CHƯƠNG 529 

Không ít người ở đây hít một hơi lạnh, Quan Hán muốn làm con rể nhà họ Ngọc, đây không phải là đánh vào mặt Ngọc Châu Mục sao? 

Phải biết là, sư phụ của Quan Hán và Ngọc Châu Mục chính là... 

Dùng mông nghĩ cũng biết, nếu như Quan Hán thật sự trở thành người nhà họ Ngọc, việc đầu tiên mà hắn ta muốn làm, chính là hủy cả nhà họ Ngọc. 

Nhưng mà lúc này Ngọc Châu Mục vẫn ha ha cười, nói: "Không sao, nếu như Quan Hán ngươi có thể thật sự sở thành người nhà họ Ngọc chúng ta. Ta sẽ thiết đãi ngươi thật tốt." 

Ngọc Châu Mục nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, ẩn ẩn có chút ánh lạnh. 

Vẻ mặt Quan Hán hơi run lên, sau đó chuyển ánh mắt sang Cửu Thiên nói: "Ba ngày sau, Cửu Thiên, không gặp không về. Ngươi cũng đừng chạy trốn sớm." 

Cửu Thiên nói: "Lúc đó gươi cũng đừng nên không dám tự mình lên sân đấu võ." 

Quan Hán và Cửu Thiên liếc nhìn nhau, rồi sau đó Quan Hán cất tiếng cười to, chậm rãi rời đi. 

Cả Ngọc phủ không một ai dám ngăn hắn ta, mặc cho Quan Hán kiêu ngạo rời đi. 

Một số con cháu nhà họ Ngọc trên mặt cũng phẫn nộ, nhưng nụ cười trên mặt Ngọc Châu Mục không chút giảm đi. 

Dường như ông ta căn bản không để ý đến những chi tiết này, lại lần nữa giơ ly rượu lên nói: "Chúc mừng cậu Cửu Thiên của chúng ta." 

Nói xong, Ngọc Châu Mục gõ lên bàn ba cái, mỉm cười với Cửu Thiên. 

Trong lòng Cửu Thiên hơi động, hình như biết được cái gì đó. 

Trên mặt vẫn bất động thanh sắc, Cửu Thiên thấp giọng nói với Hàn Liên bên cạnh: "Sư huynh Hàn Liên, lát nữa đệ rời đi, huynh giúp đệ chào hỏi một chút, nói đệ về ngủ trước." 

Hàn Liên nói: "Ừ, hẹn hò rồi sao? Mẹ nó, đệ trao đổi ánh mắt với em xinh nào." 

Cửu Thiên nói: "Tư tưởng của huynh không thể thuần khiết một chút sao?" 

Hàn Liên cười ha ha, nói: "Đi đi, đi đi, loại chuyện canh chừng này, huynh đã làm nhiều lần rồi. Đến lúc đó tùy tiện bịa cho đệ một cái lý do là được." 

Cửu Thiên gật gật đầu, hy vọng có thể sư huynh Hàn Liên có thể đáng tin một lần. 

Yến hội tiếp tục, dựa theo quy củ, sau khi ăn xong, còn có ca múa trợ hứng. Người trẻ tuổi thay nhau phô trương, các công tử tiểu thư tâm sự, tất cả lại rất vui vẻ hòa thuận. 

Ngọc Châu Mục giống như uống hơi quá, sau ba tuần rượu đã tự lui ra. 

Ông ta vừa đi, những người khác càng thêm càn rỡ. 

Chỉ một lúc sau, một đám công tử tiểu thư đi đến vây quanh Cửu Thiên. 

"Cậu Cửu Thiên, vừa rồi cậu thật lợi hại. Cho thể dạy cho ta, đó là công pháp gì không?" 

"Cậu Cửu Thiên, nghe nói là cậu từ Long Cửu đến. Nhà của chúng ta cũng không xa thành Long Cửu, Đợi đến lúc về, có muốn đến nhà tôi ngồi một chút không. Tôi biết pha trà đó!" 

"Cậu Cửu Thiên, cậu lợi hại như vậy, nhất định có thể đánh thắng Quan Hán." 

Lại như ong vỡ tổ bay lên, Cửu Thiên bị bọn họ làm cho đau cả đầu. 

Nhất là mấy ánh mắt mang theo cuồng nhiệt của tiểu thư nhà giàu, thật sự là trực tiếp cọ bộ ngực lên quần áo Cửu Thiên. Ánh mắt như nước đưa tình, ẩn tình, nhu tình thật sự là liên miên không ngứt. 

Cửu Thiên vội vàng rụt về sau, sư huynh Hàn Liên vào thời khắc mấu chốt, đứng dậy nói: "Mấy người có gì cứ nhằm vào ta." 

Đáng tiếc, căn bản không có ai để ý đến hắn ta. 

Mọi người vẫn là hướng về Cửu Thiên. 

"Đều ngồi ở bàn này sao? Chỗ khác không còn chỗ trống sao?" 

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, lúc này đám công tử tiểu thư mới dừng động tác.. 

eyJpdiI6IkpvdFVxcGJHSE5weTFGMFwvR1IwRW9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkdQZktmR2xUd1lPSURGMmxnZitvZlgxbzltWUpPWWE4a1dqRDg2UThwVkRXbm95M0lNTm5yc09JeWlOYm5zRDhCK1wvZXZlTmx1Z2JhS2Y2SGxoNG1TeldKREROY0RVYTRJR1NTeHBvMmVkVVJOVlFJOCtnZ041YkI1YVdwU3B3YVJjSHFrOTJyTEFjZ1JlamE2Nm1qdWswOCsrdVVwV0laNkJFQ3I2YzY3ZjQ9IiwibWFjIjoiYTRlY2JkOWFhZjJiOWJiMTc1MjhhNzllNTQyN2JiZGRmMjEwYjNjNTU5NmQ1NGQyMzI4Njc1MTY4Y2M3ZmRkYiJ9
eyJpdiI6IjM5a3ZJMHl1a2dCMnZxdjNOUkpGN1E9PSIsInZhbHVlIjoiV2Jrc3k3QzRXTURGa2tSZFBadFlMbWZlWjBVTkJIbUFMUjlOXC93Rnd5R1J5elwvZGk1RTZCdldISEFaSE5JSmQzYXNMWEQyODlPQWJ1cTFsRkdJamdCRTA2YnJyZDN0OWwxeTdFa0ZvSkJENG5yZDJmR2lVY1NnQ2FQOVpQVjVzZFR6emNuNGY3RDFWNHFrVGlzXC9EY25DZVpaVnF2Z2VncE1yOVk5dzNZVERzWk5xWDhzZlA5aG1oMlp6dGJaRU9XNW9QRGZVYUpXbnE1TWpcL084eVFyXC9JMUlsWmFZZzZSNVdKdlZ0S3FBQnJTZkhcL2pZVnNPOUxUaHVCdTZnemYrRCIsIm1hYyI6IjA4ZDllZjNjZWRiYzU2ZWYxMTlmYzQ2ZjY4YzhhNzc3NDAwMzBmYjFjMTg3YTFjZjE3ZmZkMjdjZjY2MDI1YWUifQ==

Đám công tử cũng ngượng ngùng, cười hai tiếng rồi nói: "Chào cô Tiếu Nhi." Sau đó mỗi người đều biết điều rời đi.

Ads
';
Advertisement