CHƯƠNG 532
Ánh mắt Cửu Thiên sáng ngờ, lệnh bài này là thứ thật sự tốt.
Lệnh bài nhà họ Ngọc, ở Đông Hoa Châu, quả thật là thần khí phòng thân. Sau này mang về gia tộc, để trong nhà, xem như là được nhà họ Ngọc bảo vệ rồi, yêu ma quỷ quái nào đó đều phải đứng sang một bên.
Cửu Thiên trực tiếp ném lệnh bài vào trong thắt lưng, khom người nói: "Đa tạ Ngọc Châu Mục."
Ngọc Châu Mục gật đầu nói: "Việc nhỏ mà thôi, không cần đa tạ. Các ngươi đã hẹn ba ngày sau tỉ thí, vậy ba ngày này, ngươi nhất định phải chú ý an toàn. Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, tên nhóc Quan Hán này cũng không ra bài theo lẽ thường, gần đây hắn ta làm việc thủ đoạn độc ác, chuyện có thể giải quyết đêm hôm nay, chưa bao giờ kéo đến sáng hôm sau. Không có gì bất ngờ thì hai ngày này, các ngươi sẽ bị phục kích."
Cửu Thiên kinh ngạc nói: "Thân là chủ một môn, hắn ta lại vô sỉ đến mức như vậy?"
Ngọc Châu Mục dùng ánh mắt "Ngươi mới biết à!" nhìn Cửu Thiên.
Chợt Ngọc Châu Mục phủi tay, một bóng dáng yểu điệu từ đằng xa đi đến.
Ngọc Châu Mục nói: "Thực lực của ngươi mặc dù không kém, nhưng vẫn thiếu chút bảo vệ. Ta phái cho ngươi một người, để nàng ta bảo vệ ngươi ba ngày. Đồng thời cũng để ngươi qua ba ngày này, thực lực lần nữa vọt lên, không đến mức lúc đó không đánh lại Quan Hán này, đến đây, làm quen chút đi, tiểu thư Vũ Hoàng Yến."
Nghe được ba chữ Vũ Hoàng Yến, Cửu Thiên như bị sét đánh.
Là nàng ta!
Sao lại là nàng ta!
Cửu Thiên trừng mắt nhìn bóng người chậm rãi đi đến.
Ánh trăng chiếu lên mặt người đến, chiếu ra ánh mắt xinh đẹp không tỳ vết của nàng ta, cùng với tầng sa mỏng trên mặt.
"Cậu Cửu Thiên, ngưỡng mộ đã lâu!"
Giọng nói hơi lẳng lơ, rất đơn giản, Vũ Hoàng Yến cũng là đè cơn tức xuống.
Cửu Thiên nuốt một ngụm nước bỏ, nói: "Tiểu thư Vũ Hoàng Yến, mấy ngày này xin chỉ giáo rồi."
Ngọc Châu Mục hồ nghi nhìn Vũ Hoàng Yến, lại nhìn Cửu Thiên.
Hình như phát hiện ra cái gì, nhưng ông ta vẫn một chữ cũng không nhiều lời.
Một lúc sau, Ngọc Châu Mục thấy hai người đều không ý nói thêm gì, trực tiếp nói: "Được rồi, hai người các ngươi có thể đi xuống. Cửu Thiên nếu ngươi cảm thấy chỗ ở không an toàn, có thể để Ngọc phủ ở."
Cửu Thiên lắc đầu nói: "Không cần, ta nghĩ Hương viên Bát Phương, hẳn là rất an toàn. Ngươi nói đúng không, tiểu thư Vũ Hoàng Yến."
Vũ Hoàng Yến cười nói: "Quả thật là như vậy."
Ngọc Châu Mục thì thào nói mấy câu.
"Hương viên Bát Phương, Hương viên Bát Phương. Thế giá Bát Phương, ừ, địa bàn của nhà Bát Phương, quả thật rất an toàn."
Không nhiều lời nữa, Ngọc Châu Mục phất tay cho hai người rời đi.
Vũ Hoàng Yến hơi khom người, Cửu Thiên thì trực tiếp quay đầu rời đi, hai người một trước sau ra khỏi hành lang gấp khúc.
Chợt, Cửu Thiên cảm nhận được sau lưng có lực đánh đến.
Lúc này, Cửu Thiên nghiêng qua một chút, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ Hoàng Yến đã nắm một thanh trường kiếm trong tay.
"Tiểu thư Vũ Hoàng Yến. Ngươi muốn đại chiến một trận với ta ở đây?"
Vũ Hoàng Yến nói: "Không sai, Cửu Thiên, ngươi nói nếu ngươi chết ở đây. Mặc cho ai cũng sẽ cho rằng là Quan Hán làm. Ta chỉ cần làm mình bị thương đi ra, ai sẽ hoài nghi ta chứ?"
Cửu Thiên nói: "Ý tưởng tốt, nhưng ngươi bỏ qua sơ hở lớn nhất, ngươi xác định có thể giết được ta sao?"
Nói xong, Cửu Thiên cũng lấy trọng kiếm của mình ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất