Không thể trách nàng, nàng thật sự không nhịn được. Rốt cuộc Lệ Tử Mặc có gì đặc biệt mà sao lại có nhiều kẻ thù như thế, mất nhiều công sức như thế để giết hắn, muốn giết còn không dùng luôn võ lực để giết mà phải dùng đến những ma đạo hiểm độc này.
Ừm, có phải là vì hắn quá mạnh không nhỉ? Nhớ đến sự kiêu ngạo của Lệ Tử Mặc khi biến thành cỗ máy giết người, nàng lại cảm thấy cũng dễ hiểu, nếu thật sự đánh nhau với người có sức mạnh như thế, hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.
Ưng đập lên đầu nàng một phát, tức giận nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi tự biết lúc nào có thể nói đùa, lúc nào thì không đi!”
“Má, ta... Nàng đang định đánh lại, nhưng lại liếc thấy sắc mặt Lệ Tử Mặc, thế là bỗng ủa một tiếng rồi sau đó nhanh chóng nhìn về phía ngực hắn, đưa tay kéo y phục của hắn ra, nhấn ngón tay lên ngực hắn. Sau đó rút Phá Sát treo bên hông hắn ra, chủy thủ được rút ra khỏi vỏ, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Ngươi muốn làm gì?” Ưng sợ hãi, đang định ngăn cản nàng thì Tần Phong Hi đã nhìn hắn ta với ánh mắt hình viên đạn, lập tức khiến hắn ta dừng lại. Ánh mắt kia khác hẳn nàng mọi khi, khí thế và sự sắc bén kia khiến trong lòng hắn ta thấy hốt hoảng.
“Bắt đầu từ lúc này, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ trong phạm vi một trượng kể từ cái giường này, dù có xảy ra chuyện gì, dù có là ai muốn xông vào cũng phải cản lại cho ta, bao gồm cả Nguyệt Vệ và Tuyết Vệ, đã rõ chưa?” Nói xong, nàng liền giơ lệnh bài đến trước mặt hắn ta.
Ưng nghiến răng, liếc nhìn Phá Sát trong tay nàng, oán hận nói: “Rõ! Không có vấn đề gì hết!” Nói rồi hắn ta quyết định nhanh chân lùi lại, rút trường kiếm ra. Chủ nhân tin nàng, còn đưa lệnh bài cho nàng, bọn họ cũng coi như đã từng đồng sinh cộng tử, tình hình của chủ nhân như này, hắn ta chỉ có thể nghe lệnh, chỉ có thể nghe lệnh.
Bảo vệ, hắn ta sẽ bảo vệ chỗ này, không cho bất cứ ai đến gần.
Nhưng trong lòng vẫn thấy rất nghi ngờ, Tần Phong Hi muốn làm gì? Đồ ngốc kia, đến một con rắn cũng có thể khiến nàng rơi xuống vách núi, nàng làm được gì?
Tần Phong Hi vung tay, một viên thuốc màu nâu xuất hiện trong tay nàng, nàng đưa về phía Thần y, nói: “Dùng nước không nguồn hoà tan viên thuốc này, sau đó bê đến đây.”
“Tần cô nương, cô định làm gì?”
“Ta yêu cầu các ngươi làm chứ không phải hỏi. Đã hiểu chưa?”
“Hiểu ạ.” Thần y lập tức cầm lấy viên thuốc lui xuống đi tìm nước không nguồn. Đến cả đám Ưng Vệ cũng nghe lệnh, sao ông ấy có thể không nghe. Dù sao lúc này Đế quân vẫn có ý thức, hắn biết nàng đang làm gì.
Nước không có nguồn, chính là nước mưa.
Có một số đại phu sẽ cần đến, nên Tần Phong Hi tin chắc chắn ở chỗ Thần y có nó.
Tần Phong Hi lên giường, chuyện đầu tiên nàng làm là hạ ba tầng rèm vải xuống, Ưng nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, không nhịn được nghiến răng, nàng muốn làm gì? Nhưng nếu đã quyết định nghe lệnh thì tất nhiên hắn ta sẽ không hỏi, hắn ta chỉ có thể nghiến răng quay đầu đi. Không nhìn, không nhìn, hắn ta không nhìn là được chứ gì?
Trên giường, Lệ Tử Mặc cảm nhận được ánh sáng tối đi thì khế cử động mí mắt, có vẻ như hắn muốn mở mắt ra, cảm giác không thể nhìn thấy này quá khó chịu, hắn không thích.
Ý thức vẫn còn tỉnh táo, thính giác cũng còn, nhưng hắn lại không có sức để mở mắt, đến cả đầu ngón tay cũng không cử động được. Tất nhiên hắn không thích cảm giác này. Hắn nghe thấy cuộc nói chuyện trước đó của Thần y với nàng, Thần y còn không thể làm gì được cổ, bây giờ còn thêm chú, xem ra ông trời thật sự thích cái
mạng này của hắn, muốn lấy đi rồi.
Bỗng nhiên hắn cảm nhận được một cơ thể mềm mại ấm áp áp sát, dựa vào lồng ngực hắn, giọng Tần Phong Hi vang lên khe khẽ, kèm theo đó là cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi.
“Lệ Tử Mặc, ta nghĩ chắc kiếp trước ta nợ ngươi quá! Ta biết ngươi nghe thấy nên ta muốn ngươi nghe cho kỹ đây” Tần Phong Hi vừa nói vừa dùng Phá Sát cởi y phục của hắn, để lộ ra ngực hắn: “Thần y nói không hề sai, có lẽ chú thuật này đã được hạ từ nhiều năm trước, nhưng vẫn luôn bị độc cổ khống chế không bùng phát, nhưng hôm nay có một thứ đã kích thích chú thuật, chỉ cần chú thuật này bùng phát thì trong vòng ba ngày chắc chắn ngươi sẽ ngỏm củ tỏi. Bây giờ ta muốn giúp ngươi kiềm chế nó trước, sau đó ta phải đi tìm một thứ, chỉ khi lấy được thứ đấy thì mới có thể giải được chú thuật này. Ngươi phải đồng ý với ta, trong vòng ba ngày này tuyệt đối không được dùng võ, khí huyết phải bình tĩnh, kiêng rượu kiêng đồ ăn mặn, với quan trọng nhất là tránh xa nữ sắc. Nếu không ta cũng không cứu được ngươi đâu, hiểu chưa?”
“Vậy là, ngươi có thể giải được chú thuật Tây Cương?”
Giọng Lệ Tử Mặc khàn khàn, đồng thời, bỗng nhiên đôi mắt hắn mở to giống như đã thoát khỏi trói buộc. Tần Phong Hi ngạc nhiên ngẩng đầu vì nghe thấy giọng của hắn, đúng lúc nhìn vào mắt hắn, vậy mà nàng lại chìm đắm trong đôi mắt âm u đỏ ngầu kia.
Tần Phong Hi không trả lời câu hỏi của hắn ngay, dù sao hắn cũng dùng câu khẳng định nên chẳng cần nàng phải trả lời. Nàng ngồi dậy, tư thế này này thật sự rất kém duyên, nhưng nàng không để ý được nhiều thế.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất