lên tấm lệnh bài. Ngay lập tức, lệnh bài phát ra ánh sáng, chia một thành hai. 

Một tấm rơi vào trong tay Tiếu Nhi, tấm còn lại thì bay vào trong đống bài vị trong phòng. 

Tàn Tâm gật gật đầu. Được rồi, mấy ngày nữa quay lại tìm tôi. 

Nói xong, thân thể của Tiểu Nhi nhanh chóng mờ dần, sau đó biến mất không còn tăm tích. 

eyJpdiI6IlVkdUFPTW9SeDFkY2wwWUlzTWVXNGc9PSIsInZhbHVlIjoiUHpCSFVKU1dzbk8xQ2hRdkp0cFwvdzF0emdoRUJZeGZFalJwNjViUlk3QWVnME00MVM2eUw0SUxUdFBGXC9yZnZJalh5RTlTVDBNdTJucEhTZnJrMlk3ZGVLa21HdWZuZHQrOFQ3UGVNc3lQQmwycmh1eGJtdElYZzdPa0ZrTVBSViIsIm1hYyI6Ijg1ODcyNGIyNzk0YWFhNmIxM2ZiMjdkNzJkNjc3NjQxMDI3ZTI3MmM3Yjc2YmEwMjEwYmQzNzUwZjliMTZiZTQifQ==
eyJpdiI6IkpUT1Vudk1WRk43Y3kra1ZJMk9YU2c9PSIsInZhbHVlIjoiU1ZDZ2gydkN4UWZUXC9kS1JGYmlrMkd2dWNTeFFqVVQ0YzcyTVN5TE4zaDRFMVJFeFFkc2g4M2xrTGw2VXNJRTVzUHRDNFZSZGMxU1wvZFB6cUw4aTVieXpodktkWXltNjFRMlFvQlFyblFuTnZLcmJTQVFRQlZWSVkyWkdWMmZ0d2NRQ2VWRnczeU1SOER2ZzNLa2xYVytSank2aVIwUVl0SHRHVFwvMVpUelNTNDhxaFpuTGZlOWNZc2ZnK1hCcmpWeXRIbURDUVBcL0hTQm5uY1wvbXE0WnozTVlrNUN2RDdqMWVDaVFwWjlWbm5FSUJNcjNnSmJYam1xaG44UEVYallMIiwibWFjIjoiYTczNDIzYTU4ZTAxYWFlMjVjMGY0ZmNkZDUxMTQwNDAyOTM4MWM4MTZiYzlmOWZiOWZhZWQzYTdiNjgyMjFlMyJ9

Tàn Tâm lại nhìn về phía Cửu Thiên và nói: "Còn cậu, cậu nhóc, cậu cũng muốn bái tôi làm thầy sao?”

Ads
';
Advertisement