Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 535 

Ba ngàn bốn trăm ma môn, trăm triệu đệ tử Ma Môn. Chết tiệt, ai nói với hắn là ma tu đã bị diệt từ lâu, đúng là chuyện buồn cười nhất trên cái đại lục này. 

Cầm thanh kiếm trong tay, Cửu Thiên không biết mình có nên giết Vũ Hoàng Yến hay không. 

Ngay khi hắn đang suy nghĩ, cách đó không xa có tiếng bước chân. 

Ngay lập tức, Vũ Hoàng Yến phẩy tay một cái, tất cả những con rối Ma Hồn đều biến mất ngay lập tức. 

Sau đó, một bóng người lắc lư bước tới. 

“À, Cửu Thiên sư đệ, thì ra ngươi chạy tới đây. Ngươi khiến cho mấy tiểu thư nhà giàu kia chờ đợi mòn mỏi con tim đấy, ha ha.” 

Đang nói, bóng dáng của Hàn Liên sư huynh lọt vào mắt Cửu Thiên và Vũ Hoàng Yến. 

Ngay sau đó, Hàn Liên nhìn thấy Vũ Hoàng Yến đang quỳ trên mặt đất. 

Ngay lập tức, Hàn Liên liền nghĩ đến những thứ xấu xa đâu. 

“Ối chết, ta tới không đúng lúc sao? Ha ha, hôm nay thời tiết thật tốt, gió nhẹ nắng ấm. Ta tới nhầm chỗ, các ngươi tiếp tục đi.” Cửu Thiên thở dài nói: “Đêm hôm gió với nắng ở đâu ra? Vũ Hoàng Yến, cô đứng dậy đi.” 

Vũ Hoàng Yến cung kính nói: “Vâng.” 

Từ từ đứng dậy, tấm màn rung lên. 

Gương mặt tuyệt thế dưới khăn che mặt, trong khoảnh khắc lay động này, lại để cho Hàn Liên sư huynh nhìn thấy một chút. 

Ngay lập tức, Hàn Liên sư huynh đơ người, suýt chảy nước miếng. 

Cửu Thiên hung hăng trừng Hàn Liên sư huynh một cái, nói: “Hàn Liên sư huynh, huynh đừng có mà gào lên. Đệ có chút việc riêng, ừm, giờ chúng ta về trước đã, về rồi nói sau.” 

Hàn Liên sư huynh gật đầu như hóa đá. Ba người họ bước ra ngoài. 

Trên đường đi, Cửu Thiên gặp mấy tiểu thư nhà giàu kia. 

Ban đầu, họ định đến gần hơn, nhưng khi họ nhìn vừa thấy Vũ Hoàng Yến đang đi theo bên cạnh Cửu Thiên. 

Lập tức, đám người dừng bước. 

Ngay cả khi Vũ Hoàng Yến không bỏ mạng che mặt, cô ấy vẫn phong hoa tuyệt đại. 

Dáng người khỏi phải nói, cái đôi mắt câu hồn đoạt phách kia. 

“Ai đây? Đẹp quá. 

“Ta cá là nàng ấy bỏ mạng che mặt còn đẹp hơn.” 

“Ta biết nàng ấy là ai, nàng là Vũ Hoàng Yến.” 

“Trời ơi, nàng ấy có phải là Vũ Hoàng Yến muốn sát hạch tuần tra sứ trung cấp kia không? Sao nàng ấy lại ở cùng với cậu Cửu Thiên?” “Chúng ta không có cơ hội. Hoàn toàn không có cơ hội nào cả.” 

Tiếng thảo luận sôi nổi qua đi, ba người Cửu Thiên rời khỏi Châu Mục Phủ. 

Sau khi gọi một chiếc xe ngựa, cả ba lên xe ngựa. 

Chiếc xe này được Hương viên Bát Phương đặc biệt phân cho họ. Rộng rãi sáng sủa, chỉ riêng cỗ xe đã có kích thước bằng một căn phòng. 

Nội thất bên trong xe ngựa được bao phủ bởi lớp lông hoả hồ cực kỳ mềm mại. 

Xung quanh khảm hơn chục viên dạ minh châu cỡ nắm tay, chiếu sáng cả xe ngựa như ban ngày. 

Cửu Thiên và Hàn Liên ngồi cùng nhau, còn Vũ Hoàng Yến rất tinh tế ngồi sang một bên. 

Hàn Liên vừa ngồi xuống liền nói: “Cửu Thiên, nàng ấy là ai? Đệ giới thiệu cho ta với. 

Cửu Thiên mở miệng nói: “Nàng ấy tên là Vũ Hoàng Yến, nàng là... 

Cửu Thiên còn đang do dự nên giới thiệu như thế nào, Vũ Hoàng Yến đột nhiên nói: “Tôi là tỳ nữ của cậu Cửu Thiên.” 

Một câu nói, không chỉ có Hàn Liên sửng sốt, mà Cửu Thiên cũng đơ người. 

eyJpdiI6IjYxWEZXMVN2eGtPVGMrMEZlUzNHOUE9PSIsInZhbHVlIjoiUkU0UmlNa2hOSlNQZ1ZXY0RUV2l2TGJkblFTWUk2Z0VoNGhFS2NycFdvSGJIQk5STDh5R0U1V3B2ZjVyWWd2bHcwYjc1RGJ3QXFKQVZkRUY1VSsyVVJYUVo1OHg4MExCMkF3SFwvMUU5RjFzUmpuUlROcWpWTWJVcTk3emxIY1ZjajErdVJcL2c5NFhQalhZVVNlOG93WTMycEw4T0pFaUlHaTlKZlRpblhMQ2c3OG9wWVAwaWQrOUsyaUZEd1YybTFWUFhRdlFwNXZQcmVyZ3BmdXM2TklDYmE4VGxRUVNPaDVMUWgyc0l4aUJkeE9lNXJwSjBXMVhRc0hiOGk3R3VqUnBldlZYSDFcL2poVExueFl4RlUydTFIdVQ0M1g0T2s1MTArdTB6elF1RW9GVnVyTEJLZzlpZkxsUVFwXC9XNG9nc3ZJRFNKb2hTd2x4aGlObk5xVEdFMURzMUpyTDJyeFBOaW1hWFduSmhtY2l5a28zOUIrakR1N2NGTzhBXC9lK2RyQmlsUm82RzFvK0lVbm9PMkErTXYxZTkxUUswZVM4VWJPSW1VVEtsK1ZwYkxZM2MxQjZCU1QrZHh1M3lIVG5na0tmN2NsQkVBY2c1R1NpcDlWZGIraEFcLzdJeHlNTFZubFBMZVdhZzRGcUFKc3UyOWh3TlFBS3VNT2hlaFRlNjNEMkJOT0MzXC9vakpoejZiZ1psT1JPRmRqcU9QUWxRQzZ2bm10czdjNEdUVWlIN2FyM0VvQUwyc0F1M3VIN0pHbGJnVHBCSUJyYWJCWlwvWEVFdDExMUN2V1ptUnVjOHE1YWc3U3Voa3JxQnBHTzROMjVOXC9CTWc5RzA1VHhTWnZvdTMzNHd6XC9yTFAyNksyYkhiOFlSXC8zMm4wcEMrQ2lINlJwSENBMFQ0c1owU2s1QkJSTHdlQU1SKzFvXC91OFVpQUkwempMeDNQb1kzTm5VVjg1em5jUmVzRVd5OFdZb3IybDFzYXVnak1SRmU0PSIsIm1hYyI6IjZiOGRlZDMyZDM1ODZhZTlhN2UwNDI2ZjI5NzZjOTMzZGM0MmEyZTEzZWZkNjYxZGE1NGNmMjYwMThkZmMzMzAifQ==
eyJpdiI6Im9XRTYxSmxTWVlOQXBLXC83Q0ttR0lnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlU2TGZtd3lpZWluR3JRR3hrbG1hK0F3UDJibHF4Yk1SbGVjb3ZpZXZMN3RYam9OaDVLTkt5R3FVWjAzSGs3V1BSNXFYS05WSFppRlNJU1FTY29SRWZPcEsyUnlkdGtUUk9IUHBnM1NpU2FkMk5RanFDMG9uMlNNT1Y2eHhHR1VxT2FtNVRJUHhWY1VxQlRuRVYrNGs0cHFDR3d3c0lNcnZZc0Yxa0xzNUNXeUU3MmpMamF3MEdoTEJSTFAxeDB5RiIsIm1hYyI6IjYwNWM2YTgzYzUwOGNmY2VkMTgzMzE3ZTRiZTY1ZWRmYzU5ZTcwNzYxNTFlNGFiYWIzNjFjZWU4MjM3MmEwZmEifQ==

Trên khuôn mặt Vũ Hoàng Yến lại mang theo ý cười, như thể đang nói, ta cố ý nói thế đấy.

Ads
';
Advertisement