Thật ra Hoa Kiến Công đã đánh giá hắn cao quá rồi. Hắn đưa Tần Phong Hi vào trong ngục giam nước thực ra là vì nghĩ tới khi nàng bị nhốt ở đó sẽ tỏ thái độ như nào, nhưng hắn không ngờ chỉ mới vào được hơn một canh giờ, nàng lại có thể khiến một kẻ xưa nay chưa từng cầu xin, không hứng thú với bất cứ ai là Hoa Kiến Công vội vã tới điện tam trọng xin tha cho nàng. Đương nhiên, Hoa Kiến Công này chưa từng cầu xin ai cả, y chỉ nói một cách khô khan: “Tần cô nương thực sự rất nhạy cảm. Trong lúc bị giam giữ, thuộc hạ có thể dẫn nàng đi quanh khu tù lao một chút, chưa biết chừng nàng có thể phát hiện kẽ hở nào đó mà thuộc hạ đã coi nhẹ.”
Trước giờ Hoa Kiến Công vốn rất tự tin, ngày nào y cũng nghiên cứu những thứ này, tự nhận không ai có thể sánh bằng y. Nào ngờ chỉ vừa mới tiếp xúc một lát thôi mà đã tỏ ra khâm phục Tần Phong Hi đến thế.
Chuyện này lại càng thêm chứng tỏ người phụ nữ kia vẫn còn giấu giếm rất nhiều thứ.
Tần Phong Hi không hề biết lúc mình đang ăn uống no say thì Hoa Kiến Công lại tới tìm Lệ Tử Mặc. Đến khi nàng ăn xong, chủ động bảo đưa mình vào lại ngục giam thì y đã quay lại. Có điều y không bắt nàng phải quay về đó, mà lại bảo dẫn nàng đi dạo cho tiêu cơm.
Tiêu cơm? Ngồi tù còn được cho đi dạo tiêu cơm luôn à?
Nhưng chỉ cần không quay về ngục giam rắn kia thì Tần Phong Hi cũng đã vui mừng lắm rồi. Nhưng mà nàng đi tiêu cơm thì Hoa Thống lĩnh đi cùng làm gì?
Vả lại, đi tiêu cơm mà sao lại đi dạo từng phòng giam một thế này?
Tần Phong Hi không nói gì, chỉ nhìn Hoa Kiến Công dẫn đường phía trước. Tên này chắc chắn không phải chỉ có một thân phận Thống lĩnh tổ ty hình ở Phá Vực, nếu không thì tại sao lại có trong những bức chân dung của lão đạo sĩ? Y với lão đạo sĩ có quan hệ gì ư?
“Hoa Thống lĩnh, cha mẹ ngươi vẫn còn khỏe chứ?”
“Chết rồi.”
“Sư phụ thì sao?”
“Chết rồi.”
“Có huynh đệ tỷ muội gì không?”
“Chết cả rồi.”
Sau khi hỏi mấy câu, Tần Phong Hi không khỏi trợn tròn mắt. Ngươi có mệnh Thiên Sát Cô Tinh đấy à? Người có liên quan tới ngươi chết sạch rồi, còn mỗi mình ngươi là thế nào?
Mà lúc Hoa Thống lĩnh trả lời còn rất nghiêm túc nữa chứ, hoàn toàn không hề giống như đang nói đùa.
Tần Phong Hi vốn muốn nói thẳng tên lão đạo sĩ hỏi xem y có biết hay không, nhưng nghĩ một chút thì đành thôi. Trước hết, nếu lão đạo sĩ đến từ thế giới này thật thì thân phận của ông ấy là gì nàng hoàn toàn không biết, ngộ nhỡ mà gây ra chuyện gì thì chẳng phải ảnh hưởng tới nàng sao.
Dù tên này có liên quan tới lão đạo sĩ đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
“Tần cô nương, nơi này là nơi thích hợp nhất để ngươi tiêu cơm đấy, ngươi vào thử đi!” Hoa Thống lĩnh dừng lại.
Tần Phong Hi hoàn hồn, không biết vì sao bọn họ đã đi tới bức tường ngoài cung điện. Trước mặt bọn họ là đồi chè, những cây chè xếp thành từng hàng, từng tầng như mặt biển xanh.
Nhìn xuống dưới, ngọn núi cao đến mức không thể nhìn thấy những ngôi nhà bên dưới.
“Đây là một trong những cứ điểm trên điện Cửu Tiêu?”
“Nói đúng hơn là nếu có người muốn cướp ngục, muốn cứu người thì đây là con đường gần nhất.” Bởi vì bên cạnh nơi này chính là địa bàn của tổ ty hình, khu giam giữ ở
ngay đây.
Nên là, việc phòng thủ bên này cũng được giao cho y.
“Ngươi muốn ta vào trong ruộng chè để tản bộ à?” Tần Phong Hi quay đầu nhướng mày với y, bây giờ đã là hơn hai giờ trưa rồi: “Nếu ta cháy nắng thì ngươi có bồi thường được không?”
Hoa Thống lĩnh hoàn toàn không ngờ nàng sẽ nói như vậy, làm hắn bỗng nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào.
“Hoa Thống lĩnh này, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, có phải ngươi muốn thử cho ta xem có lỗ hổng nào dễ bị đột nhập vào đúng không?”
Mắt Hoa Thống lĩnh sáng lên.
Hay lắm, không ngờ lại là cao thủ hiểu trận pháp! Người thường chỉ thấy dãy núi chè, còn nàng chỉ cần liếc mắt thôi đã nhìn ra đây là trận pháp!
“Tần Phong Hi, trận pháp này Đế quân đã từng vượt qua một lần. Đế quân vượt rất nhanh, nhưng với trình độ của Đế quân thì bọn ta không thể chắc chắn là trận pháp này kín kẽ không chút lỗ hổng.”
“Vậy ngươi nghĩ sao?”
“Hoa mỗ không dám khoe khoang, nhưng người có thể bình yên vượt qua trận pháp này chưa tới con số này.” Y giơ một ngón tay lên.
Tần Phong Hi hững hờ nhìn mấy lần, ngẫm lại dù sao Lệ Tử Mặc cũng biết nàng hiểu về trận pháp, có bại lộ thêm chút cũng chẳng sao. Tần Phong Hi nhặt mấy cục đá lên, nói với Hoa Thống lĩnh: “Chắc lâu rồi Hoa Thống lĩnh chưa ra ngoài chơi với ai nhỉ?”
Hoa Thống lĩnh đang không hiểu tự dưng nàng chuyển chủ đề nhanh như thế là sao, thì bỗng thấy nàng vung tay lên, một viên đá lao về phía nào đó trên núi chè. Chỉ nghe phịch một cái, một làn khói đen bốc lên rồi nhanh chóng tiêu tan.
Y ngơ ngác, mẹ ơi, đấy là cơ quan y bố trí khói độc đấy!
Còn chưa kịp phản ứng thì Tần Phong Hi lại ném một cục đá khác ra, ‘bùm một tiếng, sau đấy không còn động tĩnh gì nữa.
Mẹ kiếp! Chỗ đấy là cơ quan bắn tên nhỏ! Thế mà lại bị một viên đá nhỏ phá hủy ư?
Tần Phong Hi không thèm nhìn y, đi mấy bước đổi sang một vị trí khác rồi hững hờ ném một viên đá khác. Tiếng chít chít chít' vang lên, lũ chuột độc bị giam bên trong
hoảng sợ chạy loạn lên, sau đó lại vô tình đánh trúng bẫy và bị axit ăn mòn tới chết.
‘Vù vù vù.
Liên tiếp mấy cục đá bị ném đi, có mấy cây chè bỗng dưng chuyển động, sau đó, một con đường rõ ràng đã hiện ra ngay trước mắt.
Trận pháp đã bị phá hủy hoàn toàn.
Hoa Thống lĩnh hoàn toàn không biết nàng rời đi từ bao giờ, y cũng chẳng nghe được nàng nói gì cả. Giờ phút này, y chỉ kinh hãi nhìn nàng cứ ném bừa mấy viên đá thôi mà đã hoàn toàn phá hủy trận pháp mà y lấy làm tự hào bấy lâu nay, phá hủy sạch sành sanh
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất