Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Triệu Nhan nghe được lời nói của Tô Tụng cũng sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm Tô Tụng chờ câu tiếp theo của y, chỉ thấy Tô Tụng lúc này lại thở dài một tiếng nói:  

             - Kỳ thật từ lúc hai năm trước, Bệ hạ vừa mới đăng cơ không lâu sau, Tư Mã tướng công liền phát bệnh, lúc ấy thiếu chút nữa khó có thể cứu được. May mắn Tào thần y cứu trị, rốt cuộc bảo vệ một mạng, bất quá tâm tật của ông căn bản không thể trừ tận gốc, chỉ có thể mỗi ngày dùng dược vật giảm bớt, nhưng trong khoảng thời gian này bệnh tình của ông lại càng thêm nghiêm trọng, mấy ngày hôm trước khi yết kiến Thái hậu bỗng nhiên té xỉu, tuy nhiên bị Thái hậu phong tỏa tin tức, hơn nữa tâm tật của Tư Mã tướng công không phát tác trước mặt người ngoài, cho nên người ngoài mới không có phát hiện ra.  

             Triệu Nhan nghe đến đó cũng sững sờ, theo hắn lý giải, tâm tật của Tư Mã Quang rất có thể chính là bệnh tim, loại bệnh này sợ nhất là mệt nhọc và ăn uống không điều độ, nhưng lấy thân phận Tư Mã Quang, bình thường xử lý chính vụ tăng giờ làm việc đều là chuyện thường, bận rộn căn bản không có thời gian ăn cơm, kể từ đó tự nhiên sẽ chỉ làm bệnh tình càng ngày càng nặng.  

             Nghe được Tô Tụng nói, trên mặt Tô Thức cũng lộ ra vẻ đau thương, tuy nhiên Tăng Bố và Chương Đôn cũng liếc nhau, đều từ trong mắt nhìn ra vài phần may mắn, bởi vì từ khi Tư Mã Quang nhậm chức, đối với phái biến pháp bọn họ cũng là bốn phía chèn ép cho nên đứng ở trên lập trường của bọn họ, dĩ nhiên hận Tư Mã Quang không thể chết sớm hơn.  

             - Xem ra mùa đông năm nay thật sự là gian nan!  

             Triệu Nhan lúc này cũng có chút xúc động nói, bởi vì hắn nghĩ đến lúc trước Cổ Thiên Kiệt và Hoàng Ngũ Đức đã qua đời, mặt khác còn có Lý Lượng Tộ, hiện tại lại có Tư Mã Quang và Lã công bất cứ lúc nào cũng có thể qua đời, bất kể những người này là địch là bạn, bọn họ đều xem như cố nhân, hiện tại những người này cùng rời khỏi nhân thế, điều này làm cho Triệu Nhan cũng có cảm giác bi thương.  

             Sau khi tiệc rượu tàn, Triệu Nhan tự mình tiễn đám người Tô Tụng ra cửa phủ, sau đó một thân một mình đi vào thư phòng, hồi tưởng lại chuyện của mình sau khi xuyên việt ở lại nơi đây mười mấy năm, mọi chuyện đều tốt giống như nằm mơ, khiến Triệu Nhan cũng có loại cảm giác không chân thực.  

             - Phu quân nghĩ gì thế?  

             Đúng lúc này, chỉ thấy cửa thư phòng bị mở ra, sau đó Tào Dĩnh vẻ mặt mỉm cười đi tới nói.  

             - Á, không có gì!  

             Triệu Nhan nhìn Tào Dĩnh tiến vào, lập tức từ trong cơn ngẩn tỉnh táo lại nói, bất kể cuộc sống có phải là một giấc mộng hay không, ít nhất nữ tử trước mắt này cũng là thê tử thân ái của mình, mặt khác còn có Tiết Ninh Nhi, Âu Dương Uyển Linh các nàng, cùng với những người thân này của mình, bọn họ chính là động lực sống của mình.  

             Tào Dĩnh cũng nhìn ra Triệu Nhan vừa rồi dường như suy nghĩ cái gì đó, tuy nhiên Triệu Nhan không nói, nàng cũng liền không có hỏi tới, ngược lại mở miệng cười nói:  

             - Phu quân, hôm nay chàng mời Tô Tụng bọn họ đến uống rượu, chỉ sợ Nhị ca đã rơi vào bẫy của các người rồi chăng?  

             - Nương tử thần cơ diệu toán, Nhị ca đã tiến cung gặp qua Thái hậu rồi, chừng hai ngày này sẽ có chỉ chính thức bổ nhiệm.  

             Triệu Nhan lúc này cũng cười ha hả nói, chuyện hắn thiết kế bẫy đối với Triệu Hạo cũng không giấu Tào Dĩnh, trên thực tế chuyện này ban đầu chính là hắn thảo luận với Tào Dĩnh, sau đó dưới đề nghị của Tào Dĩnh, Triệu Nhan mới quyết định lừa Triệu Hạo ra khỏi kinh thành, chỉ cần Triệu Hạo đi Lăng Châu, như vậy trong khoảng thời gian ngắn cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về, mà kinh thành thiếu y, Triệu Nhan cũng liền không cần lo lắng có người ở sau lưng làm chuyện mờ ám.  

             - Khà khà, không biết phu quân định dùng thủ đoạn gì đối phó Ngụy vương?  

             Tào Dĩnh lúc này lại cười mở miệng nói, mặc dù là nàng đề nghị điều Triệu Hạo khỏi kinh thành, tuy nhiên nàng cũng chỉ chỉ điểm một chút phương hướng, chuyện cụ thể vẫn là do Triệu Nhan cùng người khác thảo luận, cho nên nàng biết về chuyện này cũng không nhiều.  

             - Ha hả, lần này ta chuẩn bị cho Nhị ca không ít bữa tiệc lớn, chờ y đi là có thể từ từ nhâm nhi rồi!  

             Vừa nghe Tào Dĩnh hỏi vấn đề này, Triệu Nhan cũng không kìm nổi âm hiểm cười nói, tuy nói những bữa tiệc lớn hắn chuẩn bị cho Triệu Hạo sẽ không hại mạng người, nhưng chỉ sợ Triệu Hạo cũng sẽ phải nếm trải không ít đau khổ, mặt khác cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể trở về trong khoảng thời gian ngắn.  

             Cùng lúc đó, Triệu Hạo cũng cao hứng phấn chấn chuẩn bị việc đi về phía nam, vốn y đối với chuyện này còn có chút chần chừ, tuy nhiên trải qua nghe Hình Thứ khuyên bảo, y cũng phát hiện đó là một cơ hội hiếm có, nếu việc này thuận lợi, chẳng những có thể gia tăng uy vọng, đồng thời cũng có thể tăng cường thực lực bản thân, đợi khi y trở lại kinh thành, nhất định sẽ khiến mọi người chấn động, đến lúc đó mình thường xuyên đến chỗ mẫu thân Cao Thái hậu, một ngày nào đó cũng không phải là hoàn toàn không có hi vọng đoạt lại ngôi vị Hoàng đế.  

             Vài ngày sau, triều đình chính thức hạ chỉ, sắc phong Triệu Hạo là Lăng Châu An Phủ Sứ, Hình Thứ là Phó sứ, mặt khác còn có không ít quan viên đi theo, mà Cao Thái hậu vì an toàn của Triệu Hạo, thậm chí còn phái ra một chi ba nghìn Cấm quân làm như hộ vệ, nếu chẳng may thế cục Lăng Châu không thể vãn hồi cũng có thể dùng chi quân đội này bình định, có thể nói suy xét vô cùng chu đáo.  

             Sau khi nhận được thánh chỉ, Triệu Hạo lập tức sốt ruột khó chịu nổi suất lĩnh đội ngũ rời khỏi kinh thành, lại nói tiếp y lớn như vậy, đây là lần đầu tiên rời khỏi kinh thành, chỉ có điều một lòng nghĩ phải nhanh lên một chút đuổi tới Lăng Châu, cho nên căn bản không còn lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh ven đường, mà y lại không biết, chuyến đi này khiến cho y rơi vào một vũng bùn lớn, muốn thoát thân là rất không có khả năng.  

             Sau khi Triệu Hạo rời khỏi kinh thành, cuộc sống của Triệu Nhan lại khôi phục lại nhịp điệu bình thường, bộ lạc Hoàn Nhan được coi là uy hiếp to lớn đã bị đánh cho tàn mất một nửa, hiện tại phỏng chừng đang rừng sâu núi thẳm trong Trường Bạch Sơn vùng vẫy giành sự sống, Liêu quốc cũng đã một nửa bị phế, Gia Luật Tuấn sớm đã không còn sảng khoái đầy nhuệ khí, hiện tại chỉ biết ăn uống vui đùa, giống y hệt phụ thân Gia Luật Hồng Cơ của y, điều này cũng khiến cho Đại Tống gần như không có uy hiếp gì. Trên triều đình hắn lại vừa mới lừa được Triệu Hạo đi, Cao Thái hậu cũng sẽ không dễ dàng trêu chọc hắn.  

             Cũng chính bởi vì vậy, cho nên trong khoảng thời gian này Triệu Nhan trải qua vô cùng thư thái, thậm chí còn dành một thời gian ngắn tự mình tham dự quy hoạch đường sắt từ Đông Kinh đến Lạc Dương, Vương Thù và Thẩm Quát đã nghiên cứu chế tạo được xe lửa đi vào sử dụng, mà việc còn lại là chế tạo đường sắt từ Đông Kinh đến Lạc Dương, chẳng qua đường sắt này hoàn toàn là do Triệu Nhan tự bỏ vốn xây dựng cải tạo, đương nhiên ngày sau tiền lời cũng về tay hắn và Lăng Vương phủ.  

eyJpdiI6Imd3UW5vdWhXSDlBUVZPWXBqbjVyWnc9PSIsInZhbHVlIjoiUVBBNU9Ka2dCOFVMdlhtOGpDXC9mRFlCdU5aYjY4SlpFaFNIZHhRRjRUSHBPVnRXQjMycjB2ODRWMmNlWXQ0akFnbUZKNE04K1JNMkQ2UlwvQ0UyN08zVExFbWIrclhJQmM5cnRVWVhpVTQ5QSs4RHVcL3FuQ2pPamc4YTFYbTduM05zQURqMEdDTkN0SDBmZXMrdFMwYWVtdytTTkhJT0VxQVZEemZIclBkZkI1RnlPUDNxU1p1Q2lNQVZXWEowUmFpSFNucHBxZ1wvcnU0OGFNR2dRWStpaWxwSGlLZWZHV0RCMWJLXC9xNEtBaTExdHAwTFcrbWdTbkdDSExOaitpXC9HNEwxT3NTT2JvaG5jSEV6VzhyK1dVamZSMVwvN1VmZDRINGNQWUM5QkVjZ3ZTdFpxRk9BNEhScDEwZmw4ZGRBNXQ5UzFRSmJMWjZRUlROZU5KN0tvNFlBYWNUcDZHRXpJS2ZHbGVzcFhJelYrWXliVDRiaVNUaEVWWXAzR1wvSXhWMWJpSmxxbXVaQmJqd2FGT1wvaFREZWx4Z1hwR3pIRnVYZTkwU1I5ZlhKOTU5OEFCWmRcL2RcL3pLUmxRS3BMQThlN2hycEtPMmxiT051WVpYMFcyVkExTlFpQ3h0MlNcL1FqK0FTRUxFODZMWkt4NHdrSDdNRVI5Q21Xa2pMSFZlUk1GWnJlWUo3dWtFVFlOeEluSk1UUUJ5bkxJK1FCXC8zTityWXQ5THdKOFhpSkMyS3NtUTBmVEpuXC8ycGV0VFZyVEs0Y0F4d1k2VnlHSWNpd3VBVHdxcG5jTW1OdlE1Q2RFMkF2ZDFqOElKUmtmZ20yM0F6MW14ejBLQ2VEN1ZRSFFhS3ZpdHVrN0c0WnduZ1wvRjVDZmE5cVpBOXFLTDJUS1ZnNnNxb045cm81S1JFckpKeStPUXlabjRndTZcLzlHK2Fsc0FWKzdkYTRZODBOUkpyVWJmMkZXNHVZM2Q0TzBvYU5WQWI2NUhpcWpDOFc1R251WVBCSTR3NE1HOXRhU1B0Zm5XTVpSTERyUm94aVwvXC92dngwdCt6eVdLV2dRYkRUVWdvMjFIRHc3dE15UCtEY2pCN0RWd0dMMVhIWHNuMEZRVDRSc3RYNlBMY1VGNElQN0k1YmVoMG1BN0tiODQwbFBiTUowM2xZQ2oxb2Y0QTAwUXpsYW42Nis4cVdiZTJjRlVDcEFSTWZRK05tV3dVVU1odEtuVVZ3V3V6aVlJa29qaUlsNG1MS2hZc0thUDZqU0dLdDd4K2VZZG1sUXIxd2dlRlRwSzY4c2N5NlI1Rm92SkFqd0FHWjVjVFJEY29zK3pEOVU2ZCtOTFNxQndcL2pMaTY3REw5Um5zckdZam02ZEs1bW43Q1dGdDJZem9hU01cL1dzeWJHTXR0YU5lbXl4eDkzcExvVktobjJHQm9hdkVzSFdacXk3XC9UWjVWVVVuZE13dHFKbjl3SFlRUzBBbTU2SDQ2SXMrVGhROXhcL1BGN0NhTUtFODYxREYxWXVNSEt0R2xna1owVkw4YWJqQXhiYlZKVDZEa3pRZUJSWnd0QmhNU1wvdHNmNFhleVNydmdsVHZwdVBRcUh6UlwvSXpoMFhhS1A2UGJwWDlOTjFyUEc2S1F6YiIsIm1hYyI6IjdiMzQyZTVkNDFhZGRhODUwZDcxZmNiZWYxMDkxMmQ0NGJiOGVhYjAwYjM2MTYyZmEwYzFlOGY2NmViMDY5NzAifQ==
eyJpdiI6IkpZQ1wvVk5wdkM4aWJod2JqUXhVM2tnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFCNUw5d0RUVkQ5U3RZRHdKeERaTzNvNllDZ2krRWdjVGh3a2h6aXFmZStPdVpINkxaMDl3WkR2Ukk0S25lMWJmWjBRZUI2NkZIY0NwRXVoYU5UMUZnYlFnSnlWOG4waHQxaVNHQXkyWE92cFdQWWJUWkZDM0N0aVYrVkFYaFRIYmZBVjc3ZU45b2ZxWm0wVWtsQUtsQmF2S2R1SU43eTJ4b2dTNU9senRNUU9JS0IzaTU2Z09tR3BodkgzZWpQamhsRTg3SFRnWVJSYnlWa3lqOVM2TWxcL1wvaTJjMis3T0xvZ0FIRGc3YjU5S042WXRXN3VLa3lkVVdKM1NpaStJTStFdHdscXQ4ZEdCN0ZtR0o3aHhwa2thTk10NHRZTG9tdm85aGJlTHNERm9YaXh2YUNOWWQ4bEJ6a2tRUWZEZ21sVzdDSzV5RkJZM21vSEVnUytscG5hUFJGY29MOHZVN2Z2blwvQjNcL0c2V0VNMHVUWkd3WmZtbnJZU3F2YzhcL25oc0dpVVFiVmQxcTV1ZWsxSHlXeFJ1T1l5SzRFMTBoR0sxTEp2bkUwOUFxZDRSa1pma1JPb1RFano3MEk2MUtkODBqbHgrbUlVYUNTbXRWWlwvNWJVSkZFcUkzU1dER1IzbndxV1BuNFdcL3pcL2p6WEJcLzIrN0VydWNJeWJ4ZURtYVhzNVpWMHMxQmxxK01IdzNoQkVzK3dVRDZ2Y0l3SUp2VFhGNkNcL3BEYklPMHBRamtVSmRQRm1tUE9ZbEVyR1JIN2FlSkpyZU1nbjNiU2lnYkgxWWlMQ0dSTXRwa2xlRVV6NzVUWFV4OG5FNk5Pa0U4cDJzYkpKZlg4bk56Z2daRzduTXppZ2J3Tm9UUlY0MEhmb051d0Z2ZjhPMXdJSVFJRk81amhlRUUwTnRrMVNFSkJ6c2pFa0xPXC9ZUmJHVzlcL2ZkSzhJZ3FpYUR4WXpWNHozTVRhM0ViT2xaTk8wU080RFRkeGhOK1ZXXC9wMFk9IiwibWFjIjoiNDJjMjEyMTQ4MmJhN2MyYTZlYzMyODEyZTQ0YTViYTMwOWJhOTgyODQyMzNhYjQyMWQ4OTFjNzNjNWZmNmVjZCJ9

             - Tại sao bọn họ lại đến đây?

Ads
';
Advertisement