Ưng tìm kiếm toàn bộ các phòng giam trong khu nhà lao, nhưng lại không thấy bóng dáng Tần Phong Hi đâu cả.
Hoa Thống lĩnh đại nhân tỉnh táo lại dùng tay lau mặt, trong đôi mắt lộ ra sự cuồng nhiệt, vì phấn khích nên khuôn mặt tái nhợt của y cũng hồng hào hơn đôi chút.
Thủ vệ ngơ ngác nhìn Thống lĩnh đại nhân nhà mình xông đến, hét lên với vẻ sốt sắng mà hắn ta chưa từng thấy ở y bao giờ: “Mau mời Tần cô nương ra đây!”
Mời Tần cô nương ra đây?
Mời kiểu gì? Đi đâu mời chứ! Khó khăn lắm hắn ta mới tiễn được Ưng Vệ địa nhân đi...
“Thống lĩnh, Tần cô nương ở đâu thế?” Hắn ta nghe nói trước đấy chính Thống lĩnh đại nhân đã đưa nàng đi.
Hoa Thống lĩnh giống như bị tạt cho một xô nước đá, lập tức trở nên lạnh lùng: “Tần cô nương vẫn chưa quay lại à?” “Vẫn chưa ạ.”
“Chết tiệt, tìm đi! Gọi tất cả mọi người ra đây, tìm nàng ấy về đây!” Chẳng mấy khi khu nhà lao lại được nghe thấy tiếng quát tháo của Hoa Thống lĩnh.
Lúc này người mà tất cả mọi người ở khu nhà lao đang đi tìm đang ngủ ngon lành trong một góc đình. Nơi này là nơi được đồn có âm khí nặng nhất trong toàn bộ điện Cửu Tiêu, bình thường không có ai đến đây, lại còn nằm trong góc chết nên cũng không nằm trong phạm vi truy bắt phạm nhân, không ai ngờ được một cô nương lại đến chỗ này, thế nên bọn họ tìm một lúc lâu vẫn không tìm thấy nàng.
Lúc đầu nàng ngủ ngon lành, nhưng sau đấy đến lúc phải tỉnh dậy thì Tần Phong Hi lại bắt đầu nằm mơ, nàng lại mơ thấy lão đạo sĩ kia, ông ấy trông vẫn giống giấc mơ trước đấy, dáng vẻ rất tuấn tú ngầu đét, mặc một cái áo bào màu vàng, nhìn nàng đầy uy nghiêm.
Nàng nhìn thấy ông ấy mấp máy môi nói chuyện, nhưng lại không nghe thấy tiếng, may mà nàng đã từng học đọc khẩu hình, có thể hiểu được đại khái ông ấy muốn nói
gì.
“Hi Nhi, giúp ta với.”
“Giúp ông? Giúp ông cái gì? Lão đạo sĩ, rốt cuộc có chuyện gì? Có phải việc ta đến đây có liên quan đến ông không?”
“Con có sứ mệnh của con, Hi Nhi, con nói con muốn sống cuộc sống rửa tay gác kiếm ăn no chờ chết, nhưng vận mệnh của con trước giờ chưa từng bình yên được như thế.”
“Rốt cuộc ta có sứ mệnh gì?”
Lão đạo sĩ quay đầu đi, nhìn về phương xa, lại nói một câu nữa. Nhưng bây giờ ông ấy không đứng đối diện với nàng nên nàng không thể đọc được khẩu ngữ. Tần Phong Hi tức giận giậm chân. Chết tiệt, câu quan trọng như thế mà lại không nghe thấy!
Khung cảnh trong giấc mơ bắt đầu nhoè đi, Tần Phong Hi biết mình sắp sửa tỉnh dậy, nhưng nàng lại không cam tâm, muốn ở lại hỏi lão đạo sĩ cho rõ, nàng vươn tay ra muốn túm lấy ông ấy, cuối cùng cũng bắt được cánh tay ông ấy, nàng thấy yên tâm, đắc ý nói: “Giờ thì ông khỏi chạy nữa rồi chứ gì?”
“Chỗ này là chỗ của bổn Đế quân, bổn Đế quân không cần chạy.”
Ủa, đây là giọng của Lệ Tử Mặc!
Tần Phong Hi giật mình, lập tức tỉnh dậy.
Tay nàng nắm chặt cổ tay hắn, đang gắng sức kéo hắn về phía mình, vậy nên lúc này động tác của Lệ Tử Mặc là đang hơi cúi người về phía nàng, hơi thở của hắn bao vây nàng.
“Á!” Tần Phong Hi sợ hãi, lập tức buông tay và đẩy hắn ra, còn nàng cũng bật dậy. Nàng nhìn thấy Lệ Tử Mặc, trong ánh mắt là sự đề phòng và mơ màng khi khung cảnh trong giấc mơ biến thành hiện thực, khác với đôi mắt sáng ngời trong veo của nàng mọi khi.
“Nếu bổn Đế quân nhớ không nhầm thì đáng lẽ lúc này ngươi phải bị nhốt trong thuỷ lao mới đúng.” Hơi thở Lệ Tử Mặc nặng nề. Khu nhà lao gà bay chó sủa tìm kiếm nàng, sao hắn có thể không biết được. Nhưng điều khiến hắn đứng ra đi tìm là vì trước đấy hắn cũng đang ngủ say, bao nhiêu năm qua hắn không hề mơ thấy nàng ấy, bỗng nhiên sau giờ ngọ nàng ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn!
Trong giấc mơ, nàng ấy cười vui vẻ, sau đó chạy về phía này.
Trong lúc mơ màng hắn lại rời khỏi giường đi về phía này, đến lúc tỉnh dậy thì bắt gặp Hoa Kiến Công đến bẩm báo tin Tần Phong Hi mất tích.
Hoa Thống lĩnh đại nhân rất buồn rầu, chiều nay tâm trạng y thăng trầm chưa từng có, trận pháp đáng tự hào do chính y sắp xếp lại bị mấy cục đá của Tần Phong Hi phá vỡ, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại từ thất bại và sợ hãi, y cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm được một cao thủ, phấn khích muốn quay lại tìm nàng thì lại phát hiện nàng mất tích.
Mà chuyện khiến y buồn bực hơn là ngay tại khu nhà lao do mình quản lý, phái đi nhiều người như thế mà không tìm nổi một cô gái.
Lệ Tử Mặc đang không đuổi kịp nàng ấy trong giấc mơ, nhưng kỳ lạ là trong lòng hắn có một trực giác, phương hướng này có lẽ là nơi nàng ấy đang ở.
Khi hắn đến nơi này, lại nhìn thấy người nghe nói đang bị mất tích kia đang nằm ngủ ngon lành trong tiểu đình tử này!
Mà người phụ nữ này cũng tài thật, ngày đầu tiên vào khu nhà lao đã có thể khiến Hoa Kiến Công mất khống chế, đúng là vừa đáng buồn vừa đáng cười, sau đó còn khiến tất cả thủ vệ ở khu nhà lao phải đi tìm nàng.
Đến cả Ưng Vệ cũng đi tìm kiếm toàn bộ nhà lao một lượt.
“Là Hoa Thống lĩnh dẫn ta ra đây, chứ không phải ta trốn ngục đâu.” Tần Phong Hi khai ngay ra Hoa Kiến Công, hoàn toàn không có lòng phúc hậu nào. Dù sao chết hoà thượng không bằng chết đạo hữu, nàng không hề thấy có tí gánh nặng tâm lý nào cả.
“Ta cảm thấy chỗ này tốt lắm mà, cực kỳ yên tĩnh lại còn rất mát mẻ.” Tần Phong Hi nghe thấy hắn nói với giọng nghiêm nghị thì bỗng thấy buồn bực. Chỗ này có gì không ổn à?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất