CHƯƠNG 526
Ngọc Châu Mục nói: “Rất đơn giản. Đoạn Cần, cậu bước ra đi. Cậu đã tu hành cùng tôi mười năm, hôm nay sẽ làm giám khảo của cuộc thi lần này. Những anh hùng trẻ tuổi chỉ cần có thể đánh thắng Đoạn Cần thì xem như thông qua
Đoạn Cần chậm rãi đứng dậy, tao nhã khom người đáp: “Vâng, sư tôn. Chỉ là nếu như không có ai thắng đệ tử thì con có thể.”
Nói đến đây, Đoạn Cần háo hức nhìn về phía Tiểu Nhi và nói: “Có thể xem như con là người chiến thắng không?”
Ngọc Châu Mục cười nói: “Được.”
Đoạn Cần đột nhiên nở nụ cười, sải bước đi ra ngoài, ôm quyền chắp tay nói với mọi người: “Chư vị, xin mời.
Ngọc Châu Mục lớn tiếng nói: “Mang rượu lên, mang rượu lên. Có võ mà không có rượu thì giống cái gì chứ!”
Ngay lập tức, tiếng trống nhạc rộn ràng, thịt hơm rượu ngon lại được bưng lên một lần nữa.
Hàn Liên sư huynh xoa bụng, vô cùng hối hận nói: “Đáng tiếc quá, ăn no rồi cũng không muốn ăn nữa. Nhiều thức ăn ngon như vậy, nếu có thể gói mang về thì tốt rồi. Cửu Thiên sư đệ, đệ có muốn lên đó so tài một chút không? Trực tiếp trở thành con rể của Ngọc gia, những việc nhỏ trong gia tộc đệ đều trực tiếp được bảo đảm. Cửu Thiên lắc đầu đáp: “Đệ không nghĩ như vậy.”
Ánh mắt của hắn vẫn dừng trên người Quan Hán. Tên Quan Hán này là người của Huyết Sát Môn nhưng lại dám làm càn ở Ngọc phủ. Điều này nói rõ điều gì, hoặc là thế lực của Huyết Sát Môn đã đủ mạnh để có thể ngang hàng với Ngọc phủ. Hoặc là tên Quan Hán này không hề tầm thường.
“Tôi sẽ đến trước.”
Một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết lập tức đứng lên, đi về phía Đoạn Cần. Hắn ta không nhiều lời, trực tiếp đấu võ.
Cái gọi cao thủ vừa ra tay thì sẽ biết ngay, người kia không hổ đã đi theo tu hành cùng Ngọc Châu Mục mười năm. Thực lực của Đoạn Cần thật ra đã gần với Ngoại Canh đỉnh phong.
Mặc dù khí tức có chút không ổn định, nhưng có vẻ như đã bị dược lực thúc ép ra ngoài. Nhưng đối phó với những thanh niên nóng nảy này thì tuyệt đối dễ như chém
dưa xắt rau vậy.
Chỉ là Cửu Thiên căn bản không quan tâm những chuyện này. Hắn đứng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hàn Liên sư huynh, Cửu Thiên bước đến bên cạnh Quan Hán và ngồi xuống.
Quan Hán nở nụ cười, nói: “Có can đảm. Ngươi không sợ hiện tại ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi sao?”
Cửu Thiên nói: “Ngươi không dám đâu, môn chủ của Huyết Sát Môn.”
Trong mắt của Quan Hán lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Không chỉ có dũng khí mà nhãn lực cũng không tệ. Nói đi, làm sao ngươi biết ta là môn chủ của Huyết Sát Môn. Toàn bộ châu Đông Hoa cũng không có mấy người biết chuyện này.”
Cửu Thiên nói: “Có thể dương oai diễu võ trong Ngọc phủ, phóng túng không kềm chế. Nếu như ngươi không phải môn chủ thì thế lực của Huyết Sát Môn cũng quá kinh khủng rồi. Ta không tin sẽ có một thế lực nào trong châu Đông Hoa có thể khống chế được Ngọc phủ. Cho nên, ngươi chỉ có thể là môn chủ.”
Cửu Thiên nói đến đây thì dừng lại, thật ra cũng còn một lời khác muốn nói, nhưng Cửu Thiên đã đè nén lại trong lòng không nói ra. Đó chính là, cho dù thế nào thì thế lực của Huyết Sát Môn cũng khiến hắn rất kinh ngạc.
Quan Hán gật đầu nói: “Không sai, chính là như vậy. Cửu Thiên, ngươi thật sự là một người thông minh. Thế này đi, ta cho anh hai con đường, gia nhập vào Huyết Sát Môn của ta, giao hết gia sản của ngươi ra, vậy thì xem như những chuyện trước đây đều sẽ bỏ qua không khắc lại nữa.
Cửu Thiên nói: “Có gì không dám chứ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất