Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

 

“Chỗ này là cấm địa của khu nhà lao.” Lệ Tử Mặc thấy nàng không động đậy thì duỗi tay ra nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đi. Tần Phong Hi không đoán được hắn sẽ hành động như này nên tạm thời không chú ý đến việc bị hắn kéo đi, cơ thể nàng ngã về phía hắn. 

Lệ Tử Mặc nghĩ tới việc không biết nàng đã ở đây bao lâu, trong lòng hắn bỗng thấy hơi bực bội và cả sự căng thẳng, hắn không nghĩ nhiều, cứ thế đưa tay ra ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, sau đó định phi thân đi. 

Đúng lúc này, Tần Phong Hi liếc thấy một gốc cây trong góc đình, tim nàng hẫng mất một nhịp, còn chưa kịp nói gì thì Lệ Tử Mặc đã ôm nàng rời khỏi chỗ này. Bởi vì cơ thể đang ở trên không trung, nhìn từ trên cao xuống, lúc này Tần Phong Hi mới phát hiện nơi vừa rồi nàng ở lại nằm giữa bảy cây hoè. Bảy cây hoè kia cực kỳ tươi tốt cao chót vót, đến mức có thể che khuất tiểu đình kia. 

Đáng lý ra chỗ đấy thật sự rất khuất, sao lúc trước nàng lại đến đây? 

Trong lòng nàng nghi ngờ, đang cố gắng suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến từ Hậu Sơn, trong đấy còn xen lẫn tiếng hét của thủ vệ. “Địch tập kích!” 

Địch tập kích? 

Tần Phong Hi nhận ra, phương hướng kia chẳng phải chính là hướng trận pháp núi chè trước đấy nàng đã phá sao? 

Đậu má, chắc không phải đâu? Trùng hợp vậy, nàng vừa phá trận pháp mà đã có kẻ địch xông đến từ hướng đấy à? 

Suy nghĩ trong đầu Tần Phong Hi quay cuồng, lập tức nghĩ xem tiếp theo có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên nhớ đến lời lão đạo sĩ trong giấc mơ nói. 

Ông ấy nói, trước giờ vận mệnh của nàng chưa từng được bình yên như thế. 

Má nó chứ. 

“Chúng ta đi xem đi.” Nàng nói với Lệ Tử Mặc đang ôm mình bay. Nhưng vừa nói hết câu, bỗng nàng phát hiện nhiệt độ truyền đến từ bàn tay đang ôm eo nàng càng lúc 

càng thấp, hơn nữa còn tỏa ra khí lạnh. 

Bây giờ là cuối hè! 

Nàng nhớ trước đấy lúc nàng túm lấy tay hắn còn bình thường! 

Tần Phong Hi đột nhiên quay đầu nhìn hắn, giọng điệu sợ sệt: “Ngươi mau thả ta xuống!” 

Đôi môi mỏng của Lệ Tử Mặc mím chặt không nói gì, tiếp tục ôm nàng bay đi, mãi cho đến khi vào điện tam trọng, vào phòng ngủ của hắn. 

Sau khi dừng lại, bước chân của hắn lập tức loạng choạng, cơ thể lắc lư ngã xuống đất. Tần Phong Hi vội vàng ôm lấy hắn, dìu hắn về phía giường. Chỉ một lúc mà cơ thể hắn đã lạnh như băng, mặt đỏ bừng khác thường, nhìn giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể hắn. 

Vừa lạnh vừa nóng như vậy, vừa bằng vừa lửa, lẽ nào là... 

Lệ Tử Mặc ngã xuống giường, ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ. 

“Chết tiệt, chẳng phải ngươi chính là chủ của Phá Vực à? Lẽ nào ngươi lại không biết có người hại ngươi trong chính địa bàn của ngươi hả!” Tần Phong Hi bỗng thấy tức giận, xoay người rời đi: “Ta đi gọi Thần y cho ngươi.” 

Tay nàng bị kéo lại, nàng xoay người lại cúi đầu nhìn thì thấy ý thức của Lệ Tử Mặc dần mơ màng chỉ trong một quãng thời gian ngắn. Làn da của hắn càng lúc càng đỏ, nhưng nhiệt độ cơ thể lại càng lúc càng thấp. 

“Bảo vệ điện tam trọng, không được để bất cứ ai vào đây, ngoại trừ Thần y và... Tứ Vệ.” Lệ Tử Mặc chật vật nói ra câu này, Tần Phong Hi nghe thấy vậy thì nhíu mày, sau đó sửng sốt. 

Nàng không khỏi cúi người, nhẹ giọng hỏi: “Lệ Tử Mặc, ngươi tin tưởng ta đến vậy luôn à?” 

“Ừ, ta tin.” Hắn chỉ khẽ nói được hai chữ này, sau đó buông tay nàng ra đưa đến bên hông, lấy ra một miếng ngọc bội đặt vào tay nàng. 

Sắc mặt Tần Phong Hi bỗng hơi phức tạp. 

Lệ Tử Mặc chật vật mở mắt, nói: “Thấy lệnh bài như thấy bổn Đế quân.” 

Không ngờ hắn lại đưa cho nàng lệnh bài như vậy! 

ما 

Nhưng vào lúc này Tần Phong Hi cũng không biết nên nói gì, không biết người xông vào Hậu Sơn là ai, không biết tình hình ra sao, nếu bây giờ có người xông vào, Lệ Tử Mặc lại hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Nàng cúi người đắp chăn cho hắn, nhìn hắn rồi thở dài: “Không biết rốt cuộc ngươi đắc tội với bao nhiêu người nữa, đắc tội ai không biết!” 

Trúng độc, trúng cổ, bây giờ còn trúng cả chú thuật! 

Chậc chậc, hắn có thể sống đến giờ cũng là kỳ tích đấy. 

Lệ Tử Mặc không nói được gì, nhưng vẫn có thể nghe thấy lời nàng nói, nghe thấy vậy thì khế đảo mắt nhìn về phía nàng, đôi mắt đỏ ngầu lại vẫn trong veo và bình tĩnh. 

Nàng bĩu môi, thật sự không hiểu hắn bình tĩnh thật hay thật sự tin tưởng nàng. 

Không phải nàng không biết Lệ Tử Mặc vẫn luôn kiểm tra nàng, chắc chắn trong mắt hắn nàng không phải đồ vô dụng, nhưng hắn không thể nào tin tưởng nàng đến mức này. Lỡ như kẻ địch quá hung tàn, nàng sẽ bỏ lại hắn rồi bỏ chạy luôn. 

Nàng ra ngoài, khi hai thị vệ chờ ngoài điện nhìn thấy nàng lấy ra lệnh bài thì biến sắc, lập tức quỳ một gối. 

“Mệnh lệnh của Tần cô nương là gì?” 

eyJpdiI6Ik5tNDYxS2dKa0ZcL3BtUFlrRmV1c3RRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imt1a0w4QWV5ZGFLR2ltc2ZxQnVYME1TRUVDQnFKdklrKzQwQXBrZmtaS2J3SlBPcis4UUxObWpJOVcwdVZHMWxzUllUVnZyUnVlMVEzTHRqZ1ZwXC9hcHZ3cktUNW1jb3Awa0ZaTHZMSmRyRGpLMDVrd1lFa2Q2bEZHQkdyNkEyOUJncDVjXC9rTzRRMm9IaGZ3U09OTFAwejNSODd3K1RVWkN2ZDFzdXBNMkVKYlNvWW9QN2llNWsxa2xrYW8xWjlyb0xyWCtcL2ZFK0Z1Rjh3QjQ4cDBGVGc1anRZT2t6MGFJWVZFaUR2UTNpZzZCQ2NqMUV4R3R1ZGF6VjVQUTZ5N2VvRE9mTk9VXC9zUWZUUkhrTHRhbWpYU2FObjU1YXVVOFFiRzc1cGJJeVMyTmt6MFEwTDMwcjVPU2NrS0JsTnZJYVdEa2xKemJZSHRhQnJJWE5QRGVFeHQ1bzVmdkYxNTJhdXRsXC92N0ZzUnRRVk54MFRldVlCZjJubkdCSGJuR1dSSmlEWHRXUmpoVFJtSFNhaVhuN1wvaDlpelBEc1FjQ1ZXUW1jR3lkVjU4UDVMY1llUXdDT2hRVm9kdlZIdWpXaVRScjhVTlhcL0RUTStLXC9xanYybFphWFBYS21ZNFNkNXN5aWhQNXFCdzZ4dE5vMXNNdWlyM2NDVXpjNjlZbHNRXC9GT2lKVGh6N2RwSDFOdElVdnM0Y0ZqMzQxTVBtM3VSMXp1TVwvTE5oKytpdHZxUlQ5NkIwRnRYNkh1R2QyWmFQZW1WTmtWa3JwanNYXC9qU05kR0pGcW1QZ2RYOGhKQlZLRFFTRFZZdWt2Tk1IUk5GWm5mNmFZUHhVRGlnNzdFUFVoVjZjRWN4K09XVXFEQUVNNVZ1RzJRM09IZWJvMERFSExaSWxjNVwvRk5xN3BaOVRaOVNVWDRLYmpDd3dKT2VjM0p5QVlHaDdPTFNLNG1PM1dRWGFpTjhxK0twZXo3djZIRE5HWUg1Y2wzMEV1TzlSWWtpZTh0ZFd4eHBRTTRLQVg1NFJncGs5M1MwTVdJZkp2UG9BazN3OHVwbVVIakw2V1loUW9qcGVYTDNFQXQ1UEFaWjNwYmhKRDY1UzJITnoxQk5wOVlIUE9ZSENPSUVJcUt5QnNUcUxmYkxFMXN5dHBhUXBmXC9IeGpRWjZpVT0iLCJtYWMiOiJmOTQ2MGVlYjQ5MjcyYzYyYmU0MmZmNzIzOWJhNDRmNGM3MmMyZWYxYTA0MjY2ODdkNmQ2Mjc5NWJiMGMxZDc5In0=
eyJpdiI6ImhwOWJtdmg5T3c3NFdydmptajZOYmc9PSIsInZhbHVlIjoiUmFPZ3d2WmVrYnB6cXA3aVFFWjBzZDFCeVNlN1VQWVVLQ3lpY0dSRWNmKzlaaVh6cnY3aW5IUHJ3T0dGUHhnRHM2cVlmaVYweWs3YXphR2QyNGd4NmY1V3NCRlpWTWJFVlFEVzhHXC8wazRaVHJWckdkbTd3UW9XNHQ5MnpjZW5lT3I4dUdOXC82SjFQcGF1WU8xVXhBQnJGSmM3WXFwc0NGdkx5XC8yaGNBYVwvbzFmRDVtbDdMYTN1cTlRR0ZwRHNNdFJVMytSN1R4bzFWcWQ1RlpId3l2cEtBbDhlM3VwbFZrTjRJcWYxNjdKYzVVeUQ5M2NmMW1FWXpXWnZwb1BaSlgiLCJtYWMiOiIwOWJmNzI0ZmUwOWI5YzMwMTRhYmY2Y2ZkZDE0ZWI0MzM4NjU0ODY1ZDc1NmNiMmI1YmViMTFiODljMzkwNDMwIn0=

Hai thị vệ nhìn nhau, Tần Phong Hi lắc miếng lệnh bài kia.

Ads
';
Advertisement