Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

 

“Sương đen của mày ăn cũng được đấy, còn nữa không?”  

 

Ba người giật mình quay lại, phát hiện màn sương đen cuồn cuộn vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, Lâm Phong cứ như vậy lặng lẽ đứng đó, trên người anh vẫn là khí thế bá đạo như cũ, không hề bị ảnh hưởng một chút nào!  

 

“Mày… sao có thể? Sao mày vẫn còn sống chứ?!”  

 

Kẻ bí ẩn trợn mắt, không thể tin nổi nhìn Lâm Phong, vẻ mặt hốt hoảng cứ như đang nhìn thấy ma!  

 

“Khí thuần âm tinh khiết như vậy thì có thể làm gì được tao chứ? Chỉ có thể bồi bổ cho tao thôi thằng ngu à!” Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

Đúng vậy!  

 

Sương đen mà kẻ bí ẩn phóng ra chính là Thiên địa Cực Âm bản nguyên, là khí thuần âm tinh khiết nhất, tương tự với Cực Dương bản nguyên chứa trong trái tim thiên sứ trước đó, rất có ích cho Lâm Phong!  

 

Lâm Phong cũng không ngờ lại gặp được Thiên địa Cực Âm bản nguyên ở đây, anh cũng chỉ thử hấp thụ, nhưng tác dụng nó mang lại hoàn toàn vượt xa mong đợi của anh, cả người vô cùng thoải mái, cứ như bay lên thiên đường vậy!  

 

Nghe Lâm Phong nói, trong lòng kẻ bí ẩn lập tức dậy sóng, liên tục hô  hào không thể nào!  

 

Sương đen của hắn ta đúng là Thiên địa Cực Âm bản nguyên, nhưng nó không phải thứ mà thân thể con người có thể chịu đựng được…  

 

Ngay cả Ám Duệ Nhất Tộc của hắn ta cũng không phải vừa sinh ra đã sở hữu sương đen đó, mà phải chậm rãi luyện hóa theo thời gian thì thân thể mới chịu đựng được, giống như con người tu luyện nội công vậy…  

 

“Xem ra trên người mày còn có bí mật nào đó nhưng tao không có hứng thú muốn biết, lần này, tao nhất định phải giết mày!”  

 

Hai tay kẻ bí ẩn nhanh chóng kết ấn, trong lòng bàn tay hắn ta mơ hồ tích tụ năng lượng đáng sợ..  

 

“Ám thuật - Tịch Diệt!”  

 

“Vút!!”  

 

Một luồng sáng đen tuyền lao vút về phía Lâm Phong. Không khí xung quanh như bị đốt cháy, trở nên nóng rực.  

 

Lâm Phong định đưa tay lên đỡ, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại thôi.  

 

“ẦM!!!”  

 

Luồng sáng đen cứ thế đập mạnh vào ngực Lâm Phong, tiếng nổ trầm đục vang lên, dư chấn khủng khiếp lan tỏa, san bằng một nửa ngọn núi gần đó!  

 

Vậy mà Lâm Phong, người hứng trọn đòn tấn công lại không hề hấn gì!  

 

“Đúng như mình đoán! Với cường độ thân thể hiện tại, những đòn tấn công thông thường không thể phá vỡ được lớp phòng ngự của mình.”  

 

Lâm Phong vô cùng hài lòng với cường độ thân thể hiện tại!  

 

Tuy thời gian qua anh chỉ tập trung rèn luyện nhục thể, chưa đột phá cảnh giới, nhưng thực lực của anh lúc này đã đạt đến mức độ thâm sâu khó lường. Ngay cả tu sĩ Xuất Khiếu hậu kỳ cũng khó lòng chịu nổi vài cú đấm của anh!  

 

Nói cách khác, chỉ tính riêng cường độ thân thể, anh đã gần ngang ngửa với một đại tu sĩ Hóa Thần! Điều này có nghĩa là khi đột phá Xuất Khiếu, phải vượt qua Thiên kiếp, Lâm Phong cũng có thể tự tin đối đầu, không cần lo sợ Thiên Kiếp sẽ làm anh bị thương!  

 

Trừ khi Thiên kiếp đó có thể đánh chết một đại tu sĩ Hóa Thần, nhưng chuyện này đương nhiên là không thể! Nếu Thiên kiếp của Xuất Khiếu cảnh có thể đánh chết đại tu sĩ Hóa Thần, vậy thì còn tu tiên làm gì, vượt kiếp làm gì?  

 

Lúc này, kẻ bí ẩn đối diện thấy Lâm Phong dùng thân thể đỡ được đại thần thông của mình thì ngây người.  

 

Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Trên thế giới này làm sao có người chỉ dùng thân thể phàm tục mà có thể đỡ được Ám thuật của hắn ta chứ!  

 

Kim So Ah và mẹ cô ta cũng vô cùng kinh ngạc.  

 

Lâm Phong quá mạnh!  

 

“Tao đã đánh giá cao mày rồi, thực lực của mày chắc chỉ tương đương với Thiên Sứ Hai Cánh là cùng!”  

 

Lâm Phong thản nhiên nói, rồi vươn bàn tay khổng lồ về phía kẻ bí ẩn.  

 

“Ám thuật – Độn!” Đồng tử của kẻ bí ẩn co rút, muốn dùng lại chiêu cũ, hóa thành làn khói đen để chạy trốn.  

 

Nhưng lần này, chiêu đó của hắn ta không còn tác dụng nữa! Năm ngón tay của Lâm Phong như lồng giam kiên cố, vây chặt lấy làn khói đen, không cho hắn ta thoát ra dù chỉ một chút!  

 

“Trước đây cũng có một tiểu Thiên Sứ giống mày đó, nhưng cô ta không hoá thành khói, cô ta muốn hoá thành ánh sáng vô tận để chạy trốn.”  

 

“Một ánh sáng, một bóng tối! Mấy kẻ tự xưng là Thần tộc như bọn mày, đúng là biết cách chơi đùa!” Lâm Phong vừa nói vừa siết nhẹ tay.  

eyJpdiI6InJnMXd3c0ZcL21WTlhieWJaMWdlKzZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRnM1plUTcwSnNnSk9zOGlVRXFST01ISTEwYnlKTlVNNmxDYVM3UDFcL1hIWitIcG50akd6K3VmR2JJQ2NrbGpCIiwibWFjIjoiY2FjMzc0Y2E5ZTAxZTU2MTEzYjU1MzA5NzM0MTQ4YjA3ZDNmODc1YjI0N2ZkMmU5YmEzN2U2OWE1YWRlNDExMiJ9
eyJpdiI6Im1MZkJVYm92ZExjU0ZjQXBNVStsYmc9PSIsInZhbHVlIjoicXNycnJ0XC9zckFaMWI2VmF1K1ZWMTBaWVZlUkgwYkR0TnIySFwvZkNZK2c2Y1V1V1Zxd1VoV2ZYelZqMWNJdkg5WVZ1TUJSRzN4dTRlYUNWaXE0V2ZxeGp5anZKRVwvUkk1RmR5MHdpVUd5N0x6bVN6aUt4allxMzg5eVhGSnlmQkJNYzVJMis5M2drV3ZXdTl4b0RsakJocmRYQVBKUWRZaVZ6WWJWXC9PZGRJSFR4RERHN09ua2E5eFJGSkw4d0Z2QWtyMzd1OHZ4bGJDMmk1K3pVTUlHNXVmSzB5YkpaV3pSV1hxWnFtcVVDUlZSUG5hZVwvV0tsQmV4QzV2ampTK2FpZklGbFg2SDhnaXlIcXNjVkFLaXVmbjhRMEVqZFpmd0RXY1VXc3h0RExZZmtSTUJoekdGTzdwUHJSdStsK2FvSXdlR3VUOGNxcVA5bkxEanRyRWorN01ZeE1Od3lLeHp4NkJLZ3lzV3BxWmZhTlRiMmxiXC9KYlZ0UGlHSFFyQ3MxNzJZWTVXNHpyNVFVNWsyY0VqWWVlandiajVieW55ZGFNdEdqRGUxZWtSUzlpRVd4U3l1Mlwvd3RQODJlYmlVM0xLeDdLVmNvcHpYSUlWUzJSbVN2OHJwSXVlc2tVRmZuMFF6TE5zbWZaSzRRRXFlYlpWMkJkYXNodGNSb3BPVmVNdzhNeVdFYUhOcFZlOTlhUnJcLytubHc9PSIsIm1hYyI6IjllN2E2NDE3MzUwNDY2Zjc3YjQxNzEzMjUwNjE3N2IxOGE3ZmY4ZTMxNDZmMzNlOWU4ZTIyZDdmNmQ4ZDg2NjgifQ==

“Để tao xem thử trong ngực mày có thứ gì tốt không…” Lâm Phong nói. 

Ads
';
Advertisement