Lời muốn nói lại không dám nói ra đã kích thích sự tò mò của Tuyết Vệ, vô cùng tò mò: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Chủ nhân sẽ không giấu ta điều gì cả. Mau nói cho ta biết đi, nàng ta có tác dụng gì với chủ nhân?”
Nhưng dù nàng ta có tra hỏi thế nào đi chăng nữa, Ưng vẫn nhất quyết không hé mồm. Tuy rằng bọn họ là đồng đội, nhưng Lệ Tử Mặc mới là chủ nhân của bọn họ, chủ nhân đã có lệnh, người làm tôi tớ đương nhiên phải nghe theo.
Tuyết Vệ tức tới mức khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng, cuối cùng nàng ta vẫn phải sai người dẫn đường cho Tần Phong Hi, còn lấy từ trong nhà kho ra hai bộ quần áo thị nữ đưa cho nàng. Người thị nữ dẫn đường cho Tần Phong Hi tên Nhị Linh, nàng cảm thấy cái tên này rất kỳ lạ. Nàng hỏi đối phương tại sao lại gọi là Nhị Linh thì nàng ấy mới đáp lại rằng tên của những thị nữ trong điện Cửu Tiêu đều được đặt tên theo điện mà bọn họ được phân tới. Trong tên ban đầu của nàng ấy có một chữ Linh, hiện tại được phân tới làm ở điện nhị trọng nên gọi là Nhị Linh.
“Tần Phong Hi, sẽ có rất nhiều người ghen tị với cô đấy.”
“Vì sao?” Tần Phong Hi cầm quần áo đi theo đối phương đến điện nơi các thị nữ ở, vừa thưởng thức cảnh đẹp nơi đây vừa hỏi.
“Ước mơ lớn nhất của các thị nữ trong điện cửu trọng chính là có thể được phân tới điện tam trọng, nơi bọn họ sẽ có chữ tam trong tên!” Nhị Linh đầy hy vọng nói.
Tần Phong Hi: “Bởi vì có thể tiếp cận Lệ Tử Mặc?”
Nhị Linh giật mình: “Cô cô cô, cô thực sự dám gọi thẳng tên Đế quân! Cô lấy đâu ra can đảm để làm thế vậy? Sau này đừng gọi như vậy nữa, những người ở đây, ngay cả Tứ Vệ cũng chỉ dám gọi đế quân là chủ nhân! Chúng ta là thị nữ...
“Phải nhớ kỹ thân phận và bổn phận của mình chứ gì?” Tần Phong Hi bất đắc dĩ lắc đầu: “Vị Tuyết Vệ kia của các ngươi đã nói với ta rồi, tuổi còn trẻ không nên nhiều lời như vậy đâu, đúng không?”
“Cô cũng không đừng cãi nhau với Tuyết Vệ đại nhân, sau này Tuyết Vệ đại nhân sẽ là Đế phi, cô động đến Tuyết Vệ đại nhân, vậy sau này cô biết làm thế nào?” Nhị Linh lo lắng nhìn nàng. Không biết tại sao nhưng nàng ấy cảm thấy có ấn tượng tốt với Tần Phong Hi, nên mới nhắc nhở đối phương mấy câu, chứ nàng ấy không dám nói mấy lời này với người khác, nhỡ đâu bị người bắt thóp thì sao.
Đế phi?
Đây là lần đầu tiên Tần Phong Hi nghe đến việc này, trước đây nàng chưa từng nghĩ đến người phụ nữ bên người Lệ Tử Mặc, bây giờ nhắc tới lại có chút tò mò: “Đế quân của các ngươi có Đế hậu rồi sao? Có bao nhiêu phi tần vậy?”
Nhị Linh lắc đầu nói: “Không có Đế hậu, ngay cả Đế phi cũng không có, chỉ có nửa tháng nữa sẽ đến lễ tuyển phi thôi. Đến lúc đó, chắc là điện Cửu Tiêu sẽ có thêm vài vị nữ chủ nhân”
Hiện tại trong điện Cửu Tiêu chỉ có một vị chủ nhân và bốn người hộ vệ. Thực ra cuộc sống của các nàng trôi qua rất nhàn nhã, mỗi ngày chỉ dành thời gian suy nghĩ xem phải làm thế nào để có thể tiến vào điện tam trọng và được đổi tên. Nếu như có thêm vài vị phi tần, công việc mà các nàng phải làm hằng ngày có thể sẽ tăng lên. Hơn nữa, bọn họ không biết tính tình của các vị Đế phi tương lai kia có tốt hay không, nếu như hậu cung nạp một vị vừa kiêu căng vừa độc đoán thì chỉ có khổ cho bọn họ. Cho nên đối với sự kiện này, trong lòng các nàng đều có chút sợ hãi.
Bình thường Nhị Linh không có nhiều chị em thân cận, bây giờ may mắn tìm được một người hợp duyên, nàng ấy rất muốn được làm chị em tốt với đối phương nên đặc biết tâm sự rất nhiều với Tần Phong Hi. Thế là nàng ấy giảng giải rất chi tiết về lễ tuyển phi sẽ diễn ra trong nửa tháng tới, còn liệt kê ra cả danh sách mười ứng cử viên hàng đầu mà mọi người mặc định đã chọn.
Tần Phong Hi mới chỉ nghe tên tuổi gia thế của những mỹ nhân đó thôi là đã đau hết cả đầu. Tưởng tượng điện Cửu Tiêu trong nửa tháng nữa sẽ ngập tràn son phấn lụa là ong bướm hoa lá, nàng càng quyết tâm phải rời đi càng sớm càng tốt. Một vị Tuyết Vệ chưa lên chức phi đã khiến nàng khó chịu muốn để lộ thân phận rồi, nếu có thêm mấy người nữa, người nào cũng phải đến vung tay múa chân trước mặt nàng, Tần Phong Hi sợ mình của lúc đó sẽ nổi điên giết người mất!
Lệ Tử Mặc cũng không biết lời nói của một thị nữ nho nhỏ trong điện của mình lại có hiệu quả như vậy, nếu như biết, hắn đã sớm dẫn luôn nàng đến điện tam trọng.
Sau khi hắn tắm rửa thay quần áo xong, Tuyết Vệ đã sai người dọn thức ăn và rượu lên cho hắn.
“Chủ nhân, chuyến đi lần này chắc hẳn vô cùng gian truân, ta nghe Ưng nói rằng đã tìm được hoa Mê Chi. Chúc mừng chủ nhân, ngài đã tiến gần hơn một bước đến việc giải độc.” Tuyết Vệ rót cho hắn một ly rượu, thơm lừng và mát lạnh. Tuyết Vệ biết rằng những người hay tin chuyện chủ nhân bị trúng độc đều vui sướng đến phát điên
khi biết hoa Mê Chi được tìm thấy, nửa tháng lo lắng và hoang mang đều hóa thành hư không.
Đặc biệt là Thần y hò đã reo phấn khích đến mức tiếng reo truyền khắp điện nhị trọng, người khác còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
“Ưng đâu?”
“Hắn ta mang hoa Mê Chi đến chỗ Thần y rồi.”
Vừa nhắc đến Ưng là Ưng đã xuất hiện, hắn ta vác theo khuôn mặt đen sì sải bước đi tới, đến trước bàn ăn quỳ một chân xuống: “Chủ nhân thứ tội!”
Ngay đằng sau, Thần y cũng hoang mang chạy vào, trong tay còn cầm hộp gỗ đàn hương đựng hoa Mê Chi, đối phương sốt ruột đến mức lúc đi vào còn bị vấp chân ở ngưỡng cửa, cả người đổ về phía trước, chiếc hộp trong tay văng ra ngoài.
Lệ Tử Mặc nhíu mày, hắn vung tay áo, thu lấy chiếc hộp vào trong tay mình.
“Các ngươi hoảng cái gì? Thứ tội cái gì?”
Hắn chưa từng nhìn thấy Ưng và thần y hoảng loạn như thế này.
Thần y lồm cồm bò dậy, vẻ mặt thê lương nói: “Đế quân, Đế quân, hoa này, hoa này,...
“Hoa này làm sao? Đồ giả?”
“Không, không, hoa là thật, nhưng trên thân hoa có độc, chỉ có thể rửa trôi đi bằng nguồn nước ở gần nơi hoa sinh trưởng, tẩy hết phấn độc đi rồi mới có thể bảo quản hoa. Đây là lỗi của thần, đã không giải thích rõ ràng với Đế quân...”
Vẻ mặt Lệ Tử Mặc tối sầm như biển nước đục, đúng là hắn không biết chuyện này: “Vậy bây giờ quay lại lấy đi.” Hắn lập tức đứng lên, chuẩn bị xuất phát. Chỉ có bọn họ đã từng đi qua nơi đó và biết chính xác cách đến đó mà tiết kiệm thời gian nhất.
Mặt Tuyết Vệ cũng tái nhợt, hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Chẳng nhẽ bông hoa này cứ thế trở nên vô dụng? Nhưng hiện tại đây là bông hoa Mê Chi duy nhất, nếu nó không có tác dụng, chẳng phải chủ nhân sẽ phải chờ thêm mười năm nữa sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất