Khổng Tư hét thất thanh khi cơ thể không mảnh vải của cả hai đối diện với tấm kính nhìn thẳng ra đường cái. Trong xe bật điện mờ mờ, bên ngoài tối hơn, nếu có người đi ngang chắc chắn trông thấy họ.
Khổng Tư cuống quýt rũ chiếc khăn trải bàn che chắn trước ngực.
Lăng Việt động dục điên cuồng vì họ gần như làm tình lộ thiên, ghì chặt mông cô, lồng lộn đâm chọc. Khổng Tư nảy tưng tưng, suýt đập đầu vào kính cửa sổ.
Cô hoảng hồn quấn khăn trải bàn quanh ngực giống như cách quấn khăn tắm, để nó che đi thân trên trần trụi và bộ ngực lúc lắc. Cô không muốn bị người qua đường trông thấy. Sự sợ hãi khiến vách động co giật liên hồi mút mát mơn trớn thịt gậy. Lăng Việt sướng không chịu nổi, rên rỉ:
- Đệt... Muốn chơi chết em... mà không chừng... sướng quá tự chết
- Nói bậy...
Khổng Tư chỉnh lại khăn, buộc thắt một nút ở trước ngực. Hai vạt khăn rủ sang hai bên sẽ che đi hầu hết thân trên. Cô dùng tay khép vạt lại ở bụng là như mặc váy quây, an toàn. Dù mông đang vểnh cao, bị Lăng Việt giữ lấy đâm không ngừng nghỉ nhưng nhìn từ ngoài vào cũng không thấy được bao nhiêu.
- Sướng... Cún con... Làm hết đêm nay đi...
- Được. Chơi nguyên đêm... Xe có rượu không?
- Có.
- Lát xong hiệp này... uống rượu... Rồi anh ngồi trên sofa, em ngồi trên
–
anh... tự nhún... Lưng đấu ngực... Đầu gậy chọc lên điểm G... sướng ù tai. T
Khổng Tư hít hà, tưởng tượng cảnh đó trong đầu, cơ mông cơ đùi rung bần
bât.
hôi.
Hạt lê vừa tê vừa ngứa.
Cô thò tay xuống tự mình day, run chân suýt ngã khuỵu.
- A... Em sắp đến... Mạnh lên... Ưm... ưm... Đúng rồi... mạnh nữa
Hắn rít gió, mắt trừng lớn, hạ thân như máy khâu dập phạch phạch liên
Khổng Tư gập người day hạt lê lia lịa, sướng đờ đẫn mơ hồ, lẩm bẩm rên
rỉ không rõ nghĩa.
vào.
Khi cô sắp ra, đột nhiên nghe soạt một tiếng. Gió lạnh lập tức ùa
Cô ngẩng đầu, thất kinh vì Lăng Việt vừa đẩy kính cửa sổ lên.
Cô chới với không còn chỗ chống tay, bị hắn thúc mạnh vào mông, đẩy
chúi vào thành xe.
- Không.
- Không có ai đâu.
Lăng Việt hưng phấn bừng bừng, ấn Khổng Tư lên thành cửa sổ đang mở. Thân trên cô lập tức lọt ra ngoài cửa sổ, bụng vắt ngang bệ cửa, mông và chân vẫn ở trong xe.
Khổng Tư kinh hãi nhìn con đường tăm tối, một tay giữ chặt khăn ở ngực, tay kia ôm eo mình, hét nho nhỏ:
- Anh điên à? Em không mặc áo...
- Không hở mà...
Lăng Việt dập bành bạch. Cả thân hình Khổng Tư nảy tưng tưng, phần thân trên đung đưa bên ngoài cửa sổ. Chẳng cần người khác đi tới gần, đứng
ở đầu đường cũng thấy cô vắt vẻo nửa ngoài nửa trong, bị đưa đẩy nhịp điệu.
- A... Khốn kiếp, biến thái...
Cô sợ hết hồn, tim đập nhanh dữ dội, luôn miệng mắng chửi Lăng Việt.
Càng bị mắng hắn càng hưng phấn:
- Sướng... Mùng 1 tết, ai thèm ra đường... Mà nếu có thì sao... Cũng chỉ nhìn mờ mờ.
Biết thế nhưng trần trụi vắt vẻo bên ngoài là cô, có phải hắn đâu. Chẳng thà mặc áo vào...
Có điều mặc áo sẽ không kích thích như hiện tại.
