Cơn giận ngùn ngụt dâng lên khiến Lận Vô Song chỉ muốn tát thẳng vào mặt Lâm Phong!
Giữa chốn đông người mà Lâm Phong lại dám trắng trợn đòi tiền hắn?
Bộ coi hắn là cây ATM di động sao?
"Không có!" Lận Vô Song cố nén cơn giận, thẳng thừng từ chối yêu cầu vô lý của Lâm Phong.
"Con người khi cùng đường thì chuyện gì cũng dám làm đấy! Vô Song à, anh hẳn là hiểu rõ con người tôi mà." Lâm Phong thản nhiên nói.
"Mày..." Sắc mặt Lận Vô Song hơi biến đổi.
Tuy trước mặt Triệu Như Hải, hắn luôn bôi nhọ Lâm Phong, nhưng khi đối mặt trực diện với anh, trong lòng hắn vẫn có chút sợ hãi.
Trong lúc hai người nói chuyện, Triệu Như Hải vẫn luôn âm thầm quan sát Lâm Phong. Ấn tượng đầu tiên của lão về Lâm Phong là sự ngạo mạn, khí chất độc tôn, bá đạo.
Còn thực lực mạnh đến đâu thì lão không nhìn ra.
Bề ngoài, Lâm Phong không hề lộ ra chút khí tức nào, giống như một người bình thường.
"Cậu chính là Lâm Phong sao? Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Dạo này danh tiếng của cậu đang làm mưa làm gió khắp khu vực Trung Á đấy!" Triệu Như Hải cố tình nhấn mạnh hai chữ "Lâm Phong".
Mọi người xung quanh nghe vậy đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt lộ vẻ khác lạ.
Nếu phải nói đến những người nổi bật nhất trong thời gian gần đây thì theo thứ tự sẽ là:
Thứ nhất, thanh niên thần bí - Thiên Thần, được ba thế lực cấm kỵ của khu vực Trung Á cùng lúc săn đón, cung kính tiếp đãi, nghe đồn có lai lịch rất khủng khiếp.
Thứ hai, là Thần Tử Sabia đến từ Bà La Môn của Thánh Thủy Quốc.
Thứ ba, chính là ngựa ô của Đại Hạ Lâm Phong!
Không giống như sự thần bí của người hai người đầu tiên, Lâm Phong hoàn toàn không ngại lộ mặt, dựa vào từng chiến tích vang dội để tạo nên danh tiếng!
Ngày đầu tiên đến Trung Á đã xử lý bang Saint Laurent, sỉ nhục Minh Kiếm Môn, còn tuyên bố muốn đòi lại công bằng cho các võ giả Đại Hạ tầng lớp thấp.
Hành động ngông cuồng như vậy, muốn không gây chú ý cũng khó!
Lâm Phong phớt lờ ánh mắt mọi người, hỏi: "Ông là Triệu Như Hải, Phó bang chủ bang Hạ?"
"Đúng vậy, chính là tôi!" Triệu Như Hải mỉm cười.
“Ông có vẻ tự hào gớm nhỉ, tôi có câu này muốn hỏi, việc không cho hậu duệ của các võ sĩ viễn chinh nước Đại Hạ gia nhập bang Hạ, khiến bọn họ sống như chuột chạy qua đường, ai cũng có thể sỉ nhục, ai cũng có thể tuỳ tiện sát hại, tất cả đều là do ông ra lệnh?"
"Không sai! Ở nước ngoài, thực lực là trên hết! Đám phế vật đó không có thực lực thì trách ai được. Nếu muốn dùng lòng yêu nước để ép buộc tôi thu nhận bọn họ, thì bọn họ mới là những kẻ vô liêm sỉ!" Triệu Như Hải thờ ơ đáp.
Tuy danh tiếng của Lâm Phong đúng là rất lẫy lừng, nhưng còn lâu mới có thể khiến Triệu Như Hải e ngại.
Là Phó bang chủ bang Hạ, dù gì lão cũng là Võ Thần đỉnh phong, gần như đại diện cho lực lượng chiến đấu hàng đầu của khu vực này!!
Thấy Triệu Như Hải nói chuyện với Lâm Phong bằng giọng điệu bề trên, thái độ rất hống hách, trong lòng Lận Vô Song cảm thấy không ổn, nhưng hắn không lên tiếng nhắc nhở mà chỉ lặng lẽ lùi lại hai bước.
"Triệu phó bang chủ, ông cũng ngông cuồng lắm đấy!"
"Ngông cuồng là vì tôi có thực lực, giống như cậu thôi, chẳng phải cậu cũng rất ngông cuồng sao?" Triệu Như Hải nheo mắt.
"Vậy để tôi xem thử ông mạnh cỡ nào!"
Lâm Phong đột nhiên vung tay tát về phía Triệu Như Hải.
"Hừ!" Triệu Như Hải hừ lạnh một tiếng, lão đã sớm đề phòng nên lập tức ra tay phản đòn!
Nắm đấm của hai cường giả va chạm mạnh vào nhau, phát ra một tiếng nổ trầm đục.
Ngay sau đó, "Ầm ầm ầm!" Triệu Như Hải liên tiếp lùi lại hơn mười bước, mỗi bước chân đều để lại một dấu giày sâu hoắm trên nền đá xanh, sắc mặt lão lúc xanh lúc đỏ, trông vô cùng chật vật.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất