Khổng Tư nấu cơm vội vã, ăn vội vã rồi chạy khỏi nhà, đi xem phim một mình, cố chi phối bản thân khỏi cô đơn và khao khát.
Phố xá tấp nập, rạp chiếu phim đông người, bộ phim hành động kịch tính khiến cô tạm quên Lăng Việt và sự ngứa ngáy bên dưới. Dù không triệt để quên nhưng cũng giúp cô không bị dẫn vặt như tối hôm qua.
Phim chiếu được một nửa, điện thoại reo vang.
Khổng Tư vội tắt cuộc gọi, chúi đầu xuống tránh ánh mắt khó chịu của những người xung quanh, để im lặng. Lăng Việt gọi lại. Cô tắt lần nữa, nhắn
tin.
Khổng Tư: [Em đang xem phim. Không thể nghe điện thoại. Khổng Tư: [Đừng gọi nữa. Người xung quanh chửi em.
Lăng Việt: [Ra ngoài ngay. Gọi video.]
Khổng Tư ngạc nhiên.
Ngữ khí này là gì?
Lăng Việt đang giận hay có chuyện khẩn cấp?
Cô đứng lên cảm thấy may mắn vì mình mua ghế gần lối đi.
Ra khỏi phòng chiếu phim, Khổng Tư đi dọc hành lang, ấn gọi video. Lăng Việt lập tức nhận cuộc gọi, vẻ mặt đằng đằng sát khí khiến Khổng Tư sợ hãi, quên béng mất là mình vẫn tức Lăng Việt từ chiều:
- Anh... Có chuyện gì?
- [Đưa camera quay xung quanh.] – Lăng Việt rít lên ra lệnh, mắt long sòng sọc.
Khổng Tư kinh ngạc, không hiểu gì, làm theo như cái máy. Cô lia camera
một lượt, cảm tưởng có kẻ theo đuôi mình và bị Lăng Việt phát hiện từ xa, tóc gáy dựng đứng.
- [Quay lại cửa phòng chiếu phim, mở ra...]
Khổng Tư vỡ lẽ, thở hắt ra một hơi.
Lăng Việt đang kiểm tra xem cô có đi xem phim thật không.
Trời đất!
Làm cô sợ chết khiếp.
Khổng Tư lập tức quay lại phòng chiếu, mở cửa đưa điện thoại vào trong cho Lăng Việt nhìn màn hình lớn.
hăn.
giọng:
Hắn im lặng rồi cô mới quay ra hành lang, tìm chỗ ngồi nói chuyện với
Khuôn mặt Lăng Việt bớt hung hãn, trở nên thâm trầm và khó chịu, hạ
- [Đi với Bá Hiến?]
- Không, em đi một mình.
Giọng Khổng Tư ngọt đến nỗi chính cô cũng không ngờ, nói xong cảm thấy tự xấu hổ. Cô cố gắng để không mỉm cười.
Lăng Việt xem camera ở nhà, thấy cô ăn cơm xong vội vã ra ngoài, tưởng cô đi tìm trai nên gọi điện kiểm tra, bắt gọi video soi xung quanh. Giờ thấy cô đang ở rạp chiếu phim, hắn nghĩ đến Bá Hiên.
xem.
Lăng Việt nhíu mày, tỏ vẻ không tin:
- [Nói thật không đó?]
- Thật... Nếu anh không tin, lấy điện thoại khác gọi cho Bá Hiên mà
Lăng Việt nhìn chằm chằm Khổng Tư.
Cô nhìn lại, lòng ngọt ngào tan chảy thành một bãi nước, cố làm ra vẻ
bình thường.
Cuối cùng, Lăng Việt quyết định tin cô.
- [Xem phim gì vậy?]
- Phim hành động, Người Gác Hoàng Hôn.
- [Bộ đó mới ra rạp. Sao không rủ Bá Hiên đi cùng?]
Cô muốn được ở một mình. Gọi Bá Hiến theo mất công ngửi mùi
pheromone, càng khó chịu hơn. Cũng may người ngồi bên cạnh cô có mùi
khá hôi, nếu không chắc cô phải đeo khẩu trang tẩm nước hoa đã chuẩn bị
từ trước.
thom.
gì?]
- Em muốn đi một mình. – Khổng Tư nói thật. – Mùi của Bá Hiên rất
Sắc mặc Lăng Việt lập tức xám xịt:
- [Em chê anh hội?]
- Không phải...
- [Bình thường có bao giờ em khen anh thơm đâu? Nó dùng nước hoa
- Ý em là mùi cơ thể.
Mặt Lăng Việt nhăn tít lại, mắt toé lửa.
Khổng Tư cảm thấy càng nói càng sai, đảo mắt tìm cách chữa. Lăng Việt rít lên:
- [Cái gì cơ? Mùi cơ thể?]
- Em thích mùi của anh hơn. - Cô hấp tấp sửa sai.
Lăng Việt bất động, giống như màn hình bị đơ, mắt không chớp, không
nói, thậm chí trông như đang nín thở. Mặt Khổng Tư nóng bừng. Khi cô tưởng mạng bị lag thật, hắn nhướn mày:
hỏi:
- [Thật không? Có muốn anh dùng nước hoa?]
- Đừng dùng. Như bây giờ là tốt rồi...
- [...]
Lăng Việt im lặng, săm soi xem Khổng Tư nói thật hay nói dối.
Cô xấu hổ vì vừa lỡ mồm thú nhận thích mùi của Lăng Việt, tìm cái để
- Sao anh không dùng nước hoa?
- [Mũi anh thính, cực ghét những thứ có mùi nồng]
Ra vậy.
Nước hoa của cô đều là loại hương thiên nhiên, mùi rất dịu nhẹ. Cô cũng không xịt tán loạn, chỉ bôi một chút ở cổ và hai cổ tay. Chưa từng thấy Lăng Việt có ý kiến gì.
Dường như Lăng Việt không muốn cúp máy nên Khổng Tư cắm tai nghe vào, vừa đi khỏi rạp vừa nói chuyện:
- Em đi mua café, tìm chỗ ngồi.
- [Uống café sữa thôi, đỡ mất ngủ.
Nhắc mất ngủ, Khổng Tư lập tức đổi ý:
- Vậy không mua café nữa. Uống cái khác...
- [Ừ...]
Vì đang đeo tai nghe, giọng Lăng Việt dội thẳng vào màng nhĩ. Tiếng ừ trầm thấp từ tính không hiểu sao gợi cảm mê người, khiến Khổng Tư nóng mặt, nóng toàn thân, bên dưới có phản ứng. Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh quấn quýt của hai người. Khi cô ngồi trong lòng Lăng Việt cọ loạn nũng nịu hoặc ôm cứng hắn không buông, hắn sẽ hỏi cô có muốn mua gì không rồi nói dăm câu ba điều. Những tiếng “ừ” dung túng sủng nịnh rất thường phát
ra.
Khổng Tư không muốn bị hắn thấy khuôn mặt đỏ ửng như đít khỉ, cố tình đưa điện thoại lên vai:
- Chờ em chút... lát vào quán nói tiếp.
- [Được.]
Đeo tai nghe để nói chuyện với hắn quả là sai lầm. Cứ như hắn đang ở ngay bên cạnh. Sự ham muốn vốn dịu đi đôi chút lại bùng lên dữ dội. Khổng Tư bứt rứt khó chịu, gọi một cốc sữa chua thạch café rồi ra bàn ngồi.
Lăng Việt từ tổn buôn chuyện trong ngày:
- [Hôm nay anh đi uống rượu xã giao, mua được một bình rượu thuốc ngon lắm. Cuối tuần anh mang về cùng uống.]
Nhắc đến rượu, đầu Khổng Tư tự động hiện ra những đêm điên loan đảo phượng họ từng trải qua sau khi uống rượu, miệng đẳng lưỡi khô.
- Nhà còn chưa đủ rượu hay sao? Anh mang về cả đống, hết chỗ để rồi...
- [Uống dần là có chỗ...]
Lăng Việt liếm môi, đầu lưỡi hồng hồng thò ra một chút, khiến Khổng Tư hít thở không thông.
Cô nhớ những nụ hôn bá đạo, nhớ môi lưỡi hắn mơn man trên da thịt, mút mát cần cổ. Nhất là động tác chơi đùa hai bầu ngực, lưỡi hắn...
dưới...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất