Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

 

"Diệp Thiên Tâm, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao ông lại thường xuyên bị người ta đánh rồi." Lâm Phong nhìn Diệp Thiên Tâm, bình tĩnh nói.  

 

"Không phải bởi vì thể chất đặc biệt của tôi hả?" Diệp Thiên Tâm hỏi.  

 

"Không, đó chỉ chiếm một phần nhỏ thôi, chủ yếu là vì miệng của ông quá hỗn." Lâm Phong đáp.  

 

Nghe vậy, Diệp Thiên Tâm ngây ngẩn cả người, thầm cẩn trọng suy ngẫm xem những lời ấy của Lâm Phong là có ý gì. Đúng lúc này, lão ta bỗng thấy mông mình căng cứng, ngay giây sau, cả người bị nhấc bổng lên không trung, ném văng ra ngoài, ngã chổng vó.  

 

Diệp Thiên Tâm xoa mông bò dậy, tức giận lên án: "Cậu Lâm à, lâu rồi cậu có còn đánh tôi nữa đâu."  

 

"..." Lâm Phong không thèm để ý tới Diệp Thiên Tâm, nhấc chân bước tiếp về phía trước.  

 

Thấy vậy, Trần Sơn khẽ thở dài, nhanh chân lại gần, vừa xoa mông giúp Diệp Thiên Tâm, vừa nhỏ giọng hỏi thăm: "Đau không?"  

 

"Không đau." Diệp Thiên Tâm cười hì hì đáp.  

 

Trần Sơn: ...  

 

Ba người tiếp tục đi dạo dọc theo con đường trước mặt. Hiện tại, có hơn một nửa tu giả trong thành Aden biết mặt Lâm Phong, thế nên vừa thấy Lâm Phong dẫn người xuống đường dạo phó, trên mặt họ lập tức lộ ra vẻ kính sợ và kiêng dè. Có vài Võ Thánh muốn lại gần làm quen, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt vô cảm của Lâm Phong, họ lập tức cưỡng chế bản thân dừng bước.  

 

Tại thời điểm này, đằng trước thình lình xuất hiện một nhóm người. Họ túm tụm quanh một chỗ, cười đùa ầm ĩ như đang xem xiếc thú, trông rõ là náo nhiệt.  

 

"Hửm? Sau vụ ba tên chó chết tối qua, ai cũng tỏ ra dè dặt hơn thường ngày, sao giờ lại có người dám túm năm tụm ba vậy cà?" Diệp Thiên Tâm tò mò tự hỏi.  

 

"Bốp!"  

 

Lâm Phong lại tung cước, đá bay Diệp Thiên Tâm ra ngoài. Lần này, cú đá rõ ràng mạnh hơn ban nãy nhiều, làm Diệp Thiên Tâm đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng ôm mông xuýt xoa hồi lâu.  

 

"Cậu Lâm à, cậu sao thế? Đá tôi tận hai lần luôn vậy."  

 

"Làm ơn nhớ cho, sau này xin hãy gọi tôi là anh đẹp trai!"  

 

Lâm Phong lườm Diệp Thiên Tâm, sau đó nhấc chân, bước chậm rì rì về phía nhóm người kia. Ban nãy, sau khi dùng thần thức nhìn thoáng qua, anh đã biết được đại khái nơi đó đã xảy ra chuyện gì rồi.  

 

Diệp Thiên Tâm đứng sững sờ tại chỗ, nghiền ngẫm câu nói của Lâm Phong. Rồi, một tia sáng lóe lên trong đầu, chẳng lẽ...  

 

***  

 

Thời gian quay ngược trở về mười phút trước.  

 

Ở giữa khu vực đang bị đám đông bao vây có bốn tên võ giả nước Oa đang nhục mạ một gã ăn xin tóc tai bù xù, mặt mày nhếch nhác, người bê bết máu, thoạt nhìn dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.  

 

Hơn nữa, có thể thấy gã ăn xin là một kẻ tật nguyền, gãy cả hai tay lẫn hai chân, chỉ có thể dựa vào thân mình cố gắng trườn về phía trước...  

 

Mỗi lần hắn nhích được một đoạn sẽ lại bị một tên võ giả nước Oa đá văng trở về. Thậm chí có hai tên còn cởi cả thắt lưng, tính tiểu vào người hắn.  

 

"Đồ chó hoang, ha ha, đúng là chó hoang có khác, chỉ biết bò tới bò lui!"  

 

"Rác rưởi, vô tích sự! Sao đi đâu cũng gặp được mấy cái loại rác rưởi đáng ghét này nhỉ?!"  

 

Đám võ giả nước Oa nhe răng cười khằng khặc, gương mặt méo mó trông chẳng khác gì biến thái.  

 

Khoảng thời gian trước, Lâm Phong càn quét khắp nước Oa, khiến người dân nước Oa từ trên xuống dưới ai cũng hận tới nghiến răng nghiến lợi, lúc nào cũng nung nấu ý định trả thù, nhưng cuối cùng chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn.  

 

Chuyện bí cảnh Tây Hải sắp mở ra đã lan truyền khắp thế giới, cường giả tới từ tất cả các nước lập tức tề tựu về đây, nhìn chung chẳng khác nào quần hùng cát cứ, trăm hoa đua nở, thậm chí là muốn tranh đấu với cả Chúa Trời! Chỉ có duy nhất võ giả nước Oa bọn họ phải lẩn tránh trên đảo, tựa như con rùa rụt đầu.  

 

Và nguyên nhân của chuyện này lại đơn giản chỉ là một câu Lâm Phong để lại trước khi rời khỏi nước Oa: "Những nơi Lâm Phong này xuất hiện, tất cả người nước Oa hãy biết điều mà tránh xa, bằng không thấy kẻ nào giết kẻ đó!"  

 

Nhục!  

eyJpdiI6IjVySmlsS21CRlNMS0ZjSUJsWlBFK2c9PSIsInZhbHVlIjoiSHBaVjFESHJmUFBGQ2ZqVmtFcnZzVUNyS1lBT0E3K0xmVUpuYTBlUHh3Q3VacUlWOVIwYlwvc05VeWxnWjBPbXkiLCJtYWMiOiJjZGU5ZWFiMzM2YmM1YzlkYTZkYzRmNGFkYjRlMTVlYmVmOTdkZDMwYTI2MmM1YmQzZWEwNTJkY2EwNTc1NTA4In0=
eyJpdiI6IkVGVmNJbmZuVSs0K2dUU1craGRFV3c9PSIsInZhbHVlIjoieWxXeUQyVXNNSlwvNUFWS2h5V0ZMS21aRzZVZEpobWJCXC9FRzBRbzdCU01iSGNSK1VXWXNFbFM5eFJIcWx3SDkwc3I2eHAzYm9cL0NTZTBVZmwyNUhDc1FSb1lyTElWN1ZQb0VYQU16V01WRDcySldDU1BFY2lUQ2FDeVVEYVFqdlAiLCJtYWMiOiI2NjkxNDE2MGNjYjA4NDVjYTRhMzgwZTIzYzQ4NWIzNDY1ZTM5NjVlMDUxZDc1NTFmZmRhZWMwNWFhMWUwNTVhIn0=

Từ xưa tới nay, đã bao giờ nước Oa bị sỉ nhục nặng nề tới cỡ đó đâu! 

Ads
';
Advertisement