Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 567 

Trấn Thủ đại nhân trước kia lúc nào cũng cao cao tại thượng, cũng muốn người ở trước mặt ông ta ngoan ngoãn nịnh bợ như con cháu. 

Cửu lão gia tử cảm thấy sướng từ đầu xuống chân, sướng tới tận linh hồn, sướng cực kỳ. 

Hơn hai mươi chiếc xe ngựa, tất cả đều là người dòng chính của Cửu gia. Chi phụ tạm thời không dẫn theo, dù sao cơ nghiệp ở thành phố Long Cửu cũng không thể nói bỏ là bỏ. 

Còn có một số người dòng chính cũng không đi cùng, ví dụ như cha con Cửu Minh, Cửu Vinh đã quyết ở lại thành phố Long Cửu. 

Dùng lời của Cửu Minh nói luận việc mở rộng đất đai, dẫn dắt gia tộc hưng thịnh, cháu không bằng Cửu Thiên. Nhưng cháu vẫn có sức giúp gia tộc giữ lại căn cơ. 

Cửu Vinh thì nói toạc ra hơn một chút. 

“Bọn con đi rồi, cũng không giúp được việc gì lớn. Không bằng ở lại quê hương sống ngày tháng bình yên, nhớ quay về thăm nhà.” 

Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong cũng không cưỡng cầu cha con Cửu Minh. 

Quả thật trong nhà cần người bảo vệ căn cơ, bọn họ nếu bằng lòng ở lại, vậy thì tùy theo tâm nguyện của bọn họ. Người ở lại cùng với bọn họ còn có Tầm lão. Tầm lão có được đan dược đã không có nguy hiểm tính mạng nữa, nhưng Tầm lão cũng không muốn đi ra, chỉ muốn yên tĩnh ở lại Cửu gia. 

Đối với điều này, Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong càng sẽ không nói gì. 

Rời khỏi thành phố Long Cửu, đi lên con đường quan trường. 

Thành trì xa dần trong tầm mắt, Cửu Hạo Nhiên vẫn có thể nhìn thấy người vẫy tay ở trên tường thành. 

Sau đó, Cửu Hạo Nhiên đếm từng người. 

“Lão già khốn kiếp của Trương gia, tên khốn của Đại Ngưu gia, cả nhà Đông lão đầu ở thành Nam, ồ, bên đó còn có nhà của Thiết bà tử. Haizz, sau này gặp lại là rất khó.” 

Cửu Phong ở bên cạnh rất rạng rỡ nói: “Ba phiền muộn cái gì. Chúng ta là đi tới thành phố lớn, về sau loại thành phố nhỏ như này sợ rằng ba cũng sẽ không thèm nhìn 

thêm một cái nữa.” 

Cửu Hạo Nhiên nói: “Dù sao đã ở đây nhiều năm vậy rồi, vẫn có chút không nỡ. Con nghe Chu Trấn Thủ đó nói không, ông ta còn chuẩn bị lập từ đường cho Cửu Thiên của nhà chúng ta đó?” 

Cửu Phong cười ha hả nói: “Vậy thì tốt, từ đường ông ta lập chắc chắn sẽ không tệ.” 

Cửu Hạo Nhiên nói: “Đó là đương nhiên, Cửu gia của chúng ta sau này là sẽ vang danh thiên hạ. 

Lúc này, trong thành phố Đông Hoa. 

Cửu Thiên sống ở trong Bát Phương Hương Viên vừa kết thúc mấy ngày bế quan. 

Với tốc độ khôi phục của hắn, thật ra hoàn toàn không cần tới mấy ngày để khôi phục thương thế. Chỉ là một trận đại chiến này đối với hắn mà nói thật sự cảm ngộ được rất nhiều, Cửu Thiên cần nhân lúc cảm giác này còn chưa mất đi, cố gắng trải nghiệm. 

Đặc biệt là cách sử dụng canh kình, còn cả chiêu Vạn Kiếm Quy Tông mà hắn ma xui quỷ khiến vung ra. 

Trải qua mấy ngày thí nghiệm lặp lại, Cửu Thiên cảm thấy mình đã nắm được một chút môn đạo. Quả nhiên rất nhiều chuyện không sợ không làm được, chỉ sợ không nghĩ được. 

Canh khí của hắn thật sự rất có tiềm lực, Cửu Thiên có thể cảm nhận được đợi đến khi hắn hoàn toàn nắm được cách đẩy ra của loại lực lượng này, vượt giai chiến đấu sẽ đơn giản giống như ăn cơm uống nước. 

Thậm chí hắn có loại cảm giác, cái này sẽ trở thành võ đạo của hắn, võ đạo thật sự thuộc về riêng hắn. 

Nhoẻn miệng cười, tâm trạng của Cửu Thiên không tệ, đẩy cửa ra. 

Nhìn kỹ lại, cái đập vào mắt chính là đồ chất như núi ở trong sân. 

“Cửu Thiên sư đệ, đệ tỉnh rồi à, ha ha. Đệ mau qua đây đếm, lại phát tài rồi.” 

Cửu Thiên nhìn qua, lúc này mới nhìn thấy Hàn Liên sư huynh đứng ở một bên. 

eyJpdiI6ImFkWEFMcm45ZUZ6cEVINTFKNmxmQUE9PSIsInZhbHVlIjoiZGRcL3RXT3UxYlpIV0N6eVZTcll3bGZCTXA1RzVHbFc5aE5pNUM2U3BUQ1g5TFFEbHl2cnJpa2I2UHpmdW5NSUdPN20xZFpNOTlnNVVIRm1iYVZhS05sWDg0XC9LeDN3NE42VXZsa1QyUG9odzZUZzRwaHdIempYRDdjZnA5UWNjSVNVbnp0aHRcL2xXR1c0T0JYVEpjODFxdkgzOEVsUGVZd25ZS2xiMjJTMWw2a1lEYU1rQUVHeENTVk9hSVRBMDdYZHhoQVpUVDZaUHQ5Sjl0Q1lsY0hGOHdXRVN4dFpZVWQxbXJQTW5BeDlyTEdhMGhzelN5Q3UrVWs3Y2g3dWUxMmJuTDNHUndCWEpkb24zcTB1b0JkUitjbUNQd0xWXC9qWVIyQTlka2g0cVRkMThIekh6S3JRNjczb0JoSjBnR3M4alFDNGdpM05ST3pjM01wWlNSZ1VHWjcrdEZycU42M0R1Wjd3Z1BJQWZpST0iLCJtYWMiOiI0NGQxOTYxNGRlZmM3NDcwODdiYTBiNWI2MDVhZWI3ZDI5ZTQ5YzBlNzRjNTNmMDczNjBjNzAwMmU0OWNkNTJiIn0=
eyJpdiI6ImVwc2JqYVZTVTNDbjFTRzgzQWYwelE9PSIsInZhbHVlIjoiY0dybG9tZGxLWStBYk4zMlY5ekNNdHkrNUMyNzhUT1pMNVJnRTV3RVwvbTdzNUtBS1NNamYyXC9jS3ZMUTJuYWZOS2dXTmpCM3dJckx6Z2xcLzFGQmRSbWZxN0VWZlYwZElGWDVTdEJmTzV1Z1wvdUZxNVU2aFVUQ0pMd0F3RzJmeDhVNkYyTjZiSHZMcm9MRDI3c0kzYTU0RGpnRFNUSGFMcmFaUHZIanBsZDhOVUJjaUhsV1BCd3YrU0xRdTVLT0t5VEVJcWpGQzlJSmVmVTdQWFwvZDAzWDE0bm81a1FOUGdZOTZ6OElPS2hoSWJSbVk1eStxUjhCbGxWSkhVMFRvdGxodFNnenRlVEhmcWxtelVPbWtUcnd3emRJRlluMHVCeEZ5aHorT0hxanhEdz0iLCJtYWMiOiJmZGI5NjQ2ZTJmNGNiMWQ5NzMwNmQ2ZjFlYTdmMTMwZjJlZmQxZjhhN2I0YTBkYTdhYTFiZmExYTlkYzJkN2QzIn0=

Hàn Liên nói: “He he, Cửu Thiên sư huynh đệ ra tay hào phóng, coi tiền như phân, sư huynh không khách sáo nữa.”

Ads
';
Advertisement