Khổng Tư cắn răng để không rên thành tiếng. Âm thanh va chạm mông với hạ thân đã to lắm rồi.
Cô gục đầu cố chịu đựng máy dập đang công phá mãnh liệt sau lưng, tận hưởng khoái cảm có một không hai. Càng sợ hãi càng sướng và gấp. Muốn hắn nhanh hơn, mạnh hơn, mau chóng ra để chui ngược vào, cũng muốn hắn tiếp tục lồng lộn thao lộng kéo dài.
Tay cô lại mò xuống hạ thân, tự day hạt lê.
- A... a...
Khổng Tư rên rỉ, day một hồi, véo mạnh, hét nho nhỏ. Cực khoái tràn tới, mật dịch phun khỏi động tưới gậy ướt rượt, nhỏ tong tong ra ngoài.
- Dâm phụ...
Lăng Việt chịu không nổi sự bóp siết ấm nóng của thịt động, ghì hông cô giã thụp thụp một hồi rồi gồng mình tiết ra, ấn mạnh như muốn húc cô bay khỏi cửa sổ.
Khổng Tư co một chân, kiễng chân còn lại, run lẩy bẩy chịu đựng những đợt dịch nóng hổi bắn vào tử cung. Cực khoái khiến toàn thân cô rung lắc bần bật không tự chủ, ngơ ngẩn vật vã bên ngoài hồi lâu.
Lăng Việt sướng đến nỗi sống lưng tê dại, gập người đè lên lưng cô, ấn chặt nam căn vào động, không muốn rút ra.
rèm.
tuộc.
Họ thở hồng hộc, sướng mê mẩn, không quan tâm mọi thứ trên đời. Hồi lâu sau, Lăng Việt kéo Khổng Tư vào, trở tay đóng cửa sổ, kéo
Cả hai ngã vật ra sàn thở hổn hển.
Lăng Việt thì thầm:
- Sướng không?
- Um...
Khổng Tư gối đầu lên vai hắn, ôm eo, gác chân, dính người như bạch
- Làm được nữa không?
- Được... Mới hai lần mà... - Cô thì thầm ngọt ngào. – Ngày thường còn
làm hai lần... Giờ 4 ngày không làm, phải chiến tiếp chứ.
Lăng Việt cười trầm dịu dàng:
- Cún con dâm đãng.
- Anh mệt rồi? Dấu hiệu tuổi già?
- Ha... Coi chừng cái miệng em. Lát đừng cầu xin anh tha.
- Để xem ai cầu xin ai. – Khổng Tư cười khẽ thách thức.
Lăng Việt dung túng hôn tóc, bốc cô nằm đè lên người mình cho khỏi
lạnh. Da thịt ướt rượt dán sát, vừa nóng vừa bí nhưng cả hai không nỡ rời ra, cố chấp ôm chặt nhau.
Khổng Tư im lặng một hồi, thì thầm:
- Làm tình với Điền Minh Ánh có sướng không?
- Không bằng 1 góc của em. – Hắn thoải mái thở một hơi.
- Thật?
Khổng Tư ngẩng đầu, kê cắm lên ngực hắn.
- Thật... Những tình nhân trước cũng vậy. Dù trẻ tuổi, dâm đãng đến mấy cũng không thể vừa gặp là tụt quần lao gậy vào thúc điên dại... mà anh lại thích nhất động tác đó. Trước kia nhỏ giọt được vài lần thì cũng không thể đạt cực khoái, không thể dập loạn xạ. Đàn bà bình thường chịu không nổi sức lực của anh. Vừa làm vừa dè chừng sướng sao được.
Khổng Tư gật gù. Cô đã nghe Lăng Việt nói mấy lần về tình trạng đó.
- Hơn nữa, làm tình với gái phải dùng bao, thua xa chơi trần.
- Với Điền Minh Ánh anh cũng dùng bao?
- Dùng chứ. Trước anh, Điền Minh Ánh từng ngủ với người khác. Ô...
Khổng Tư hả hê, nhếch mép cười.
Vì cô cũng bệnh nên có thể điên loan đảo phượng cùng hắn, sung sướng thống khoái thả phanh. Vì cô sạch sẽ dâng trinh tiết cho hắn nên giữa họ
chẳng có khoảng cách, kể cả một lớp bao cao su mỏng dính.
Phương diện tình dục, cô đè Điền Minh Ánh một đầu.
khắp khoang xe cho đến khi toàn thân rã rời mới ngừng, ôm nhau ngủ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất