CHƯƠNG 593
Thời gian mấy ngày, cơ thể của Cửu Thiên cũng khôi phục lại, chân của Cửu Phong dưới sự điều dưỡng của Cửu Thiên cũng đỡ hơn không ít.
Tên Vũ Thái Uy đó ra tay rất ác, hạ một cước, gần như đạp nát xương của Cửu Phong. Nếu không phải Cửu Thiên còn là một luyện khí sĩ, có thể đặc biệt luyện chế một lô Sinh Cốt Đan cho Cửu Phong, giúp ông ta mọc lại xương, nếu không Cửu Phong chắc chắn sẽ bị phế.
Vì vậy cũng tăng thêm hận ý của Cửu Thiên đối với Vũ Thái Uy.
Mà lúc này, sau khi bế quan mấy ngày.
Vũ Thái Uy cuối cùng cũng xuất quan.
Vừa xuất quan, Vũ Thái Uy đã tức giận đi tìm con rối Quan Hán, sau đó ném Thôn Linh Kiếm ở trước mặt Quan Hán.
“Đây chính là kiếm của cậu, cậu bình thường chỉ dùng thanh kiếm nát này à?”
Vũ Thái Uy sắp tức điên rồi, ông ta tốn mấy ngày để nghiên cứu thanh kiếm này. Nhưng nghiên cứu đi nghiên cứu lại, cuối cùng kết luận ông ta có được chính là thanh kiếm này là một thanh kiếm sắt vụn, không có tác dụng gì.
Cửu Long Huyền Cung Tháp hấp thụ một thanh kiếm, không phải là đơn thuần hút hết lực lượng bên trong nó. Nếu trong thanh kiếm này có kim loại gì đặc biệt, nó cũng sẽ lấy đi. Cái để lại chỉ là một thanh kiếm trống không không có gì trong đó, gọi là sắt vụn cũng không quá.
Con rối Quan Hán mở hai mắt ra, liếc nhìn Thôn Linh Kiếm trước mặt.
Một lát sau, Quan Hán nói: “Giống thì giống thật, ngay cả một chút hoa văn tổn hại ở trên cũng giống nhau. Sư thúc, người từ đâu lấy được thanh phế phẩm này.”
Vũ Thái Uy nói: “Lấy từ trong tay Cửu Thiên. Tôi cũng không lòng vòng với cậu nữa. Công pháp của cậu thật ra là tới từ thanh Thôn Linh Kiếm này nhỉ?”
Cơ thể con rối của Quan Hán không tự chủ mà run rẩy. Hết cách, là con rối, hắn muốn giả bộ cũng không được, một khi cảm xúc dao động quá lớn, cơ thể con rối sẽ tự run rẩy.
Vũ Thái Uy cười lạnh nói: “Hừ. Quan Hán, còn không nói thật với tôi ư?”
Quan Hán nói: “Thái Uy thúc, người đoán không sai.”
Vũ Thái Uy nhận được đáp án chắc chắn thì càng phẫn nộ.
“Kiếm thật đang ở đâu. Là cậu cất đi, hay là tên Cửu Thiên giở trò.”
Quan Hán bình tĩnh nói: “Tôi không có cất.”
Vũ Thái Uy nhìn chằm chằm cơ thể con rối của Quan Hán, nghiến răng nói: “Nếu cậu lừa tôi, tôi nhất định khiến cậu ngay cả con rối cũng không làm được.”
Quan Hán nói: “Người có thể tùy tiện sử dụng công pháp thử tôi, tôi không lừa người.”
Vũ Thái Uy nhìn vào mắt con rối đờ đẫn của Quan Hán, sau đó ngửa mặt lên trời hét lên: “Cửu Thiên, tôi nhất định bắt cậu không được chết tử tế.”
Vụt một cái đã qua hai ngày, Cửu Thiên đang luyện kiếm ở Cửu phủ, người đánh với hắn là Hàn Liên sư huynh.
“Không đánh nữa, không đánh nữa. Cửu Thiên sư đệ, công pháp này của đệ cũng quá quỷ dị rồi, huynh đường đường có thực lực Nguyên Canh cảnh vậy mà cũng bị đệ đè đánh. Huynh không thể vui vẻ luyện công nữa.”
Hàn Liên sư huynh xua xua tay, nói cái gì cũng không luyện cùng với Cửu Thiên nữa.
Vốn khi Cửu Thiên đề xuất muốn đánh với hắn ta, Hàn Liên sư huynh còn khá vui, ngửa đầu mới: “Tới tới, Cửu Thiên sư đệ, để sư huynh chỉ điểm cho đệ một chút.”
Cường độ canh khí của hắn lại vượt qua canh kình bình thường, cũng không kém cạnh võ giả Nguyên Canh Cảnh. Vậy nên Hàn Liên sư huynh liên tiếp ăn thiệt. Khi hắn ta không thể đối chiến với Cửu Thiên nữa thì cũng sử dụng lực lượng huyết mạch, hoặc tiến vào trạng thái cuồng hóa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất