Trước đây nàng đã từng xem trên TV, thủy lao cùng lắm chỉ là một ao nước có cắm cột bên trong rồi trói người lên đó, toàn bộ cơ thể sẽ chìm dưới nước và chỉ để hở mỗi phần đầu.
Nhưng thủy lao của Lệ Tử Mặc đã hoàn toàn đưa nàng tới một tầm hiểu biết mới. Cái quái gì thế này, đây còn là thủy lao gì nữa, gọi là hang rắn thì đúng hơn!
Bên trong là một hồ nước lớn sâu khoảng hai mét, ở giữa cắm một một cột đá, thân cột không được bằng phẳng lắm. Trong hồ có khoảng nửa mét nước, thôi thì cũng tạm được, thế nhưng trong đấy lại chứa đầy rắn nước! Những con rắn ấy nhìn như đã bị bỏ đói lâu ngày, bên trên chỉ hơi có tiếng động thôi mà chúng đã ồ ạt leo lên trụ đá. Mặc dù không dễ dàng gì mà leo lên, nhưng đối với người đứng trên thì quả thực rất đáng sợ.
Diện tích của cột đá chỉ đủ để hai chân của một người đàn ông trưởng thành đứng sát cạnh nhau. Mặc dù nàng là phụ nữ, bàn chân nhỏ hơn một chút và vẫn còn dư chỗ đứng, thế nhưng cảm giác sợ hãi cũng chẳng kém hơn là bao.
Từ chỗ cửa cho tới cây cột đá cách nhau khoảng năm mét, một khi cánh cửa đóng lại thì tức khắc bốn bức tường sẽ hoàn toàn bằng phẳng, không hề có một nơi nào để làm chỗ dựa. Người bị trói ngoài việc ngoan ngoãn đứng yên chịu đựng thì có thể nhảy lên hồ để lao ra ngoài, nếu không thì cũng chẳng chẳng còn con đường thứ ba để
đi.
Và bị nhốt ở đây mười ngày đồng nghĩa với việc nàng chỉ có thể đứng yên trên đó, nếu mệt thì ngồi xuống cũng được, nhưng không gian lại chẳng đủ. Sau khi ngồi thì chắc chắn phải duỗi chân, khả năng sẽ bị lũ rắn cắn vào chân ngay lập tức! Lại còn ăn uống, đã đứng thế này rồi lại còn phải bưng chén ăn nữa, nếu mà lỡ mệt quá, ngủ gật ngã xuống thì chắc chắn xác định.
Chỉ vài phút thôi là sẽ có hàng ngàn con rắn quấn thân!
“Những con rắn này đều không có độc, Tần cô nương cứ yên tâm, phòng giam này là vô hại nhất.”
Một lính gác với vẻ mặt quan tài có lòng tốt nhắc nhở nàng một câu.
Nói cách khác, nơi đây là nhà lao đặc biệt nhằm vào những người phụ nữ hoặc là những gã người đàn ông nhát gan. Rắn không có độc, nhưng nhiều rắn như thế, cách bày trí như này đủ khiến người nhát gan bị chết cứng ngắc vì sợ rồi. Đừng nói là mười ngày, bị nhốt ba ngày thôi đã đủ suy nhược tinh thần hoặc biến thành kẻ điên!
“Tuyết Vệ đại nhân cũng được đối xử như vậy sao?” Trước khi lính gác khóa cửa rời đi, Tần Phong Hi bỗng cất tiếng hỏi.
Thị vệ hơi do dự, cuối cùng vẫn không trả lời nàng, khóa cửa lại rồi rời đi.
Nhưng từ phản ứng của hắn ta, Tần Phong Hi cũng có thể đoán ra được. Nguyệt Vệ dẫn Tuyết Vệ tới, thân phận của nàng ta khác biệt, lại đang có thương tích trong trong người nên nói không chừng sẽ được đối đãi tốt hơn. Mặc dù nàng không quen biết gì Nguyệt Vệ, nhưng người đàn ông tuấn tú như ánh trăng ấy chắc chắn vừa thông minh lại vừa xấu bụng hơn cả Ưng. Những thị vệ kia rõ ràng đã đồng ý đưa nàng và Tuyết Vệ đến đây, thực ra chưa chắc bọn họ không thể lấy thân phận kiếm cơ hội cho nàng, thế mà tên Ưng kia lại cố chấp không chịu hiểu. Uổng cho giao tình cách mạng của họ mấy ngày qua, về sau nàng sẽ không cho hắn ta thưởng thức món thịt nướng nàng làm nữa!
Tần Phong Hi không khỏi cười khổ. Lão đạo sĩ ơi là lão đạo sĩ, ông có biết sau khi rửa tay gác kiếm ta đã gặp phải chuyện gì không?
Nhiều rắn như thế này, tạm thời chưa nói tới việc chúng có trèo lên được không, mà chỉ cần nhìn thôi đã thấy tởm lợm rồi. Càng khỏi phải nói lũ rắn bò ngoe nguẩy trong trong nước khiến người ta không khỏi phát khiếp, thứ mùi bốc lên cũng không hề dễ chịu chút nào.
Mà đối với Tần Phong Hi thì đúng là rủi chồng rủi, sáng nay còn chưa ăn gì mà giờ lại tới giờ ăn trưa. Cứ tưởng rằng sắp có người đưa cơm tới, không ngờ đợi hơn nửa canh giờ vẫn không thấy chút động tĩnh.
Tần Phong Hi không chịu nổi nữa, vẫy tay về phía nào đó ở bức tường bên trái, hô to: “Này, bao giờ thì các ngươi mới mang cơm tới hả?”
Lính gác trông chừng ngay bên cạnh giật nảy mình, bất giác lùi lại hai bước. Nhưng sau đó hắn ta lại nhớ tới, ngoài này chỉ thiết kế đúng một lỗ rất nhỏ cho người canh để theo dõi được người bị nhốt đang làm chuyện gì thôi. Cái lỗ này được khoét rất khéo, mặt bên này to hơn nhưng bên trong lại rất nhỏ, đứng xa như thế thì vốn không thể nào nhìn thấy cái lỗ nhỏ trên tường được. Chẳng lẽ nàng đang gọi bừa? Vô tình gọi về hướng đằng này ư?
Thị vệ không chắc lắm, thế là hơi ghé mắt lại gần để thăm dò. Lần này thì hắn ta không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Phong Hi đang vẫy tay về cái lỗ này thật, lại còn gọi rất dõng dạc: “Mau mang cơm trưa đến đây, ta sắp chết đói rồi.”
Quỷ quái, đúng là quá quỷ quái!
nữ hoặc trẻ nhỏ bị dọa sợ tới phát khóc hoặc toát mồ hôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất