Bệnh Nghiện Em (Lăng Việt) (Truyện FULL)

 

Chẳng lẽ giờ cô trút giận lên đầu Lăng Việt? 

Không được... 

Trút giận hắn sẽ biết cô ghen tuông với quá khứ, cười cô ngu ngốc. Hơn 

nữa nếu cô công khai nói tên Bàng Tô Tô, Lăng Việt sẽ nhớ đến ả. Cô không 

muốn. Tuyệt đối không nhắc tên. 

Vì tối qua Khổng Tư nói chuyện với Lăng Việt nên hắn biết “con rồ” là 

đứa nào, nhắn lại. 

Lăng Việt: [Cần anh xử lý không?] 

Khổng Tư ngạc nhiên. 

Khổng Tư: [Xử lý? Anh làm thế nào?] 

Lăng Việt: [Khiến nó bị đuổi việc, biến mất khỏi tầm mắt em. 

Tim Khổng Tư đập thình thịch kích động. Nếu Lăng Việt làm được như 

vậy thì còn gì bằng. 

Nhưng cô cũng muốn xem Tần Khương xử Bàng Tô Tô như thế nào 

đã. 

ty.] 

Khổng Tư: [Khi nào không chịu nổi em sẽ nhờ anh. 

Lăng Việt: [Được. Đừng bực bội, hại thân. Muốn gì anh mua cho. 

Khổng Tư: [Không cần đâu. Tối về lập tức gọi cho em. Đừng để mất 50 

Lăng Việt gửi lại một icon mặt cười. 

Khổng Tư bỏ điện thoại xuống, cảm thấy mình sắp thành tiên đến nơi rồi. Cô muốn trút giận lên đầu Lăng Việt nhưng không thể, nhịn tức mà nghẹn cổ họng. 

Tên dâm tặc khốn kiếp. Ngủ với ai không ngủ, vớ đúng vào con điểm họ Bàng. 

Tức chết cô rồi... 

Khổng Tư cấu đùi cho đỡ tức, cắm đầu vào máy tính. 

Bàng Tô Tô đang làm việc thì điện thoại rung. Có tin nhắn. 

Tần Khương gọi ả vào phòng giám đốc. 

Nhắn tin riêng thế này chắc làm “việc riêng”. Bàng Tô Tô mỉm cười khoái chí, ôm một tập tài liệu, lộp cộp đi tới gõ cửa phòng rồi vào luôn. 

Tần Khương đang ngồi ở bàn, sắc mặt âm lãnh. 

Chắc có chuyện khiến y không vui. Bàng Tô Tô có kinh nghiệm nịnh nọt lấy lòng đàn ông, lúc này lập tức trổ ra. Ả uốn éo bước vào, ỏn ẻn: 

- Giám đốc, có chuyện gì ạ? 

Tần Khương nhìn lên, ánh mắt toé lửa. Bàng Tô Tô mỉm cười tình tứ, không nghĩ lửa trong mắt y do ả tạo ra, cười cợt: 

- Ai làm giám đốc giận vậy? 

Tần Khương chẳng nói chẳng rằng, đứng lên đi vòng qua bàn. 

Bàng Tô Tô tưởng y sẽ ôm lấy mình, hôn điên cuồng, dúi vào phòng nghỉ làm tình như mọi khi. Ai ngờ, Tần Khương vừa tới gần đã vung tay tát ả một cú như trời giáng. 

gì? 

Y rít lên: 

- Con điểm thối tha... Dám cắm sừng ông... 

Bàng Tô Tô choáng váng, đau và sốc đến mức không nói được gì. 

Tần Khương nắm tóc ả, kéo xềnh xệch vào phòng nghỉ. 

Bàng Tô Tô ré lên: 

- Á... Anh làm gì vậy? Buông... buông em ra... Em đã làm sai chuyện 

Tần Khương ném Bàng Tô Tô lên giường, sập cửa phòng nghỉ chồm tới đè ả xuống, tát bốp cho một phát nữa: 

chửi: 

- Con chó cái... Hôm chủ nhật mày đi với thắng nào? Nói... 

Bàng Tô Tô ngơ người: 

- Chủ nhật... Hôm kia? Em ở nhà... 

- Ở nhà này... 

Tần Khương tát ả, điên cuồng xé toạc váy ra, vừa đấm lên người vừa 

- Ông cho mày tiền... việc làm... Mày dám cắm sừng ông... Mày thèm 

chịch hả? Con đĩ này... 

- Á... Không... đau quá... Em ở nhà, ở nhà thật mà... 

- Câm mềm. 

Tần Khương gầm lớn, mắt long sòng sọc, xé váy và quần lót Bàng Tô Tô, 

ném xuống đất rồi mở khuy quần, móc gậy thịt ra, đeo bao vào: 

- Thứ đi điểm thèm chịch... Không bằng chó cái... 

Y tách chân Bàng Tô Tô, đâm thẳng gậy vào cửa mình. 

- Á... Đau quá... Á... Đừng... 

- Câm họng. Mày thèm chịch cơ mà... Con chó này. Câm... 

Tần Khương thô bạo thúc lấy thúc để. 

Bàng Tô Tô đau chết đi sống lại, vùng vẫy chống cự. Ả đã được chuẩn bị gì đâu, hang ổ khô khốc, bị cường ngạnh đâm vào đau không thể tưởng, thống khổ không khác gì bị hiếp dâm. 

Nhưng ả càng vùng vẫy Tần Khương càng điên máu: 

- Mày chịch thắng khác chán chê rồi chứ gì... Cầm tiền của tao đi nuôi đã đực phải không? Con chó... 

Y tát bốp bốp vào mặt Bàng Tô Tô. 

Ả gào khóc thanh minh: 

- Không... Chủ nhật em ở nhà mà... Không đi đâu cả. 

- Điêu toa. Khốn nạn... Còn dám nói dối, tao cắt lưỡi. 

- Em thề... 

Tần Khương điên đủ bóp cổ Bàng Tô Tô. 

Y đã soi kỹ ảnh chụp và video. Người bị chụp đúng là Bàng Tô Tô. Bên góc màn hình video còn hiển thị ngày tháng quay, chính là chủ nhật vừa rồi. Có mấy tấm ảnh chụp dính một góc của bảng thông báo ở sân bay, ngày giờ hiển thị là chiều hôm qua, không thể sai. 

Bàng Tô Tô đi đón thẳng nào đó, ôm hôn ngấu nghiến điên cuồng. Thằng kia vừa trẻ vừa đẹp trai, nhìn thế nào cũng hơn đứt Tần Khương. Y nổi ba máu sáu cơn, lập tức trút giận. 

Y cho Bàng Tô Tô tiền, yêu cầu ả chỉ phục vụ mình y, tuỳ thời gọi là phải đến ngay mở chân cho y chịch. Ấy thế mà ả dám đội mũ xanh cho y. Tần Khương vốn không biết thương hương tiếc ngọc, vừa chịch vừa đánh đập Bàng Tô Tô. 

Y bắn ra, đổ bạch dịch từ bao cao su vào mồm Bàng Tô Tô, trói ả treo lên 

chịch tiếp. 

Bàng Tô Tô sống dở chết dở, bị hành hạ cả suốt hai tiếng đồng hồ, mặt 

mày thâm, thân thể chỗ nào cũng đầy vết bầm, bị cấu véo, đấm đạp. 

rách. 

Đến khi Tần Khương mệt lử, buông tha thì ả cũng tả tơi như cái ghẻ 

Y khạc nhổ lên người Bàng Tô Tô, bỏ ả nằm đó. 

Bàng Tô Tô khóc không được, hận không xong, nghĩ có kẻ bơm tát với 

Tần Khương rồi. 

Ả nằm bẹp trên sàn, run rẩy oán hận tên chó má họ Tần quá độc ác 

nhưng không dám chửi một câu nào. 

Ả thề sẽ tìm ra kẻ nào đặt điều, trả lại hết thù này. 

Bàng Tô Tô không ngờ người đứng sau là Khổng Tư. Cô đã chèn ngày giờ 

vào góc video và chỉnh sửa ngày trên bảng điện tử mà ảnh vô tình chụp 

được. Tần Khương soi thấy ngày tháng, cứ tưởng Bàng Tô Tô mới cắm sừng y 

hôm chủ nhật tuần trước, xuống tay với ả cho hả giận. 

Rời khỏi phòng nghỉ, Tần Khương nhắn tin cho trưởng phòng nhân sự, 

xử lý Bàng Tô Tô. 

Y để cho ả nằm đó đến tối mịt, khi nhân viên công ty tan làm hết mới sai 

người của mình vào khiêng ả ra, đưa đến phòng khám tư. Bàng Tô Tô bị đậy 

kín mặt, khiêng khỏi toà nhà như xác chết, toàn thân đau đớn ê ẩm. 

Chờ đợi ả là sự trừng phạt nặng nề của Tần Khương. 

eyJpdiI6IllINndIK285dUNBd0tpOTR3ZWJhd1E9PSIsInZhbHVlIjoiM2VUdWRMOEFKRzF6Tnk4bmZEclZvWEsxemp4b3hxMklYT00wek5qRmZyVERFU2F4R2lQaWlFbHRcLzhSZk1pQkdnZ2J3RVdlUXhJMGh6bytXXC8wOFlUWHZ5KzRkZUlJUWxUTlpXUUtUbXVPb05xa2w5ZldWT2M2YWdSWU0waThWc0JcL2l6ZTdBMUQ1KzFpcDZcLzZtSXYyeEdMN0N3UVBLbUlyV1FNVkNjcjBqa1wvNzdxYXJXY0t2SnVxRlQzRlhzeGs5eDlyUHlwYWFCVVdzQXBDcVM3Nzk3SzM2bzNvcnY5V25udmpcL1dqMUZjND0iLCJtYWMiOiJmNmQzMzg0ZWI0MzdiNDgxNWIyYzk5NjZhMzM2NzJkOWE0NTcxM2ViYTQ4ZjcyODk0ZDQ3MjNiMTRkMmZkNzdlIn0=
eyJpdiI6IitHc0o4QWd2dzFOXC9vY0hKVUw5QkxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imk2VHVqUnduNlBpM2czTzg0K3JrVTY0dWtCMXdKdXRLYkVIZlVHOU81NXNiWW5JUHkrbVBNZWo5VjZZRTB4b3l5TlBGNWF3c1RHVXVxV2RsaklBM1wvYnJEYlVhTG9naTB5XC8rZ2tRQ2puTDFKSnRJcFAyNHlyeW1adFA1MW1oVysiLCJtYWMiOiI5ZThiODg3NDE4NDEyMTI4NGRiNjNlYzNjZmRkOGQxMDQyYzZkNzhjMTU0MzA3MTk3Y2I0YzQ3NWQ4NDRlMDdiIn0=

Cô tan làm, trở về nhà, chịu đựng ngày thứ 2 không có Lăng Việt.

Ads
';
Advertisement