Mà khi nàng vẫn cho rằng người trong bức chân dung ấy chỉ là hư ảo thì lại bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, sao có thể không sợ được? Bây giờ tuy nhìn Tần Phong Hi rất bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng đã nổi lên dông bão.
Nàng không nhịn được bèn hỏi: “Ngươi là... Hoa Kiến Công?”
Dưới mỗi bức chân dung đều được lão đạo sĩ ghi rõ tính danh. Nếu như người này thật sự có tên như thế, vậy thì... nếu y không phải thì chắc chỉ là người giống người thôi.
“Hóa ra Hoa mỗ vẫn còn có chút danh tiếng, Tần Phong Hi mới tới Phá Vực một ngày mà đã biết Hoa mỗ rồi ư?”
Trời ạ, không ngờ y tên Hoa Kiến Công thật.
Chẳng lẽ những người lão đạo sĩ vẽ kia đều có thật hết? Toàn bộ đều là người của thế giới này ư?
Lão đạo sĩ là người ở đây?
Ông ấy xuyên tới hiện đại?
Những giả định này khiến nàng bị sốc, suýt nữa thì muốn xuyên qua thời không và bắt lão đạo sĩ để thẩm vấn. Trong đầu nàng hiện lên bức chân dung mà lão đạo sĩ vẽ, ông ấy đặt tên là Dị Vật Chí. Lão đạo sĩ đã từng dạy trận pháp, bùa chú cho nàng, đều là những thứ mà nàng chưa từng gặp ở hiện đại. Sắc mặt Tần Phong Hi ngày càng xám xịt. Từ nhỏ nàng đã rất thông minh, dạy một biết mười, bây giờ điều nàng muốn biết là tại sao lão đạo sĩ lại nhận nuôi mình? Vì sao lại dạy nàng những thứ này? Nàng tới nơi đây là chuyện ngoài ý muốn hay có ẩn tình gì khác?
Nghĩ đến những chuyện này, Tần Phong Hi không còn kiên nhẫn nữa. Lão đạo sĩ trước giờ biết nàng rất ghét phiền phức, đã thế cũng biết nàng muốn rửa tay gác kiếm để hưởng thụ cuộc sống trước khi chết. Nếu chuyện nàng xuyên qua đây thực sự có liên quan tới ông ấy thì đừng trách nàng nguyền rủa ông ấy mấy kiếp không được ăn đồ mình thích!
“Tạm thời đừng nhắc tới những cái khác, ta muốn ăn cơm.” Nàng ngồi xuống ghế, duỗi chân, khoanh tay trước bụng, lắc lắc chân, trông như một tên vô lại đang xin ăn.
Hoa Kiến Công thuộc diện người tốt với nàng trong bức chân dung của lão đạo sĩ. Trên phương diện này nàng vẫn tin tưởng lão đạo sĩ, thế nên Hoa Kiến Công chắc chắn không phải kẻ thù, có thể tin tưởng được.
Loại cảm giác này cũng không biết nên nói là tốt hay xấu. Tần Phong Hi thầm rủa trong lòng, thế này có được coi là bật hack không?
“Chi bằng Tần cô nương nói cho ta biết trước làm sao ngươi lại phát hiện ra con mắt giám sát?”
“Nếu ta nói trực giác của ta rất chuẩn, chỗ nào có người nhìn ta chằm chằm là ta biết ngay, ngươi tin không?” Tần Phong Hi liếc xéo y.
Hoa Kiến Công sững người, sau đó bật cười: “Là thế ư?”
“Nếu không thì ngươi nghĩ là gì?” Tần Phong Hi nhún vai: “Ngươi muốn hỏi gì thì cũng phải chờ ta cơm nước xong xuôi đã, chứ giờ ta sắp chết đói rồi.”
Hoa Kiến Công thật sự chưa từng gặp cô gái nào cứ mở miệng là đòi ăn cơm, hơn nữa lúc ngồi cũng chẳng thèm giữ ý, dường như nàng là người phụ nữ duy nhất như thế mà y từng gặp.
y
Nàng thậm chí còn không sợ y, rốt cuộc phải nuôi nấng kiểu gì mới thành được cái tính vô tự không sợ người lạ thế này?
“Người đâu, mang thức ăn lên!”
Tâm trạng của Tần Phong Hi lập tức phấn khởi: “Vẫn là ngươi tốt nhất, Hoa Kiến Công!”
Trong khi Tần Phong Hi vẫn đang ngồi một mình trong tổ ty hình ngoạm một miếng thịt lớn thì Hoa Thống lĩnh đã vội lên điện tam trọng.
Lệ Tử Mặc ngồi trong thư phòng, trước mặt là những mảnh vỡ. Sau khi nghe Hoa Thống lĩnh báo cáo xong thì im lặng một hồi lâu. Vào lúc Hoa Thống lĩnh nghĩ rằng hắn định bác bỏ thỉnh cầu của mình thì hắn lại bỗng trầm giọng nói.
“Mười ngày này nàng sẽ ở đó, ngươi muốn làm gì thì làm. Bổn Đế quân có thể nhắc nhở ngươi, trước khi bắt được người kia thì có thể để nàng xem thử.”
Hoa Thống lĩnh ngẩn người, nhưng ngay sau đó nghĩ tới gì đó thì lập tức lạnh mặt, cúi đầu nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Trên đường trở về, y mơ hồ nghe thấy có thị nữ đang thì thầm bàn tán về Tần cô nương vốn khiến tất cả thị nữ ngưỡng mộ bị đẩy vào ngục giam. Có người tỏ ra may mắn, có người tỏ ra sợ hãi, có người cười trên nỗi đau của người khác, nhưng hầu hết đều có chung một nỗi niềm, đó là Tần Phong Hi đã mất đi sự yêu chiều của Đế quân rồi.
Hoa Thống lĩnh lại thầm cười khẩy.
Đám nha đầu ngu si đần độn suốt ngày chỉ muốn bước chân vào điện tam trọng này làm sao biết được tâm tư của Đế quân?
Rõ ràng Đế quân đã dự liệu được chuyện Tần Phong Hi bước vào thủy lao sẽ gây xôn xao bàn tán tới mức nào, chuyện y đến đây cầu xin cũng đã nằm trong dự đoán của hắn. Nếu thế, mục đích Đế quân đẩy Tần Phong Hi vào ngục chắc chắn không hề đơn giản như vậy.
Nhưng ngay sau khi Hoa Kiến Công đến đây, nghe y nói tới thái độ của Tần Phong Hi ở trong ngục giam, cảm xúc tồi tệ kia lại bị hắn ném hẳn sang một bên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất