Có lẽ hai người kia chính là hai trong số ám vệ, đừng có nghĩ nàng ngu, trước đấy không thấy ai nhưng khi Lệ Tử Mặc bế nàng về, không biết hai người đi ra từ góc nào, lập tức đứng canh gác ngoài cửa tẩm cung.
Chắc đây không phải lần đầu tiên bọn họ gặp tình huống bất ngờ như này.
“Thuộc hạ là Thiên Nhất, đội trưởng đội ám vệ của Đế quân, xin Tần cô nương hãy ra lệnh”
“Thuộc hạ là Địa Nhị, xin Tần cô nương hãy ra lệnh.”
Quả nhiên là ám vệ, lại còn là ám vệ có tên Nhất Nhị, xem ra bọn họ cũng nhận ra nguy hiểm, ám vệ của Lệ Tử Mặc cũng khá đấy.
“Đội ám vệ có tổng cộng bao nhiêu người? Bây giờ có ở đây không?” Nàng không cảm nhận được sự tồn tại của những người khác, nhưng có lẽ là công phu ẩn nấp của bọn họ tốt?
“Bẩm Tần cô nương, đội ám vệ có tổng cộng hai mươi tư người, hiện giờ đang ở điện nhị trọng, bình thường Đế quân không thích thuộc hạ đi theo, chỉ khi có tình huống đặc biệt hoặc khi có nguy hiểm thì thuộc hạ mới đến.” Thiên Nhất bình tĩnh trả lời.
“Gọi người đến đây, ta giao tẩm cung của Đế quân cho các ngươi, dù có xảy ra chuyện gì, có là ai đến thì nhiệm vụ duy nhất của các ngươi là bảo vệ chu toàn tẩm cung, ai xông vào giết người đấy, đã rõ chưa?”
Sau đấy nàng lại nói với Địa Nhị: “Bây giờ ngươi lập tức đi gọi Thần y đến đây, không được để bất cứ ai nhìn thấy, rõ chưa?”
“Thuộc hạ đã rõ!”
“Thuộc hạ đã rõ!”
Thiên Nhất đứng dậy, bắn tín hiệu lên không trung, cùng lúc đấy Địa Nhị bay đi tìm Thần y.
Hai mươi hai ám vệ khác gần như đến đông đủ chỉ trong vòng hai phút, điều này khiến Tần Phong Hi phải tiếp tục khen tố chất của đội ám vệ này. Dưới sự chỉ huy của Thiên Nhất, hai mươi mấy người lặng lẽ tản ra, bảo vệ xung quanh tẩm cung của Lệ Tử Mặc, sau đó ẩn nấp xung quanh.
Ngay sau đó Địa Nhị cũng đưa Thần y đến, sắc mặt Thần y nặng nề, ôm chặt hòm thuốc của mình.
“Tần cô nương.” Thần y rất ngạc nhiên khi thấy Tần Phong Hi, bởi vì rõ ràng buổi sáng ông ấy nghe thấy trong phòng nghị sự xảy ra chuyện, sau đó Tuyết Vệ và Tần cô nương đều bị Đế quân ra lệnh nhốt vào thủy lao, sao bây giờ nàng lại ở đây? Nhưng ám vệ của Đế quân xuất hiện đưa ông ấy đến đây thì chắc chắn là vì xảy ra chuyện lớn, lúc này không phải là lúc để hỏi nhiều, hơn nữa cũng không đến lượt ông ấy hỏi, điều ông ấy có thể làm chỉ có chẩn bệnh cho Đế quân.
“Thần y, vào đi.”
Tần Phong Hi cũng không nói nhiều với ông ấy, dẫn ông ấy vào trong.
Thần y nhìn thấy nàng nhanh chóng đi đến trước giường Đế quân mà không kiêng dè gì, trong lòng càng thấy ngạc nhiên hơn, hơn nữa nàng còn cúi người xuống nắm
lấy tay Đế quân!
“Còn đứng đực ra đấy làm gì nữa?”
Bỗng nhiên nàng quay đầu lại, lạnh lùng quát ông ấy.
Đúng lúc này, Thần y có cảm giác quen thuộc như Đế quân đang nói chuyện với ông ấy vậy, nhưng nhìn lại thì lại thấy Tần Phong Hi vẫn là Tần Phong Hi kia. Nhưng ông ấy không dám kéo dài thời gian nữa, lập tức đi đến bắt mạch.
“Đế quân bị trúng chú thuật Tây Cương! Sau khi bị trúng chú thuật này trong cơ thể sẽ lạnh như băng nhưng bên ngoài lại đỏ bừng, nhìn giống như vừa nóng vừa lạnh, khiến người ta không thể cử động! Có lẽ chú thuật này đã được hạ từ nhiều năm trước, nhưng không biết sao vẫn luôn bị khống chế.” Sắc mặt Thần y cực kỳ nặng nề. Vậy bây giờ phải làm sao đây? Vốn dĩ Đế quân đã trúng độc, lại còn bị hạ cổ, bây giờ lại còn bị hạ chú thuật! Ông ấy cảm thấy gánh nặng trên vai càng nặng nề hơn, nhưng nếu chỉ khó chữa thì còn đỡ, đằng này ông ấy hoàn toàn không biết giải chú thuật này.
Tần Phong Hi thấy sắc mặt ông ấy tệ đi, nàng híp mắt nói: “Ông có biết giải chú không?”
“Không giấu gì Tần cô nương, ta chỉ có thể giải độc, đến cổ trên người Đế quân ta cũng không giải được, ta lại càng không hiểu chú thuật này.”
Tần Phong Hi nghe thấy thế thì ngạc nhiên: “Ta còn tưởng là cái gì ông cũng biết cơ.” Nếu không thì sao người này cứ tỏ ra bình tĩnh thế? Nàng còn tưởng ông ấy chỉ đang tìm thuốc dẫn cần thiết thôi, hoá ra ông ấy còn không tìm được cách giải cổ, hơn nữa bây giờ lại có thêm chú thuật.
Thần y sợ hãi: “Là ta vô dụng. Chính vì ta không thể giải được cổ nên độc trong cơ thể Đế quân mới bị cổ khống chế, vậy nên mới kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa giải
y độc.”
Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa điện vang lên tiếng cấp báo: “Thuộc hạ Ưng, Nguyệt cầu kiến Đế quân!”
Tần Phong Hi sợ hãi, lẽ nào người đến lại mạnh như thế, đến cả Ưng và Nguyệt cũng không ngăn cản được, sốt sắng đến đây?
Nghe nói trong Tứ Vệ của Phá Vực, Tuyết là phụ nữ nên có công phu yếu nhất, Ưng và Nguyệt thì sàn sàn như nhau, Hoả Vệ đại nhân có công phu cao nhất thì lại đang làm nhiệm vụ, đã ba tháng rồi chưa về.
“Cho bọn họ vào đi.” Tần Phong Hi nói vọng ra ngoài cửa.
Lúc này hai người Thiên Nhất và Địa Nhị mới cho bọn họ vào. Ưng và Nguyệt nhìn nhau, bọn họ đều nghe thấy giọng Tần Phong Hi.
Ưng vừa đi vào đã nhìn thấy Tần Phong Hi bình an vô sự, trong lòng thả lỏng, nhưng khi nhìn thấy Lệ Tử Mặc nằm im trên giường không nhúc nhích thì trong lòng hắn ta bỗng thắt lại.
“Chủ nhân!” Lúc nhìn thấy Thiên Nhất và Địa Nhị ngoài điện bọn họ đã biết chắc chắn có gì đấy không ổn, bây giờ nhìn thấy, chuyện còn nghiêm trọng hơn những gì bọn họ nghĩ
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Tần Phong Hi không muốn lãng phí thời gian giải thích, hỏi thẳng bọn họ.
Nguyệt Vệ vừa ra tay, dù có là người có công phu chưa chắc đã tránh được, nhưng lại không ngờ, hắn ta thấy rõ ràng sắp bắt được nàng rồi, nhưng nàng chỉ cong eo đã tránh được ngay, thậm chí hai chân nàng còn không cử động.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất