Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 570 

Trong mắt Cửu Thiên vụt qua ánh sáng khác thường, Hàn Liên sư huynh ở bên cạnh cười ha hả nói: “Tên mập ông biết làm ăn đấy, biết sư đệ của tôi tiền đồ vô lượng, nhanh như vậy đã tới kết thân rồi. Việc ông làm đáng hơn làm kinh doanh đấy, tặng nhà rất tốt. 

Tăng Bàn Tử xua tay nói: “Không phải là tôi tặng. Mà là cậu Cửu cậu nên có.” 

Cửu Thiên cười nói: “Sao lại nói vậy?” 

Tăng Bàn Tử nói: “Cậu Cửu. Một trận đại chiến của cậu ở sân luyện võ Đông Phương chúng tôi để hút nhân khí cho sân luyện võ chúng tôi, lấy được kim tệ, dựa theo quy tắc doanh thu của trận chiến đấu này nên chia cho cậu hai mươi phần trăm, Quan Hán hai mươi phần trăm. Chỉ là Quan Hán đã chết, hai mươi phần trăm của cậu ta đương nhiên không cần trả. Doanh thu bốn mươi phần trăm đều về tay của cậu. 

Tôi nghĩ với độ tuổi này của Cậu Cửu, vàng bạc bảo vật chắc chắn cậu không nhìn trúng. Nhưng cậu Cửu Thiên đến thành phố Đông Hoa chưa lâu, thiết nghĩ nhà cửa đất đai vẫn chưa có. Vậy nên tôi dứt khoát mua căn nhà để tặng, để cho Cậu Cửu Thiên có nơi dừng chân. 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Chưởng quầy Tăng có lòng rồi. Tôi vừa hay cần một căn nhà để ở.” 

Trên mặt Tăng Bàn Tử nở nụ cười đắc ý, rõ ràng rất đắc ý trước tính toán của mình. 

Hừ hừ, các gia tộc khác tặng nhiều tiền bạc châu báu, dược liệu đan dược như vậy cũng không bằng một căn nhà nhỏ này của ông ta. 

Đây chính là chiều theo sở thích, đây chính là mắt nhìn. 

Tăng Bàn Tử xua tay nói: “Tốt quá tốt quá. Nào, Cậu Cửu, tôi dẫn cậu đi xem nhà mới của cậu. 

Ba người đi vào trong phủ, căn nhà rất lớn. 

Chỉ riêng một cái sân trước đã gần to hơn căn nhà ở quê của Cửu Thiên rồi. 

Cũng là trạch viện ba cửa ra ba cửa vào, nhưng diện tích ít nhất phải gấp mười lần. Đất đủ lớn, phòng ốc cũng càng thêm trang nhã. 

Suy cho cùng là nhà ở thành phố lớn, bất luận nguyên vật liệu hay thiết kế thì đều hợp lý hơn, đẹp hơn, thoải mái hơn. 

Đi dạo, Cửu Thiên nhìn thấy đình đài hòn non bộ thác nước, thấy ở thư phòng trồng cây xanh, trong lòng rất hài lòng. 

Tăng Bàn Tử ở bên cạnh giới thiệu: “Ban đầu căn nhà này là nhà của Lý Phục Thông – cường giả Địa Canh cảnh nổi tiếng. Chỉ là vào mùa xuân năm nay, Lý Phục Thông chết ở bên ngoài. Sau đó người của Lý gia tan rã, rất nhanh thì sập. Căn nhà cũ này cũng bán chuyển nhượng. Cậu Cửu, thấy có chỗ nào không hài lòng, có thể tìm người sửa lại. Những hạ nhân này cũng đều là nô bộc của Lý gia, Cậu Cửu có thể tự xử lý.” 

Cửu Thiên khẽ gật đầu, nơi này dùng để người của Cửu gia an cư lạc nghiệp là không tệ. 

Tăng Bàn Tử thấy ánh mắt Cửu Thiên chứa ý cười, biết lần này mình lại cược đúng. Móc nối quan hệ với Cửu Thiên, sau này ông ta sẽ có thêm một chỗ dựa. 

Tăng Bàn Tử đương nhiên sẽ không nói thật với Cửu Thiên, giá của căn nhà này cao hơn bốn mươi phần trăm doanh thu kia. 

Điểm này ông ta tin với sự thông minh của Cửu Thiên chắc chắn có thể nhìn ra. 

Mà sự thật cũng là sau khi Cửu Thiên đi dạo hết sân trước thì đã có dự tính trong lòng, nhưng hắn cũng sẽ không nói rõ. 

Hai người rất ăn ý ngầm tiếp tục đi dạo, Hàn Liên sư huynh cả đoạn đường bình luận không ngớt về căn nhà. 

“Tạm được, qua vòng. Cửu Thiên sư đệ, nhớ chừa lại một phòng riêng cho huynh, nói không chừng sau này huynh sẽ thường xuyên tới chơi.” 

Cửu Thiên cười nói: “Chừa cho huynh hai phòng cũng được.” 

eyJpdiI6IkN1cnFSV0sreURDTE5aR2g3NllSeEE9PSIsInZhbHVlIjoiZ2c1K3c1RGNzS0VCU3BHMnpvbjRha1dBbVN1Zm9abmRCeVVrc3FjRXdOcFZIKzhmeGluSkhQT3dZWmhuWVpGTEZwa1loU1l4T2ltTU9EZjd6V1BONzJvQjhIRFRYdzA3U0VuUkNkTkJtYlhITW1Hd2wzWkx0SUZMUUptRDZYM0hXS1RsSDZPM0U4YjN5VHZPbElRaWNWSXNVRENCV1MraVZFZVpJNW5RWjJxZzgxWTVrS2o2SXJicWNJZkdLeG5TMW9aMVJVaFRGcmpOXC9maE04YUpnUGI5aG1NMEh6M2dNM1wvRVJPcUNFTktRPSIsIm1hYyI6IjA4MGM3NDFmOWJkYmUxMzk4NTBhYzE2MzdhYjVjNDYwZTNkNDBmYzU3YTljZjRhMDUwMDgxZjJhNTBlMGRkYjAifQ==
eyJpdiI6IkRqV2VMd2lhNEYySzdjQjg5VHRNOXc9PSIsInZhbHVlIjoibm04SEh4aXJLUldhcmxHWlAxa3VGc1ZYUzM2Zk9NZ0ozSHZWUzNMTUgyV0hZK0dEb2pYeStudzFPSXdVOG1HanhtazRxM2xXaEhRbHErRm4wSlc0ejMxbitzNnI3QjRvYWxWQlEwWTJQYUg0ZStsc1o2S0Z3OGtuWWJsUkZqV3o0TG1lQTEzNUNJUGIzdk5QN204bXgreTNoa1dCZHBNTnkwQmVTUXUwRG5wMGJOcitOVkVNOHo1TEp2RFdRb0dRQmZvaHJhM1ZuUjhsZEdOaTZqXC84cVZ1R1BKTUVJNjNMVFRKT0VLWlNXN2puK3lrcU8xSEJDaWVcL3pjOE8xcmx1WmozcytDYWVpRis4UmVZS1FtUWdFYTRvXC9INnVGYjQxWXR0SmNCcldBN0thaG1EWmhYanBvVHhMWlhMeVFGdEEiLCJtYWMiOiI0NTM1N2M3ZjczY2MwMWVmYmYzYjJiODMyOWUzY2FjZjY3M2QyZjNjNTg4MmE2NjVhOWYyMWUxMmJiYzdhYWRjIn0=

Cửu Thiên dừng bước chân, xoay người đi về phía võ giả đó. Tăng Bàn Tử liếc nhìn quần áo trên người võ giả, lập tức cung kính nói: “Là đại nhân của Châu Mục phủ, thất kính thất kính.”

Ads
';
Advertisement