CHƯƠNG 580
Cửu Hạo Nhiên kéo tay của Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, cháu nhất định đừng kích động. Cách làm này của bọn họ là đối phó cháu. Cháu tuyệt đối đừng manh động.”
Cửu Thiên cắn răng nói: “Cháu biết.”
Đội trưởng đội vệ binh lúc này cẩn thận đi tới, lên tiếng nói: “Đại nhân, bên dưới có người để lại tin tức cho ngài.”
Cửu Thiên nói bằng giọng đầy sát khí: “Ai để lại?”
Đội trưởng nói: “Huyết Sát Môn. Ngài đi xuống xem thử thì biết.”
Cửu Thiên cất bước đi xuống tầng, nhìn một đám vệ binh bao vây chặn ở trước một bức tường.
Đội trưởng phẩy tay để các vệ binh khác tránh ra, Cửu Thiên đi tới trước bức tường, nhìn kỹ lại, chỉ thấy bên trên có một dòng chữ bằng máu.
“Cửu Thiên, Quan Hán chào hỏi cậu.”
Đọc câu này, Cửu Thiên chỉ cảm thấy lửa giận không đè nén được ở trong lòng hắn đang dâng lên.
Trên tầng, Cửu Hạo Nhiên được hai vệ binh dìu, cũng đã đi xuống.
“Quan Hán, Quan Hán nào? Cửu Thiên, Quan Hán đó không phải đã bị cháu..”
Cửu Thiên quay đầu nói: “Không sai. Đã bị cháu giết. Bây giờ có người đang mỉa mai cháu. ông nội, chuyện tiếp theo giao cho cháu đi.”
Cửu Thiên quay đầu nói với đội trưởng: “Anh tên là gì?”
Đội trưởng củi người nói: “Tiểu nhân Khuất Nhân Quốc.”
Cửu Thiên nói: “Đội trưởng Khuất, làm phiền anh đưa bọn họ về Cửu phủ giúp tôi. Địa điểm ở phố Đông Tiên.
Đội trưởng Khuất lớn giọng đáp, Cửu Thiên xoay tay từ trong ngực lấy ra mấy lọ đan dược giao cho Cửu Hạo Nhiên rồi nói: “Cho tất cả mọi người sử dụng.”
Cửu Hạo Nhiên hiểu ý, gật đầu.
Cửu Thiên nhìn đội vệ binh dẫn mọi người rời đi.
Đứng tại đó hồi lâu, Cửu Thiên xoay người đi gọi một chiếc xe ngựa tới.
“Tới phủ Trấn Thủ!”
Nói xong thì Cửu Thiên ném ra mấy kim tệ.
Phu xe lập tức chấn rung tinh thần, dốc sức chạy về phía phủ Trấn Thủ.
Ở bên này, đội trưởng Khuất cung kính đưa đám người Cửu Hạo Nhiên đến phố Đông Tiên, trạch viện của Cửu gia.
Khi nhìn thấy hai chữ Cửu phủ đầy khí khái, Cửu Hạo Nhiên đầu tiên là sững người, sau đó nói: “Nơi này là chỗ Cửu Thiên ở sao?”
Đội trưởng Khuất nói: “Lão gia tử, không sai, sau này cũng là nơi các ngài ở.”
Cửu Hạo Nhiên thở dài nói: “Nếu ba của nó – Cửu Phong cũng có thể nhìn thấy căn trạch viện này thì tốt biết mấy.”
Đội trưởng Khuất cười nói: “Ông cụ Cửu đừng lo lắng, với thực lực của Cửu Thiên ở thành phố Đông Hoa, không có chuyện gì ngài ấy không làm được.”
Cửu Hạo Nhiên cười khổ nói: “Cậu đây là đang nói lời an ủi tôi nhỉ.”
Đội trưởng Khuất nói: “Lão gia tử, đây không phải là lời an ủi. Ngài có thể ra ngoài tùy tiện nghe ngóng thử. Ai không biết quan hệ của cậu Cửu Thiên và Châu Mục phủ chứ? Huống hồ, nếu là người bình thường, có thể ở nơi tấc đất tấc vàng như thành phố Đông Hoa, kiếm được một căn trạch viện như này sao?”
Trong mắt Cửu Hạo Nhiên hơi có chút ánh sáng, nói: “Vậy thì mọi thứ phải xem Cửu Thiên rồi.”
Ở bên này, Cửu Thiên đi thẳng tới phủ Trấn Thủ mà không một cản trở.
Ngồi ở trong đại sảnh, Cửu Thiên hơi nhắm mắt lại.
“Cậu Cửu Thiên, ha ha, khách sáo quá rồi, hiếm khi cậu tới chỗ tôi một chuyến.”
Trấn Thủ đại nhân vừa cười, vừa đi ra.
Râu tóc bạc phơ, tuy Trấn Thủ đại nhân tuổi tác đã cao, nhưng tinh thần dồi dào.
Cửu Thiên không đứng dậy, cứ ngồi như vậy, nói: “Trấn Thủ đại nhân thật nhã hứng. Hôm nay Cửu Thiên tới, ngược lại có một nghi hoặc, muốn thỉnh giáo Trấn Thủ đại nhân.”
Trấn Thủ cười nói: “Đừng gọi ta là Trấn Thủ đại nhân, gọi ta là Trương lão là được. Nghe thì thấy cậu Cửu Thiên hình như đang tức giận?”
“Cậu nói cái gì?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất