"Người ta có thể quên cội nguồn, nhưng không thể quên gốc rễ! Mấy người đều là kẻ thù của Đại Hạ, bây giờ lại đến đây săn đón tôi, nói những lời thân thiết như vậy, có thấy buồn cười lắm không?” Lâm Phong giẫm một chân lên mặt Triệu Như Hải, cười lạnh đáp trả mấy cường giả đại diện cho các thế lực lớn.
"Cậu Lâm nói vậy là sai rồi, con người, ai mà không thay đổi chứ! Năm đó đám người Minh Kiếm Môn cũng là người Đại Hạ đấy thôi? Nhưng bây giờ thì..."
"Kẻ mạnh không phân biệt quốc tịch, ở thời của chúng ta mà nói, mấy kẻ mạnh còn có thể tự mình thành lập quốc gia đó cậu Lâm, chỉ cần cậu Lâm muốn, chúng tôi cũng có thể ủng hộ cậu thành lập thế lực riêng!”
"Cậu Lâm cân nhắc thử lời mời..."
Đối diện với thái độ gay gắt của Lâm Phong, đại diện của mấy thế lực lớn cũng không nổi giận, chỉ khẽ mỉm cười, từ tốn đáp lại.
Sau đó, bọn họ cũng không đợi Lâm Phong trả lời, cứ thế bước vào Phong Vân Lâu.
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng của đám người này, ánh mắt không ngừng lóe lên, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Cậu Lâm à? Cậu đang nhìn gì đấy? Đừng nói cậu sẽ gia nhập thế lực của đám người đó nhé? Đám người đó cố ý muốn chia rẽ chúng ta để có thể dễ dàng đánh bại Đại Hạ thôi, cậu đừng có mắc bẫy!" Diệp Thiên Tâm và Trần Sơn thấy Lâm Phong im lặng không nói gì, vẻ mặt cả hai đều có chút lo lắng.
Với thực lực của Lâm Phong, một khi anh phản bội Đại Hạ, hậu quả thật sự sẽ rất khó lường.
"Tôi chỉ đang nghĩ xem nên tìm lý do gì để cướp linh thạch của bọn họ thôi! Cái đám người đó đúng là..." Lâm Phong chán nản tặc lưỡi.
Lâm Phong vừa dứt lời, những người xung quanh đang đứng hóng chuyện đều không khỏi hít vào mấy ngụm khí lạnh, vội vàng che kín túi đựng linh thạch của mình.
Động một tí là đòi cướp linh thạch!
Đúng là cái thứ tàn nhẫn!!!
"Triệu Như Hải, giao hết linh thạch trên người ra đây!"
"Sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái trước mặt các võ giả Đại Hạ đang có mặt ở đây, nói ông sai rồi thì tôi sẽ tha cho ông!"
Lúc này, Lâm Phong chuyển ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Như Hải vẫn đang bị anh giẫm dưới chân.
"Lâm Phong, đừng quá đáng! Tôi không chỉ là Phó bang chủ bang Hạ, mà còn là người của nhà họ Triệu ở Côn Lôn! Cậu tốt nhất là mau thả tôi ra, nếu không, hậu quả không phải là thứ cậu có thể gánh nổi đâu!" Triệu Như Hải tức giận gầm lên.
"Ông đang đe dọa tôi đấy à?” Lâm Phong nhướng mày.
"Tôi chỉ đang trình bày sự thật, cậu phải hiểu, dù cậu mạnh đến đâu thì cậu cũng chỉ có một mình, sức mạnh của Tiên Đạo thế gia không phải là thứ cậu có thể tưởng tượng được! Bang chủ của bọn tôi còn đang bế quan đột phá cảnh giới Võ Thần! Trước khi Bí Cảnh Tây Hải mở ra, ngài ấy nhất định sẽ xuất quan! Nếu ngài ấy biết chuyện cậu làm hôm nay thì sao? Tự cậu nghĩ cho kỹ hậu quả đi!!” Triệu Như Hải gằn giọng nói rõ từng chữ, vẻ mặt dữ tợn như đang muốn uy hiếp Lâm Phong.
Ngay cả khi biết mình kém xa đối phương, lão cũng không muốn cầu xin, càng không muốn phải dập đầu trước một đám võ giả thấp kém! Làm như vậy trước mặt nhiều người như thế này, làm sao lão còn mặt mũi đi gặp người khác?
"Bùm!" Lâm Phong nhấc chân, giẫm mạnh một cước, đầu của Triệu Như Hải lập tức nổ tung như quả dưa hấu.
Sau đó, Lâm Phong lại vươn tay chộp lấy túi trữ vật của Triệu Như Hải, kiểm tra sơ qua, phát hiện bên trong chứa đến mấy chục tấn vàng, cùng với bảy tám vạn viên linh thạch hạ phẩm, năm mươi viên linh thạch trung phẩm!
"Giàu thế! Biết vậy mình đã đến Trung Á sớm hơn rồi!" Lâm Phong không nhịn được mà chửi thầm một tiếng.
Đến lúc này, Lâm Phong mới phát hiện, khoảng thời gian trước sống trong nước đúng là quá uổng phí, ra nước ngoài, tuỳ tiện vung tay cướp bóc, số lượng linh thạch còn nhiều hơn cả mớ mà anh vất vả tiết kiệm từ trước đến giờ!
Lâm Phong chậm rãi làm dịu cảm xúc kích động, chuẩn bị tiếp tục tìm Lận Vô Song đòi tiền, nhưng lại phát hiện, Lận Vô Song đã không cánh mà bay, chắc vừa rồi nhân lúc hỗn loạn, cái tên khốn kiếp đó đã thừa cơ chạy mất!
Nhưng Lâm Phong cũng không quan tâm lắm! Từ đầu đến cuối, anh cũng chưa từng để Lận Vô Song vào mắt.
Chỉ cần Lận Vô Song ngoan ngoãn, không chủ động chạy đến trước mặt anh gây chuyện, anh cũng lười để ý đến hắn.
Nhưng đúng lúc này...
"Bịch!" Trong đám đông đột nhiên có người quỳ xuống.
Rồi người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...
Cả đám người nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào khóc nấc lên.
Những người này chính là hậu duệ của các võ giả viễn chinh năm xưa, sống lay lắt ở khu vực Trung Á, họ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người đứng ra bênh vực cho mình như Lâm Phong.
"Mọi người không cần phải như vậy, tôi đã nói rồi! Chỉ cần Lâm Phong tôi còn sống một ngày, bất cứ kẻ nào dám bắt nạt mọi người, cứ việc đến tìm tôi, tôi sẽ làm chủ cho mọi người!" Lâm Phong vẫy tay, đồng thời thổi ra một luồng khí, đỡ mọi người dậy.
Anh tự nhận mình là người cứng rắn, tính tình có chút lạnh nhạt, nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy những người này quỳ xuống trước mặt mình, trong lòng anh cũng cảm thấy nghẹn ngào.
…
Mãi cho đến khi ba người Lâm Phong bước vào Phong Vân Lâu, bầu không khí ngột ngạt mới dần dần dịu bớt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất