Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

 

Kẻ thù nhiều đến mức nào mà dồn được cỗ máy giết người này phải lên núi sống vậy? Đùa cái gì đấy hả! 

Dường như đặt chân đến đây rồi, bọn họ mới thả lỏng được đôi chút. 

Họ phi nước đại lên núi. Quãng đường đi rất xa, cuối cùng, một bức tường thành cũng được làm từ quặng sắt đen đã hiện ra trước mắt họ. Ngay giữa đường núi, một tòa cung điện cổ kính uy nghi với tường trắng và ngói tráng men yên vị phía sau ba cánh cổng thành hiện ra trước mặt Tần Phong Hi, khiến nàng kinh ngạc hít sâu một hơi. 

Ở phía sau cung điện, mặt trời đúng lúc dâng lên cao, chiếu sáng những lớp ngói tráng men tỏa sáng rực rỡ. Những tầng mái của các cung điện cong cong, từng tòa cung điện được xây dựng nối tiếp nhau, ẩn mình giữa cỏ cây hoa lá. Quả là một cảnh đẹp vô thực khiến người ta khó mà tin nổi. 

“Đẹp thật...” 

Tần Phong Hi thì thầm. 

Cánh cổng chính dẫn đến cung điện mở ra, xe ngựa từ từ tiến vào, dọc trên đường đi luôn có những thi nữ xinh đẹp khoác trên mình những bộ quần áo xanh trắng hồng đang hành lễ với vua. Tần Phong Hi cũng phát hiện, hậu viện này không giống với loại Hoàng cung cổ đại mà nàng biết, bởi nàng có thể thấy già trẻ gái trai đủ cả, hình như họ còn có chỗ ở trong này. Khi nhìn thấy Đế vương, bọn họ sẽ ríu rít hành lễ, nhưng nhìn cách họ cúi chào thì lại không giống như hoàng thân quốc thích lắm. 

“Trần Thập, những người đó là ai vậy?” 

Trần Thập giới thiệu: “Đều là hầu cận bên người Đế quân lưu lại trong điện, như là Tứ Vệ, Đại Tướng quân và người nhà của họ đều sống trong cung. Trong số này còn có một ít thành phần từ nơi khác đến tự nguyện đầu quân dưới trướng chủ nhân, thân phận của bọn họ khá đặc thù, đều tụ hội ở đây hết. Cung điện của chủ nhân ở trên đỉnh núi cao nhất, gọi là điện Cửu Tiêu. 

Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi đến điện Cửu Tiêu. 

Xe ngựa đi thẳng qua cổng cung, đi tiếp một đoạn rồi mới dừng lại trước một cánh cổng khác. Ở cửa có một đám thị nữ đang chờ, đi đầu là một nữ tử eo đeo bội kiếm, nhìn thấy vương đến, trong mắt nàng ta hiện rõ vẻ vui sướng. 

Trần Thập xoay người xuống ngựa, hắn ta ra hiệu cho Tần Phong Hi cũng xuống ngựa rồi nhỏ giọng nói với nàng: “Đó là Tuyết Vệ đại nhân. Tuyết Vệ đại nhân phụ trách mọi công việc nội bộ trong điện Cửu Tiêu của chủ nhân. Đồng thời nàng ấy cũng là người đã ở bên chủ nhân lâu nhất, ngươi nên biết điều mà cung kính đối phương đấy.” 

Cung kính? Người phụ nữ có thể khiến nàng cung kính còn chưa được sinh ra đâu. 

Lệ Tử Mặc bước xuống xe, Tuyết Vệ lập tức đi đến, nàng ta cất giọng trong trẻo, nói: “Chủ nhân, ngài đã trở lại, thuộc hạ đã cho người chuẩn bị nước thuốc rồi ạ.” “Ừ” Lệ Tử Mặc đi được mấy bước rồi bỗng nhiên dừng lại, hắn quay đầu, đôi mắt đen tuyền nhìn về phía Tần Phong Hi, nói: “Kể từ hôm nay, nàng ta là thị nữ cận thân của ta, sau này mấy việc sắp xếp tắm gội đều giao cho nàng ta hết. Mang nàng ta đi trước đi, cấp cho nàng ta mấy bộ quần áo rồi đưa người đến điện tam trọng.” 

Lời này vừa nói ra, Tuyết Vệ lập tức sững người, nàng ta quay đầu lại, bấy giờ mới nhìn thấy Tần Phong Hi. 

Tần Phong Hi rất muốn nguýt mắt một cái, hóa ra trong mắt vị Tuyết Vệ đại nhân này không hề có người khác, chỉ lúc này nàng ta mới chú ý đến sự tồn tại của nàng hả. Mặc dù nàng sẽ không tỏ ra cung kính với bất cứ ai mới gặp, nhưng vẫn nên bày ra thái độ thiện chí với người ta. Thế là Tần Phong Hi mỉm cười và đưa tay ra chào hỏi Tuyết Vệ: “Xin chào Tuyết Vệ đại nhân, ta tên là Tần Phong Hi. Sau này phải làm phiền đại nhân rồi, Lệ Tử Mặc.. 

“Đúng là to gan!” 

Một lời mắng mỏ cắt ngang lời chào của Tần Phong Hi, đôi mắt phượng sắc sảo của Tuyết Vệ tức giận trừng to, nàng ta chỉ vào nàng, mắng: “Ai cho ngươi cái quyền gọi thẳng tên họ chủ nhân hả? Người đâu, kéo nàng ta xuống, phạt đánh hai mươi trượng!” 

Tất cả những người có mặt đều sửng sốt, trong chốc lát, không có ai phản ứng. 

Tần Phong Hi hơi ngẩn người một chút rồi nở một nụ cười mỉm. Lệ Tử Mặc chỉ hạ lệnh rồi quay người đi thẳng, vậy thì hiện tại ai có địa vị cao nhất ở đây? Ưng? Nguyệt? Hay là vị Tuyết Vệ đại nhân đã ở bên người Lệ Tử Mặc lâu nhất? 

Nàng không ngờ rằng, mình vừa mới đặt chân đến địa bàn của Lệ Tử Mặc đã gặp được màn ra oai phủ đầu thế này. Muốn phạt nàng hai mươi trượng? Đùa gì đây? Tần Phong Hi này giả ngốc đáng thương nhưng không có nghĩa là nàng thật sự ngu đến mức để bị đánh nhé. 

“Ta gọi hắn là Lệ Tử Mặc ở ngay trước mặt hắn mà hắn còn không có ý kiến gì. Ngươi không tin thì có thể đi hỏi hắn.” Nàng vừa vươn tay vuốt lông Đạp Tuyết vừa liếc mắt nhìn đối phương. 

Công bằng mà nói, Tuyết Vệ rất xinh đẹp, dáng người cao ráo cân đối, đường nét khuôn mặt sáng sủa, có lẽ là vì tập võ nên mặt mày còn có một loại khí chất khiến nàng ta càng thêm hấp dẫn. So ra thì nàng ta đẹp hơn hẳn những người thị nữ kia, nhưng đôi mắt của nàng ta lại chứa đầy sự cao ngạo, khiến cho những người cùng giới tự động bài xích. Tần Phong Hi cảm thấy kết luận rất khoa học của mình không sai được, nàng không thích Tuyết Vệ, mà Tuyết Vệ cũng không thích nàng. 

Cũng không phải bạn bè thân thích gì của nhau, không thích là không thích thôi, chẳng nhẽ nàng phải cưỡng ép bản thân đi niềm nở với một người lạ? 

Nếu đã không thích, nàng cũng lười thân thiện với đối phương chứ đừng nói là cung kính tôn trọng. 

eyJpdiI6ImNCZzFhVndZQlFSNmNIKzIxM1dtRkE9PSIsInZhbHVlIjoia3RPMnRoUEREalhrcHY1UFpyZU5VeXExZHI2RlF1WWhKK0o0YkxNMUxpYllEWXFEZ2lJcUFZeWQ0ckg5eVlJQWxvWG5PeDEzcjNjYnF2a3BkbDJkb2pvV2ZENXhVZ1dHVTd5ck8xZ2dTWTNVZFZQZzNOcnlwUEdMWFNhclloRWZsUlFrRUVQY2plYmg4OHlWT2RReWhvNFZXYlRWdlh6RXpabWRNVUt3RVlUdGNmNnQ1QkFmM1JIWmVGbzVvKzJQWnNOdHBISnlVMHZGcXhpV0dYUHlzYTd4UWJRWG5QWUpLUmxaSjhHMlBWNk1BZERjY1FBdVNQRjlQRVNDeHRFOFNLYWxHb2IxUXZtSnVkUmpZMFZZWVJKamhcLzMzMFFKTEZMdkNPaVRSS1wvRisyNmdBb0tFbTZaRjB2VnBaMnYrRSsrYmZ3K0R6K1pzWGQ2KzZwMjg5V0haZ2NWZ0JVS1JDdXIyZmFhYStBbWQ5ZWZtMnpSVzBjcWY2V0hmaW1OQk95bWIxb0MzdGF5Q0tLSTI4alZVbXJXY00yNzRSS1RJdVF5NFI2UFRWcFBGbTBsME9tTGVHVVlKUG1IMElOQW5tMzM1SG5EQ1pzMnVBSUpcLzZwMEQzeUdZUFU2ZUpwWXZlZTdUaFI1SHF6OVlHM2ZYNlFYQkZNUFM5YklGQ2YxYlFiVzFhcE1Sc1lPQmdCRGJVTlg4QVh2UDc4ZTdFRTJndXY5THRCaUxwSFhTWWtXQk9IVlhhTURpSW5hUHM4a0NPZklHbFV0MW9qaSsxdGVxYlJOSVZ3bjRtdGNIZmtDUElcL3lhTVFFdURpMlg2dUFrRHk2ejR1SWZMV0lpU3p6QmwiLCJtYWMiOiIzMzNjNTQ5MTlkNGFiNmQ2MjFlZDU1NjBkYmNhZDA1YWM4NzAxYWNjMTU0MThlZTJkZTRmZmI1ZjIzOWZkOGFhIn0=
eyJpdiI6InlyR25FWUNaaVducEdZcG5oRWVsXC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpkQkozQ3MwSzBmZ09XUTU0bkc1UGFXVHZ2bEl3MXBpNlFDd1Z2N0h5U0RMM2RhSWpoM0M5REJsSWhVY1V5bnNjVnU5dUZPRDd3OGFwNzF3aEtiXC9jczBHblAxY3Nicys5Q0RIUUdLcWZBZFVXSkpyUG5tWTdpcnI4dlhJbGRGdXQwendMWGFcL2xPTGxIMGtDUHBlcGlHS2tCM2pKMWZkd0J4VVhZUXRDODNnRGloaGNKWVwvOUJEN0NOa3JVVncyRng1XC9TdGNla3lyOEUyRDFYNTFBeDY0MFhQR0hGY09RYStsdThzUEVKT0tTdUxCNkFCa3dnZU9TMUxtanJYRFRJUUFlcisyRUZoY0NSN3FNNXNvdkpJV1F4VXlcL3ZJWDB2eisyRmxJWlJKOExuMFRYVFpmXC9IWVBGV2tSWTc1Vm5TSXJjeDhhdVRrcHE1bEg5N2RTZTJaWHpkWENLTVRISUdGTThCVWRDRFwvTGdMaThyZlVCeFcxYVdrS0RBRmwrZm85T0ZhaFh3SllJZlB0TGplM2hhbmVVZzVzMzV6STVMWkZ2bWxuNDRMa1wvUmxmWllDM2ZcL1wvVG1uWTZocnY4WVQreFZ4OW13Snp0Zlo0MlY2TlR0SGZsMjZsYkVMTTZ6VlBPNHZFMnYrRUtpb3JENW11aUU3TFZhSElNT2tlNE4zSFBqYmw2VkdYbGZ0Y3F2ck5kdkRHUENid3lYVHV0YTI0U1dkUDV3YUdNdGxNYzJtRnZ6WXJBUjZwTzdmbGQrOWk5NjBYV3lUN0xldFZ0ZThzZEQ0UlJ2SiswSmxWXC9mOEN0KzRvTSswN1BudEg4M0RZTTR1RUVSbWp3b0U3R1pRSXNvd2pNOWMyNHJYQ0J5VlQ3a2ZZS3I3YlpJRFIrUGNncmhlNEp5TzNxOVhTbU14T0E0SHRxMlVtV0FXazJVM0NKaFArNDRSXC9OOFlxYXNGTDQ3OVROdz09IiwibWFjIjoiMGE3MWE4YWFiNzAyNjY1NmQxZTk3NzA5NzVmMjVkZmM4YWI2ZDc2NGE3YTk5MDFlOWVmNTQzOGJmZWNiOTExNCJ9

Nơi đáy mắt Tần Phong Hi lóe lên một tia sắc lạnh: “Ta còn chưa kịp nói cho ngươi biết, ta rất ghét khi có người chỉ thẳng vào ta đấy.”

Ads
';
Advertisement