Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

 

Tần Phong Hi vẫn chưa rõ là có chuyện gì, cũng không có ai giải thích cho nàng, thế nhưng nàng thấy rất rõ ánh mắt ghen tị và tức giận của Tuyết Vệ thỉnh thoảng liếc nàng. Nàng hơi nheo mắt, thấy đôi chút hoa văn xanh biếc lộ ra dưới cổ áo Tuyết Vệ bèn nở nụ cười. 

Lửa giận của Tuyết Vệ càng bùng cháy dữ dội trước nụ cười ấy của nàng, nàng ta nhất thời không kiềm chế được, chỉ vào Tần Phong Hi kêu lên: “Ngươi cười cái gì?” 

“Ta có cười gì đâu?” 

“Rõ ràng là ngươi đã cười, ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi cười cái gì? Ngươi đang chế giễu ta đúng không?” 

“Ha ha, ta đứng ngay đây, sao lại chế giễu ngươi làm gì? Tuyết Vệ đại nhân có chuyện gì để ta chế giễu à? Chi bằng nói ra để ta nghe thử xem” Tần Phong Hi nhíu mày, hành động này có thể càng khơi dậy lửa giận của Tuyết Vệ. 

“Tuyết, đủ rồi, đừng quên nơi đây là đâu.” Nguyệt Vệ ngồi bên cạnh cau mày nói. 

“Nhưng ả ta vô cớ chế giễu ta!” Tuyết Vệ lại huơ tay tiếp tục chỉ Tần Phong Hi: “Là ngươi, là ngươi hạ độc thủ phải không?” 

“Độc thủ?” Ưng đã tóm được từ này. 

“Độc thủ gì?” Tần Phong Hi càng thản nhiên hơn: “Chẳng lẽ Tuyết Vệ đại nhân bị trúng độc?” 

Trúng độc? Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không bình tĩnh được. Chẳng lẽ trong điện Cửu Tiêu còn có người có thể và dám hạ độc Tuyết Vệ đại nhân? Ngay tức khắc, vị Tướng quân hôm qua từng gặp Tần Phong Hi ở cửa thành đứng lên, căng thẳng nhìn Tuyết Vệ đại nhân, hỏi: “Tuyết Vệ trúng độc nào? Hay là nhờ Thần y đến chẩn đoán đi?” 

Người này không phải tuấn tú cho lắm, nhưng lại có khí chất thô ráp và cường tráng, toàn thân mặc áo bào xanh thẫm cũng thấy rõ được cơ bắp chắc nịch, chắc chắn là một mãn phu nhà võ. 

Tần Phong Hi đứng sau Lệ Tử Mặc, rướn người tới trước thăm dò, nhỏ giọng hỏi: “Người đó là ai thế?” 

Lệ Tử Mặc không nói gì. 

Nhưng chẳng bao lâu, Tuyết Vệ đã cho nàng đáp án. 

Tuyết Vệ có vẻ không thích sự quan tâm của người này, đôi mắt xinh đẹp lại liếc người ta, nóng nảy nói: “Tăng Đình Minh, bớt xen vào chuyện của người khác đi!” 

Phì, người vừa mới bị nàng đánh giá là mãn phu nhà võ lại tên là Đình Minh, đúng là đập vỡ tưởng tượng của nàng với hai chữ này. 

“Tuyết Vệ, chuyện này không phải chuyện đùa, cô khó chịu chỗ nào? Nên nhanh chóng nhờ Thần y khám đi!” Tăng Đình Minh căng thẳng không thôi, còn chìa tay ra định dìu nàng ta. Tuyết Vệ cũng không biết mình bị gì mà lại nóng nảy đến thế, khó lòng kiềm chế, một tay dùng nội lực vung thẳng vào y. 

Mặt Tăng Đình Minh hơi biến sắc, nhưng y có vẻ đặc biệt quan tâm đến Tuyết Vệ, thậm chí còn không muốn né tránh, may là Ưng ở cạnh phản ứng nhanh nên đã kéo y đi. Nội lực của Tuyết Vệ đánh hụt, cứ thế dội thẳng vào kệ đồ cổ sau lưng Tăng Đình Minh. 

“Tuyết!” 

“Tuyết Vệ đại nhân!” 

Mọi người rối rít kêu lên. Trên cái kệ đó có món đồ mà Đế quân quý trọng nhất! 

Nhưng Tuyết không còn kịp thu hồi nội lực nữa, Lệ Tử Mặc thì lại càng biến sắc hơn, cả người lập tức lao về hướng đó. Nhưng bởi vì chỗ ngồi của hắn cách đó khá xa, cuối cùng đã chậm chân, toàn bộ đồ cổ đều bị đánh trúng, sụp xuống rầm rầm. Những thứ đặt trên đó đều rơi xuống đất, vỡ vụn khắp nơi. 

Ưng và Nguyệt đồng thời rít một hơi khí lạnh, đồng loại lùi về sau một bước. 

Còn Tuyết Vệ cũng tái nhợt mặt mày, bất chợt ngẩng đầu nhìn Lệ Tử Mặc, ấp úng, sợ hãi nói: “Chủ nhân, chủ nhân, ta không cố ý đâu ạ, xin chủ nhân tha tội... 

Biểu cảm của Lệ Tử Mặc là một kiểu giận dữ điên cuồng mà Tần Phong Hi chưa từng nhìn thấy, trong cơn giận lại xen lẫn một chút tuyệt vọng, lòng như tro tàn. Đôi đồng tử tối tăm chợt lóe lên ánh lửa, hắn khẽ nhúc nhích thân thể, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tuyết Vệ. Sau đó, hắn lập tức bóp cổ Tuyết Vệ, dùng một tay nhấc cả người nàng ta lên. 

“Ngươi to gan quá đấy!” Giọng nói của hắn mang theo sát khí. 

Tần Phong Hi trông thấy hắn như vậy thì cũng hơi hoảng sợ, dựa trên hiểu biết của nàng, Tuyết Vệ và hắn cũng tính là thanh mai trúc mã, từ trước đến giờ có lẽ Lệ Tử Mặc cũng bao dung với nàng ta hơn người khác đôi chút, nếu không Tuyết Vệ đã chẳng hình thành tính cách ngang ngược phách lối như vậy. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện gì mà khiến hắn nảy sinh ý định giết người bạn nối khố này vậy? 

“Chủ nhân bớt giận!” 

“Chủ nhân bớt giận!” 

Có Nguyệt Vệ và Ưng Vệ dẫn đầu, những người còn lại liền nhanh chóng quỳ xuống. 

“Chủ nhân, Tuyết cũng không phải cố ý, hình như nàng có vấn đề gì đó, có phải là vì nàng bị trúng độc nên mới không khống chế được cảm xúc không?” 

Nguyệt Vệ quan sát tỉ mỉ hơn người khác một chút. 

Nhưng sau khi nghe y nói, Lệ Tử Mặc vẫn không hề nguôi giận. Hắn đột nhiên vung tay lên, ném Tuyết Vệ bay ra khỏi cửa lớn. Nàng ta rơi phịch xuống nền đá bên ngoài, phun ra ngay một ngụm máu, sau đó lại liên tục ho khan. Một cô gái vốn dĩ xinh đẹp động lòng người, chẳng mấy chốc đã thê thảm không tả nổi. 

Thế nhưng hiện tại cũng chẳng có ai dám đi đỡ nàng ta, thậm chí bọn họ vẫn còn quỳ không dám đứng dậy. 

Lệ Tử Mặc không thèm để ý đến ai, đi tới trước chiếc kệ bị đổ, ngồi xổm xuống, dùng tay gạt ra, sau đó nhặt vài mảnh vỡ lên. 

Đó là mấy mảnh sứ màu nâu đất, bề ngoài trông rất rẻ tiền. 

Tần Phong Hi ngẫm nghĩ, trong lòng có ấn tượng. Sau khi nàng vào đây đã có thói quen để ý đến tất cả mọi thứ, bất kể là món đồ lớn hay nhỏ, nàng đều sẽ nhìn qua một lần. Và nhờ có trí nhớ mạnh mẽ, chỉ cần là thứ đã nhìn qua, nàng sẽ không bao giờ quên. 

Đó hẳn là một chiếc thuyền buồm nhỏ. 

eyJpdiI6IlZGcTB0VVJNVWJSc1F1aU1ZTFRDRGc9PSIsInZhbHVlIjoiVXl3RGh0RmJNeWRjUlczdENQVHEyRlZOWUN2ekhuZ0FZeDhQNU5NelM1cllWMGFicTNNbVpTaGlFaFg5MUJtdDVDU0lQbHNxZzViUjRHUEtvWFJuZitZN3ZWNEhxVFVqNlpTU0hCTmhnbVlWR0psczN5NzZLRk15TzU2VVQ0d3pzMlA3NDcyOXNyNjBZZmFOMkhiUXduOHlOZE1LS3Bpc1ZnV1N2Yk5yNjIzaTUzS0gzbG1oaWxsS2dxSkVqdlRYbVlPUmpUR252THh4czBRYkplWW9FcjVhZVJtVWlcL0ZKRTY1eGlEalpqb1NjWUNYTmhabmFUc3hUZDVtWFhhc0lSaUMzcEdBVzZRN0FKSFNUd3NlYzJ4dWQwazFKTGZjanBLRGl4bGhwQitvPSIsIm1hYyI6ImE0NDdjYmE3MjllNDA5YmYyNTBlNDQyMWY4ZmI3ZWE4YzZiMGExMWExMzkxYmNiODkwNWJlMzdjNWVlNjUwZjUifQ==
eyJpdiI6InR1REwzYUVCQWpmaWdvMm1tMUFcL0tBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRtaG9FUjdNRkM3Rkt3RzlNRXlMWjJYa01qK1IxUFhFVUJnaFJzeUVQa1o1TEdCTjhsaitjNXZiaDQ1RytGV0xGSWptd3l3WEJZWlRhZFBPUXBKV0Z5a2M3NUVzVzlYdTVGQUp5V1JjWlZRRDNOQTRnZ2dXd0NaTjR0ZkJlQnJRVzc2aElHWmtSQTBTSWNTMjNFQzRLc3lUYjc0andwUG1sU2c1RnJQcmVBVkdvWkNGeGY3OWVIRVNLZ1dsUWJJRExWR0VYaXh2RUFSbmhmMjhaY3RcLzZcL1lRWUdkeFdxZmV5YzV6WVJyNDJXZXg2XC94R1NHeXl0b0NsdWxjdlVoS2EwUUY0MUtaN0hLanh2Yjg3bm1uWmFiTUZJczUzcW8xdVRoZHpuanRrZmJCSm5aYTk2cnpsVmIrbVwvN1NGbGhzMHhWaXJJMmo0bUwzRzlvcW5PRFg0VlRiOHZIbHZVOWZIT1ZEaWt3bG4xbStDZDNnbHlhaHdJcFlpcjg2WDNmXC92U3czMXlwUUxkTzg1bFYwNmNNOFM0dz09IiwibWFjIjoiZGFmZWE3YThhMjhhNTdmZTE5ZTUwNjcxNzY3YzY5MjAzYjIzYjIyZGYzNTIzNzc2NTllN2FiNGEwNDg4MzIwMCJ9

Nàng thoáng nhìn Ưng, đúng lúc Ưng cũng quay lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng hãy nhanh chóng quỳ xuống theo. Tần Phong Hi bĩu môi, muốn nàng quỳ xuống á? Mơ đi.

Ads
';
Advertisement