Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

 

Nhưng khi Tần Phong Hi nói ra câu “Ta có quy tắc của riêng mình”, hắn ta đột nhiên cảm thấy nàng bất chợt trở nên rất sống động. 

“Quy tắc không thể phá vỡ.” Trong mắt hắn ta lộ ra ý cười, nhưng hắn ta vẫn muốn xem nàng sẽ trả lời thế nào. 

Thế nhưng Lệ Tử Mặc đã lên tiếng: “Bổn Đế quân cho phép nàng ta không cần thay đổi tên.” Ngụ ý là nàng vẫn có thể giữ họ tên, vẫn gọi là Tần Phong Hi. 

Đây lại là một lần phá lệ của Lệ Tử Mặc. 

Tuyết Vệ cắn môi dưới, nhưng lại bị ánh mắt của Nguyệt Vệ ngăn cản nên đành im lặng. 

Thần y không thể đợi được nữa, lập tức nói: “Đế quân, ngài nói có người có thể rửa sạch hoa Mê Chi sao? Người đó ở đâu?” 

“Chính là nàng ta.” Lệ Tử Mặc chỉ Tần Phong Hi. 

Nhóm thần y lập tức nhìn về phía Tần Phong Hi: “Ngươi?” 

Ưng dường như nghĩ tới chuyện gì, lập tức kêu lên: “Ồ, ta hiểu rồi. Lúc đó ở trong động ngươi đã giật túi nước của ta, thì ra là để múc nước suối bên cạnh hoa Mê Chi?” 

“Giật cái gì mà giật, ta có hỏi ngươi trước rồi mà.” Tần Phong Hi liếc hắn ta một cái: “Làm sao ta biết các ngươi lại đần đến vậy, chẳng biết gì hết?” 

“Ồ, thế là ngươi biết hết à?” Lệ Tử Mặc nhanh chóng tiếp lời khiến Tần Phong Hi lập tức muốn nuốt ngược câu đó vào, sau đó nàng lại nở một nụ cười ngờ nghệch với hắn: “Hề hề, làm gì có chuyện đó, biết hết thì là thần tiên mất rồi! Ta chỉ là người bình thường thôi. Được rồi được rồi, ta sợ ngươi không yên tâm mới bảo mời Thần y của các ngươi tới, bây giờ Thần y tới rồi. Thần y, phiền ngươi kiểm tra thử xem nước này có thể rửa sạch hoa Mê Chi không” 

Nàng vứt túi nước cho Thần y một cách hết sức thờ ơ, khiến Thần y sợ đến mức tim suýt bật ra khỏi lồng ngực: “Tần cô nương, nước này không phải đâu đâu cũng có, cô đừng làm đổ đấy!” 

Ông ấy cầm lấy túi nước, rút nắp ra, cẩn thận ngửi mùi bên trong, tỉ mẩn nhỏ hai giọt ra hết ngửi lại liếm, sau đó hai mắt sáng rỡ, kêu lên: “Đúng rồi, đúng rồi! Nước này có mùi vị đặc biệt của rễ hoa Mê Chi, thứ nước này có thể rửa sạch hoa Mê Chi!” 

“Vậy giao cho ông đấy” Tần Phong Hi lập tức nói. 

Thần y nhìn nàng sững sờ: “Giao cho ta? Không phải Tần cô nương tự rửa hay sao?” 

“Ông rửa đi.” Tần Phong Hi nhún vai. 

Lúc này, cuối cùng cũng bắt thóp được sai lầm của nàng, Tuyết Vệ lập tức tiến lên trước một bước, nói với Lệ Tử Mặc: “Chủ nhân, ngài xem ả đi, chút việc nhỏ như vậy cũng không muốn làm vì chủ nhân, ả có tư cách gì ở bên cạnh làm thị nữ của chủ nhân?” 

“Tuyết Vệ đại nhân, ngươi trách lầm Tần cô nương rồi.Thần y lập tức xua tay nói: “Phấn độc trên hoa Mê Chi sau khi hòa vào trong nước này sẽ biến từ có độc thành không độc, cũng sẽ biến thành một thứ thuốc bổ bôi tay. Thứ thuốc bôi tay mà ta nói là dành cho thầy thuốc và dược sư, sau khi ngâm trong nước thì cảm giác của bàn tay sẽ trở nên nhạy cảm hơn, khi bắt mạch xem bệnh hoặc bốc thuốc sẽ chính xác hơn rất nhiều. Đó là thứ vô cùng quý giá với thầy thuốc và dược sư. Nhưng nước này chỉ có tác dụng khi rửa hoa Mê Chi, Tần cô nương đã nhường cơ hội này cho ta, đúng là một ân huệ lớn lao.” 

Nói đến cuối lời, tay của Thần y bắt đầu khẽ run rẩy, đó là nỗi kích động do biết ơn. 

Trong lòng ông ấy, nếu Tần Phong Hi đã biết đến những thứ này thì không phải thầy thuốc cũng phải là dược sư, nhưng nàng lại nhường cơ hội này cho ông ấy, chẳng phải đã thể hiện nàng rất tốt bụng và phóng khoáng hay sao? Hơn nữa còn chẳng tham lam chút nào, đã thế còn kính lão nữa! 

Bắt đầu từ lúc này, Thần y của Phá Vực thấy Tần Phong Hi thuận mắt hơn rất nhiều. 

Tuyết Vệ thấy chỉ chút nước ấy mà nàng đã có thể thu phục Thần y thì nghiến răng nghiến lợi liếc Tần Phong Hi, phất tay áo bước qua một bên. Việc này rất hệ trọng, nàng ta cũng không thể để mình trở thành kẻ phá hoại nó. 

Lệ Tử Mặc và những người khác không biết thứ nước này còn có tác dụng ấy. Sau khi nghe Thần y nói thì đều hơi ngạc nhiên nhìn Tần Phong Hi, không hiểu tại sao nàng lại tặng cơ hội ấy cho Thần y. 

Chỉ có Lệ Tử Mặc là lộ ra vẻ suy tư trên khuôn mặt, sau đó lướt mắt đến đôi tay của Tần Phong Hi. Hành động ấy khiến nàng lại bắt đầu căng thẳng, không lẽ nàng lại lộ ra nhược điểm gì để hắn nắm được? 

Chẳng mấy chốc Thần y đã chuẩn bị xong một chiếc chậu bạch ngọc, đổ nước vào trong chậu, sau đó cẩn thận lấy hoa Mê Chi ra, bỏ vào trong nước, dùng tay nhẹ nhàng khuấy lên. Phấn khuẩn màu xanh biếc từ từ lan ra, tách ra khỏi gốc hoa, sau đó hòa tan vào nước với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy. “Hay quá, hay quá đi, Tần cô nương là cao thủ phải không? Làm sao cô biết phải múc nước ở phía nào của gốc hoa vậy?” Thần y kích động không thôi: “Nước ở vị trí đó là hiệu quả nhất.” 

“Vậy sao?” Tần Phong Hi chớp mắt nói: “Ta đâu biết, chỉ là lười đổi chỗ thôi. Chuyện này là trùng hợp thật, xưa nay vận may của ta tốt lắm” 

Ưng Vệ liền cười tiếp lời: “Câu này là thật đấy, vận may của nàng ta rất tốt, là ngôi sao may mắn đấy!” 

Lệ Tử Mặc lại cụp mắt xuống. 

Vận may tốt? Có thật như thế không? 

Sau khi hoa Mê Chi được rửa sạch đã được Thần y mang đi và cất giữ. Đến lúc này Tuyết Vệ cũng không dám nói thêm nửa lời về Tần Phong Hi, người ta có công! Nàng ta không cam tâm bị Nguyệt Vệ và Ưng Vệ kéo đi, viền mắt đỏ ửng. 

eyJpdiI6ImtmQWlaem9Zd0RVWkxvbkVpUXVQQmc9PSIsInZhbHVlIjoiaWJWNGxjenZ2aE9UTlpseUtuT1UrRllsbG1MRmVJVHl0ZEJlSXdwTG5HZkxYNWVscTZraVFyK3p5WEpHRkpiRnNVZGxhS2xHMnVzR2RmY1BhK2M1VUlla2NrVERSM3E0akdHR29CWFQ3UnQ1NktTbE9JUEwxMGhKK0FaSGg0b0c2czBGYmJnWGVWemFkeWd6WXZheHhlSFwvM1FSZWxcL3JGK2FHeG9oWDZIUU1FOVRpcjd5endGd3p5S0ptMWpsdUE5cStyZW1DeVJrb0tSR29FSUROWmVMbExMSTBSRDJnV1BnXC9OK3pZOTFCTFhCZHBVZlwvbFRRYzNrNDMyTWRrNGciLCJtYWMiOiJlZjI0YzkxOGFjMzRiM2Q4YjA3Nzg3MWFmYzljMmE5NmE4Y2I2NjZmMWFjOTIwOTY4NjYwMDYxNjllZDdkNmQ3In0=
eyJpdiI6InZOTnBMa05HYXByMGljUXliSGdRZVE9PSIsInZhbHVlIjoibVA0RDBlVTBzQ0VLZzF5Wm82TEc2aVJmMXJhS1dTUWo4c2NYU0FzU3JzNzdOVmxGZVFDS09rWXJ1T3BCc21LejJ4U2pXdnV5WER0UzVacDdkTzVmQlZpSVZaK2syUVRseUNcL3Z0RlF0amhcLzA2cnBzN1pHZ0VnYUZiMUpqNk5CVFJNQnRyY21NamRua21vcVdGMm9pUk5zSEZGXC9wQUJLczhUbXRSOFF6bHlISDltbkN1OXlyOFZkZDVLVHhrQlhPQW8yUXBacWVWTlQ1bVQ5RVpNUW1KTmNcL3FWeUdHUjREV2QyV2cxVWh3MmhsM0k1elB4TE0zM2hScGdjYVZNNU9EWXoyc2pOWTdwbFhabEtiY2pNcU8zczd3SGxPMDV6Q1J0TUh1QlwvYmhCR1JSZVwvZDZKQ0J2aTlNd0c2WVZ6MXFGUEZrVjRrcWtHRmo5ZG9zR1o1U3hBPT0iLCJtYWMiOiIwZDA3YjVlNTU4MzBkMWY3ZjRmZTVmMzdhZjZlYjRmYTY3ODRlNTQyODZlMjkzMmFiNThkN2ZmNGI4OGUzODE1In0=

“Tân đã nói chuyện ở đây đều do ngươi lo liệu cơ mà? Ngươi muốn nghỉ ngơi ở đâu thì nghỉ ngơi ở đó.” Lệ Tử Mặc cũng đứng dậy, đi vào tẩm cung của hắn. Tần Phong Hi đang đắc ý, chuẩn bị chọn một phòng cách xa hắn nhất thì người nào đó đã đi được một đoạn lại dừng bước, nhàn nhạt cất giọng nói: “Có điều, có lẽ bổn Đế quân sẽ gọi ngươi tới vào nửa đêm, chỉ cần chọn chỗ nào mà nửa đêm người vẫn nghe thấy tiếng của bổn Đế quân là được.”

Ads
';
Advertisement