Lâm Phong nhìn người đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt có hơi dao động.
Trước mặt anh là ông lão tóc hoa râm, lưng đã còng hẳn xuống!
Sinh khí trong cơ thể ông lão đã cạn kiệt, toàn thân tỏa ra hơi thở mục, chắc chắn ông lão không sống được bao lâu nữa.
Quan trọng nhất.
Ông lão này rõ ràng là người Đại Hạ!
"Đòi lại công bằng cho người Đại Hạ? Ý ông là sao?"
Lâm Phong hỏi.
"Võ giả cấp thấp trong nước không có ai che chở, nơi đây lại xem mạng người như cỏ rác!"
Ông lão trước tiên thở dài một tiếng,
Sau đó mới kể lại cho Lâm Phong biết một số chuyện liên quan đến khu vực Trung Á!
Trung Á tài nguyên khắp chốn, là nơi mà các quốc gia cùng tồn tại!
Hầu như các quốc gia đều sẽ lập ít nhất một căn cứ lớn ở Trung Á
Đương nhiên, Đại Hạ cũng không ngoại lệ!
Một nhóm võ giả cấp cao đến từ Đại Hạ đã thành lập một thế lực khổng lồ có tên Bang Hạ!
Lúc mới bắt đầu, đây đúng là chuyện tốt.
Ở nơi đất khách quê người như Trung Á, người cùng một nước nên đoàn kết lại với nhau, che chở cho nhau, mới không bị người khác bắt nạt!
Nhưng mà,
không phải người Đại Hạ nào cũng có thể gia nhập Bang Hạ!
Điều kiện tiên quyết để gia nhập Bang Hạ là phải đạt đến cảnh giới Tông Sư trở lên…
Còn những võ giả chưa đạt đến cảnh giới Tông Sư.
Chỉ có thể tự sinh tự diệt!
Cho dù bị cường giả của các quốc gia khác tùy ý ngược đãi giết hại, nhứng kẻ đứng đầu Bang Hạ cũng sẽ không thèm liếc mắt, chứ đừng nói đến việc ra tay cứu giúp!
"Tôi cũng xin nói thẳng, thực lực không đủ thì nên rút khỏi Trung Á, ở đây khổ sở giãy dụa cũng không có ý nghĩa gì!”
Lâm Phong thẳng thừng nói.
"Người trong giang hồ, không phải chuyện gì cũng có thể làm chủ được.”
"Tổ tiên của hầu hết chúng tôi đều vì đất nước mà chiến đấu, bỏ mạng ở đây, chúng tôi cũng lớn lên ở đây, nếu rời khỏi đây, chúng tôi có thể đi đâu?"
"Chúng tôi đúng là người Đại Hạ, nhưng lại không có quốc tịch Đại Hạ!"
"Cố hương đó, chúng tôi không về được nữa…”
Ông lão vừa nói vừa đau lòng rơi nước mắt.
Nhìn thấy cảnh này.
Võ giả của các quốc gia khác có mặt đều lộ ra vẻ khinh thường,
Còn một số võ giả cũng là người Đại Hạ thì lấy tay lau nước mắt, nhưng có lau cỡ nào cũng không ngăn được dòng lệ nóng hổi.
Lúc này, Diệp Thiên Tâm tiến lên một bước, thấp giọng kể lại:
"Lão đại, mọi chuyện là như thế này!"
"Năm đó khi Bí Cảnh Tây Hải mới mở, quốc gia đã phái nhiều võ giả đến đây chinh chiến, muốn cướp bảo vật của Bí Cảnh Tây Hải!"
"Kết quả, phần lớn những võ giả đó đều chết ở Trung Á, còn những người này bây giờ chính là con cháu của những võ giả năm đó!"
Dừng một chút, Diệp Thiên Tâm lại thở dài:
"Họ là một nhóm người đã sớm bị lãng quên! Sống trong khu vực hỗn loạn từ nhỏ, không có tài nguyên tốt, tu vi cũng không cao lắm, chỉ có thể khổ sở giãy dụa trên lằn ranh sinh tử!"
Nghe được những lời này.
Ánh mắt Lâm Phong hơi lóe lên, trong lòng thực sự khó mà bình tĩnh được!
Nói gì thì nói, con cháu của các bậc anh hùng đã hy sinh vì nước không nên thê thảm như vậy!!!
Anh vung tay, nâng ông lão đang quỳ trên mặt đất dậy, rồi hỏi:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất