Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

- Cái gì, Giai nhi không ngờ lại muốn từ châu Âu đi thẳng tới châu Mỹ?  

             Triệu Nhan nghe đến đó cũng quát to một tiếng, trên mặt cũng lộ ra vẻ tức giận. Bởi vì hắn và Triệu Giai cũng thường xuyên viết thư, nhưng không có nghe nó đề cập tới chuyện này, hiển nhiên đây là Triệu Giai đang cố ý giấu hắn.  

             - Á? Chuyện này...  

             Triệu Hú nhìn thấy Triệu Nhan có vẻ tức giận cũng thầm kêu không xong, bởi vì y chợt nhớ tới ở trong thư Triệu Giai bảo y đừng nói chuyện này cho tam thúc, nhưng vừa rồi y lại nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra, thấy tam thúc có vẻ tức giận thế này, chỉ sợ đại ca huynh ấy sẽ nếm mùi đau khổ rồi.  

             Chương Chương1035: Tới châu Âu  

             Triệu Nhan tuy rằng có thể hiểu được lý tưởng muốn đi ngao du toàn thế giới của Triệu Giai, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không sao ủng hộ được. Dù sao đã là một người cha, không ai bằng lòng nhìn con mình đi mạo hiểm, chỉ có điều hắn lại không đành lòng đả kích sở thích của con, hơn nữa ngay cả Tào Dĩnh cũng cầu xin giúp con, vì thế Triệu Nhan cũng chỉ có thể đồng ý. Tuy nhiên hắn cũng không lập tức để Triệu Giai tiến hành đi vòng quanh thế giới bằng đường thủy, mà đưa ra vấn đề châu Âu, sau đó bảo Triệu Giai đi giải quyết, mặt khác để cho hành trình vòng quanh thế giới bằng đường thủy ngắn lại, thứ hai cũng có thể để cho Triệu Giai có nhiều thời gian chuẩn bị hơn một chút.  

             Cũng chính bởi vì phải chinh phục châu Âu, cho nên mấy năm này Triệu Giai vẫn bị kìm chân ở châu Âu, căn bản không thể hoàn thành mong ước đi ngao du thế giới của y. Triệu Nhan cũng vẫn cho là sau khi Triệu Giai hoàn toàn khống chế cục diện châu Âu mới tiến hành ngao du thế giới, lại không ngờ rằng nó đang lập kế hoạch từ châu Âu trực tiếp đi châu Mỹ, sau đó vượt qua châu Mỹ xuyên qua Thái Bình Dương tới Đại Tống, như vậy coi như hoàn thành ngao du thế giới, nhưng kế hoạch này Triệu Nhan căn bản không biết gì cả.  

             Sau khi Triệu Hú nói lỡ miệng, vội vàng bổ sung nói gỡ lại, chỉ có điều lúc này y nói gì cũng đều muộn rồi, với sự khôn khéo của Triệu Nhan, nếu tin tưởng y mới lạ.  

             - Tam thúc, đại ca cũng chỉ là trong thư thuận miệng nhắc một câu như vậy, có lẽ cũng không phải thật sự muốn từ châu Âu trực tiếp đi châu Mỹ đâu!  

             - Ta tự có tính toán, Tín nhi con ở lại thương lượng cùng Bệ hạ chuyện nước Oa, ta đi trước đây.  

             Triệu Nhan có chút không vui nói. Hắn cũng không trách Triệu Hú giấu diếm giúp Triệu Giai, mà không ngờ Triệu Giai giấu mình đưa ra quyết định quan trọng như thế, phải biết rằng hiện tại Triệu Giai cũng đã là người làm cha rồi.  

             Đợi cho Triệu Nhan vừa rời khỏi, Triệu Hú lập tức nhảy dựng lên viết thư cho Triệu Giai, nói cho y biết mình nói lỡ miệng, hiện tại tam thúc đã biết, cho nên bảo y cẩn thận một chút. Tuy nhiên Triệu Tín vô tâm thì chỉ cười. Bởi vì chỉ cần cha dồn hết sự chú ý sang đại ca, vậy y có thể thoải mái hơn rồi.  

             Triệu Nhan thở phì phì trở lại vương phủ, đám người Tào Dĩnh đều hết sức vui mừng nghênh đón ở trước cửa phủ. Có điều khi nhìn thấy sắc mặt của Triệu Nhan, tất cả mọi người đều sửng sốt. May thay sau khi Triệu Nhan nhìn thấy người nhà lập tức lộ ra vẻ mặt vui vẻ, điều này cũng khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên đợi cho tiệc tẩy trần kết thúc, Tào Dĩnh vẫn kéo hắn đến thư phòng hỏi:  

             - Phu quân trở về vốn nên là chuyện hết sức vui mừng, vì sao vừa nãy lại có vẻ hết sức tức giận?  

             Kỳ thật dù Tào Dĩnh không hỏi Triệu Nhan cũng phải tìm nàng thương lượng, lập tức chỉ thấy hắn lại lộ ra vẻ mặt tức giận nói:  

             - Còn không phải đứa con trai quý hóa của chúng ta sao, ta bảo nó ổn định châu Âu rồi mới trở về Đại Tống, nhưng nó không nghe, không ngờ âm thầm lập kế hoạch trực tiếp từ châu Âu đi châu Mỹ, sau đó vượt qua châu Mỹ trở lại Đại Tống, hơn nữa còn cố ý giấu ta, nếu không phải hôm nay Hú nhi không cẩn thận lỡ miệng nói ra, chỉ sợ hiện tại ta vẫn không biết gì cả!  

             Tào Dĩnh nghe đến đó cũng không bất ngờ, gật đầu nói:  

             - Ồ, thì ra là chuyện này!  

             Triệu Nhan vừa nghe thấy lời Tào Dĩnh nói, lúc này có chút bất mãn. Hắn cho rằng chỉ có một mình Triệu Hú biết, lại không nghĩ rằng thậm chí ngay cả Tào Dĩnh cũng sớm đã biết chuyện này.  

             - Hả? Nương tử nàng cũng đã sớm biết chuyện này?  

             - Ha hả, phu quân không cần tức giận. Giai nhi quả thật đã nhắc qua chuyện này với thiếp trong thư, sở dĩ nó không dám nói cho chàng biết, kỳ thật cũng là sợ chàng không đồng ý. Có điều ta cảm thấy con cái cũng đều đã lớn rồi, thậm chí đã sinh cháu cho chúng ta rồi, cho nên nó muốn làm chuyện gì thì cho nó đi làm đi, phu quân cũng đừng quản nó quá nghiêm nữa.  

             Tào Dĩnh lúc này cũng khuyên nhủ, kỳ thật về mặt giáo dục con cái, Triệu Nhan có khi có vẻ quá nghiêm khắc, khi còn nhỏ thì không có gì, nhưng con cái càng lúc càng lớn, chúng cũng đều đã có cách nghĩ của mình. Nhưng Triệu Nhan lại luôn lo lắng con cái gặp phải nguy hiểm, hy vọng chúng sống theo cách nghĩ và sự sắp xếp của mình. Từ trước đến nay, không thể nói hai cha con sinh ra mâu thuẫn, nhưng ít ra vẫn có bất đồng.  

             Triệu Nhan lúc này có chút không cam lòng. Đạo lý này hắn đều hiểu, chỉ có điều phận làm cha, hắn vẫn không thích ứng được việc bọn trẻ đã lớn, cần hắn từ một người bảo vệ chuyển làm người ủng hộ và dẫn dắt, mà không phải mọi chuyện đều do hắn giúp con quyết định.  

             - Nhưng…. Nhưng chúng còn quá trẻ, tuổi trẻ làm việc dễ kích động, không biết nặng nhẹ không may làm mình bị thương thì sao đây?  

             Tào Dĩnh lúc này khuyên nhủ lần nữa, nàng mặc dù là phận nữ nhi nhưng tính tình khá rộng rãi, hơn nữa lại từ nhỏ đã là người con gái được giáo dục tốt, hiểu dạy bảo con cái như thế nào, điểm này thì giỏi hơn so với Triệu Nhan.  

             - Phu quân, mọi người đều là từ lúc còn trẻ từng bước từng bước đi, chẳng nhẽ phu quân khi còn trẻ không phạm phải sai lầm nào sao? Chỉ cần con cái có cách nghĩ của chúng, hơn nữa muốn làm, vậy thì hãy để cho chúng nó làm đi. Có thể trong lúc đó khó tránh được nguy hiểm, nhưng chúng ta cũng không thể bảo vệ các con cả đời, con người cần đi qua mưa gió thì mới có thể trưởng thành được.  

             Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tào Dĩnh khuyên bảo Triệu Nhan như vậy, nhưng mà mỗi lần Triệu Nhan nghe cảm giác đều khác nhau, đặc biệt là mấy năm này mấy đứa trẻ đều trưởng thành rồi, ví như Triệu Tín cũng muốn nhanh chóng ra ngoài khám phá một phen giống như Triệu Giai, điều này làm cho Triệu Nhan cũng cảm nhận sâu sắc rằng các con thật sự trưởng thành rồi, cần phải để cho chúng nó không gian, để chúng tự do tự tại bay nhảy.  

             Nghĩ đến đây, Triệu Nhan cũng không tự chủ thở dài nói:  

             - Được rồi, chuyện này thật sự là ta làm sai trước, Giai nhi và Tín nhi bọn chúng quả thực cũng đã là người trưởng thành rồi, ta không nên quản bọn nó nghiêm như vậy nữa, ngày sau nếu ta còn phạm sai lầm như vậy, nương tử nàng đừng quên nhắc nhở ta!  

eyJpdiI6IjFIVmlVU3JvakN6Q3M0XC8yNWtuMG53PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBjTlwvQml4YmhIcUVtVmp5VW85V3JVc0hidENyTmdDaTZwdUFBSFZDeG5oSUpTNE5zMXdOS3R2QUNueFwvTVwvMEJxSmcxTGdcLzBEQkRjVVhBTTN3R3czYzlxZzlpSWR2WksyWEMyM1BIYmJNcEIzTUQ1b3pvNnhcL0wzbEFoditkUStVazZzSktDR3Y4TkkyeVdRSGsrODgyV3I3ZWd5VmJYN0Q3S1BHXC9qZnU2ZjhjeVJWZ1gxTEFveE5ORW1uTVR3bXNrbmVkZXU5dWU5YkQrRzlwUnZXdks4NTdtSWJYQlBnd1hoa0t0azIxdnV6TGF2MW1OZjBnRVBibERMcElReXRsUzVvSTVqRWpuZ3NcLzY3cDNPTVJJS1wvWHhBdVpERndlMGVLRys2cWhuMjRsQlBBMGZrdVBQN0F6NTZnckVIc2VtS2ExQkkzVjlkUTQxRUtzQTRSVXkza0hUWllPQ0lNSmx2cmJVRGQxaTlnV0laMVwvYkxEMER0bUxRU0ZHSEUzTXc4K0NSVWdGUFlZaHJaZlhcL001ZkR2Y2FHNVl6UlR5bjArR0hSUHpmMWRzb1pha3V3M2tZODBXWjVZOVpzcUFJb1NkUWtuVFRNK0VnVjRlUWxjKzdRSlFaSE5XVEtkbmhuWFA2VFMzT1ZjbVc1bHlUdDdnZWJYR011TlI1aUsxZGpxcUhhOWlYTG4rZko5K2QxaVFmajFaZjFEdWRUQVZ1amc2cVFvWUdoQm9TMGFZaENacm1EVDRnUFNhSjlRWE0zSHU3MmZGWEYzV2pYRFFYaVFERENOR2JYYTRQQml4K1RWd1BcLytuNU0wbW1oTzhodUs1bUYwNXdpNHFhaGZEbjQyY05DREtDOWxLemRVZmRieHJkZEtRWkJVYW8yK0tBaW5QYnpcL3pwS3NxNzU4aFFnVHRcL1gzSjVmVGw2eUZUajFcL3p3NlpNS0hyc3VnNm9VVkZ2K2RnMmxjd1FwZEI2NnNjQW1kRStXQ2RJME5jRXVDOXVJMnlSbUo4NXQ2bHFwNG1TQXpKMnBlM2x4am1ZaWFCbVl6S2s5cUc5VUVuVTh6YkEweHVGWVd3Mm4xUGVYSmt3T1doZXNKRTZXVldEdSIsIm1hYyI6IjBlZTQ3ODgyZmFmODlkZTcwYzQyODRkOTk2MjNmMmRjMTRhZGFjM2YwYWMzNTRkNzU0ZDQzN2FhMzUyYjJjYTgifQ==
eyJpdiI6ImVwODFTMW5MQTJudnVVMnl2blZlNUE9PSIsInZhbHVlIjoiRkJ4RWhPdU1CYlJFY0hmV1J5ZXllSFltUFc4M3Zsemt1a1JJWG52dG1GbzBGSEkxbnBtdEFaRXFvQkJZOVwvRjdHcFhIS2hFUEtlazVBUXA1QURQXC85KzVTQXRsSXlpTUFXbXk5Z3JPRmJMMGF3N0xHd2FKcTdlN2NVWnhZb3lFTnlWcHlOYjJldndNczEwR0VpbW1VQVhEaHhXVlFhSVBVdkpWdmlqdzlPT1B5b05KMnlBd1ZPeXhUNSs1cElXWXpuV1ZDcUtOWTJBbzYyZUhUVDRyNk4wXC9QcytrYWpIMTNMRlMyK0NHWGtZakJLMnFpNlRyQnd0Z25TbXI3WDA0N1FHc2FUdk10dGc1MEVzTmFtQW0rVDh2M1ltS1drT1JtU3FJRTBtTXp4SFBYckhpenV3VFcyekc5ZlNDcnBZZTJtaG1FMktwVkpJWWVvVHhGZ3QxM3JMWVM0Q3hcL1pObktSUnpTcTZkcW84dU8xQThtKzFBeHVEdVJSeUh2TG5CZGttTmdJYnY5bkRHaFwvcU95ZmJTQUlIQU5GZ2FnV2Z5d2o0ZlwvTG1LUkVZTjNOMnJZNHJNVjdQeWRXYzV1ZUFrRE1Db3BiTjNhRllDMkhjNGNTV25lakNYdGxpOVNRMFwvbjZoY0FGSjliKzhzVGpvZTEyY3BQa1daaDc5UGdmN043OEFhNisrTUxwOHo5bHlQbUs1cWdNZmtKejJXaytGK2JOTnpoZkdEUmhVTmNLUTJuT0ZNZk1YOTk4TDkwUjI5SFwvMFNIQjgxTEZNMmxUNk1wWUxHTUt1R0cya2NaWTRvOFNwQkFBa1pINWl0M1dZWmxNTlZMbmI0VXlJVEVcL3FiTWpvUmRXOXJsZXpkU0NMTUU1c0FVXC8wVUJxMFNDdnpZcDBnU3NOWUVqREpyazc0UW1Na05UU095UXVTRUFteUxyank5VFwvbHZhalh6Z0d3QVlpOUQ4ZUVUXC9MdElVQWI5UkxDTExZZUFWVHFqbE94UlFwTk5MS1BRXC9cLzVqNXlOcGhEcytFUER1WDZYN3JpSERjTkh5OHZObFwvdTlJMEQ5VE15cFhDaWhjMVAyQnZYb1pOZGd6ckJhTTRIOWd3RGtPNCs3Y3Z0YVBEY3ZoNjJ6andzcnpnNHFHXC9zQlUrOHdYZXJKdFFrYXM5dUxuMjZhMDlsT01rZ2hWZlVHMlZkdzhqblZ3UEdRK24rdE5tRUtzb00rV0NiY0dyeHAyYmZMM2ZZMXFNeFhUNnE3V3hEdk1mMGtCK1YrdDhqcUNSRUlXNlwvZlFhcEhYTUpXNnlRSlhcL2p4SlRSeFJmUGMwaWR1UlBKZlBiSU5oT3dXWmcwZHRQbTFCQWJOdGdmQ3RKSURUREhZUjIyTW1odk9DTzc2QVpwZGEzQ0hjeVwveHlcL1BKVjRcL2ZKQkZiSVkrZUt5NHplY2dHWkpjajEwVU12cHZCcUsiLCJtYWMiOiIyNWNjOWEyYjJkNzNkMDk4ODA1N2YwY2NiZGZhYzFhZjk4ZWQyZDhiNDg1ZGExMTNlMzQ4MjVhMzZkNjJiZTdkIn0=

             Nghe thấy thê tử khích lệ, Triệu Nhan cũng bất giác vui vẻ trở lại, vừa hay lúc này hắn bỗng nhiên lại nghĩ đến một việc, vì thế nói:
 

Ads
';
Advertisement