Bá Hiên và Lăng Việt đến quán bar mà Khổng Tư thích nhất, tìm một vòng không thấy. Quay lại xe, Bá Hiên liệt kê một số địa điểm họ hay đi cùng nhau. Lăng Việt lệnh cho thuộc hạ chia ra tìm. Hắn và Bá Hiện đến công viên tình yêu mở cửa 24h. Mặt Lăng Việt lúc xám xịt, lúc đỏ au, sát khí bắn tung toé giống như muốn xông vào bóp chết Bá Hiện vì cậu và Khổng Tư lui tới chỗ này.
cùng.
Công viên khá rộng, nhiều góc tối, Lăng Việt gọi thêm người tìm
Quần thảo cả giờ đồng hồ không thấy, lại đi chỗ khác.
Vật vã tìm đến gần 2 giờ sáng vẫn không thấy người, Lăng Việt gần như phát điên, mắt đỏ ngầu. Lên xe, hắn ra lệnh:
- Gọi cho người nhà Khổng Tư, hỏi xem cô ấy còn căn nhà nào khác không?
nào?
- Nhưng giờ này... Họ hỏi Khổng Tư xảy ra chuyện gì, biết nói thế
- Bịa đại lý do đi. – Lăng Việt gầm lên. – Đầu chỉ để làm cảnh à? Bá Hiên tức nghẹn họng, gọi cho anh trai Khổng Tư, bịa rằng Khổng Tư giận cậu, tắt máy không nghe, không biết đang ở đâu. Cậu lo lắng đi tìm. Lời nói dối vụng về, sơ hở đủ đường vẫn thành công moi được thông tin từ Khổng Cách.
Khổng Tư quả thật còn một căn chung cư cao cấp ở ngoại ô, là của bố mẹ mua cho.
Bá Hiên lập tức lái xe đến đó.
Lăng Việt nghiến răng nhìn như hôn ám ra cửa kính, cầu mong Khổng
Tư đang ở đó. Bệnh của cô gần đây rất mạnh, ham muốn thường bùng nổ lúc 9 – 10 giờ đêm. Hiện tại đã hơn 2 giờ sáng, nếu Khổng Tư không chịu nổi, gọi trai bao...
Hắn phát rồ, đấm uỳnh một cú vào cửa.
Bá Hiên sợ tái mặt, lẩm bẩm gì đó trong miệng như niệm kinh.
Họ đến khu chung cư cao cấp ở ngoại thành. Vì không có thẻ ra vào nên phải để lại căn cước công dân và bằng lái xe mới được mượn thẻ khách đi lên.
cửa:
Lăng Việt bấm chuông cửa nhà Khổng Tư, sốt ruột chờ.
Bấm dăm bảy lần vẫn không có người trả lời, hắn đập rầm rầm vào
- Khổng Tư... Mở cửa... Khổng Tư...
Bá Hiến đẩy Lăng Việt ra:
- Nhỏ tiếng thôi. Hàng xóm gọi bảo vệ lên, họ tống cổ... Để tôi...
Bá Hiên ấn thử mật khẩu, miệng lẩm bẩm:
- Khổng Tư hay để các loại mật khẩu là sinh nhật người trong nhà. Thử
sinh nhật mẹ xem...
Bá Hiện bấm số.
Tiếng tè tè vang lên.
- Không phải... sinh nhật bố...
Cũng không phải.
- Anh trai thì sao... Mẹ kiếp... Không phải.
Bá Hiến ôm đầu, gục lên cửa.
Lăng Việt trừng trừng nhìn cậu lẩm bẩm như thằng điên, ghen tức khiến
máu sôi sùng sục.
Bá Hiên biết mọi thứ về Khổng Tư, kể cả thói quen đặt mật khẩu và sinh
nhật thân nhân.
Lăng Việt chẳng biết gì cả.
Hắn chẳng biết gì về Khổng Tư.
Bá Hiên hiểu Khổng Tư hơn hẳn. Cậu là bạn thân hàng thật giá thật,
quen biết Khổng Tư từ mẫu giáo đến giờ. Còn hắn chỉ là tình nhân hợp đồng,
không biết chút nào về quá khứ của cô. Đến khi có chuyện, Khổng Tư bỏ đi,
hắn không biết phải gọi cho ai, tìm cô ở đâu, đều trông cậy cả vào Bá
Hiện.
Tên khốn này lại đẹp trai ngời ngời, hợp cạ với Khổng Tư...
Ruột gan Lăng Việt lộn tùng phèo.
Dù biết giờ không phải lúc ghen tị nhưng hắn không khống chế nổi máu
nóng trong người. Cũng may hôm nay Khổng Tư không ở cùng chỗ với Bá
Hiên. Nếu không hắn sẽ nện hỏng mặt tiền, đấm gãy mũi, đập què chân Bá
Hiện cho hả dạ.
Cậu mải suy nghĩ, không để ý lệ khí ngùn ngụt bốc ra từ người Lăng Việt.
Trong đáy mắt hắn, ngoài sự độc ác, không có chút ánh sáng nào.
- Không phải sinh nhật... Vậy ngày chết thì sao... Ngày ông nội mất
:
Tiếng tè tè báo sai vẫn vang lên.
Bá Hiền không dám nhập tiếp, sợ sai quá 5 lần, bảng điều khiển sẽ khoá không cho nhập nữa.
Cậu bấm chuông cửa.
Lăng Việt sốt ruột, trừng trừng nhìn cánh cửa đáng ghét, rít lên:
- Tránh ra... Phá cửa.
- Không... Đừng phá. – Bá Hiên vội xua tay. – Lỡ Khổng Tư không có ở đây, chúng ta vào đồn cảnh sát như chơi. Vậy ai sẽ đi tìm?
cửa.
Lăng Việt thở hổn hển, mất bình tĩnh, rút điện thoại ra.
Bá Hiên thử lại:
- Ngày Milu chết...
Tít tít. ..
Tiếng kêu vui tai vang lên, Lăng Việt trợn mắt, Bá Hiên vặn nắm đấm
Cạch...
Cửa mở.
- Con mẹ nó... Ngày Milu chết... Đúng rồi...
Bá Hiên mừng rỡ toét miệng cười. Lăng Việt tức nghẹn họng, gạt cậu ra, xông vào nhà.
Đến ngày con chó của Khổng Tư chết mà Bá Hiên cũng nhớ... không khác nào xát muối vào tim gan hẳn.
Lăng Việt bật điện, chạy vào phòng khách.
Không có...
Bên trong, có một phòng sáng đèn, hắn lao tới, xô cửa vào.
Khổng Tư đang ngồi bó gối trên sofa nhỏ trong phòng ngủ, trước mặt
lỉnh kỉnh chai rượu, vỏ lon bia. Cô ngước lên, mắt đỏ hoe, sưng húp.
Có ai đó cầm dao đâm vào tim vào phổi Lăng Việt, đau đến mức những nỗi đau từ trước đến giờ hắn từng trải qua giống như trò đùa.
Hắn há miệng, trợn mắt muốn gầm lên, phát tiết cơn giận điên cuồng nhưng ánh mắt Khổng Tư khiến toàn thân hắn hoá đá, cổ họng bị bóp chặt, âm thanh không phát ra được.
Gần 40 tuổi đầu, chưa bao giờ Lăng Việt phải chịu cảm giác nào tương tự thế này. Bão tổ trong lòng hắn bị tắt tiếng, ruột gan quặt thắt, từng cơn đau như sóng dữ chồm lên xô vào vách đá, xô vào tim hắn.
má.
Căn phòng sặc sụa mùi rượu.
Trông thấy hắn, một giọt nước mắt rớt khỏi mi Khổng Tư, lăn xuống gò
Bá Hiến vào sau, đau lòng tiến tới muốn an ủi cô nhưng Lăng Việt đang đứng sừng sững ở đó, cậu vừa sợ vừa cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng tư thế liều chết bảo vệ Khổng Tư nếu Lăng Việt dám dùng bạo lực.
Khổng Tư ôm chặt chân mình, bị vẻ mặt hung ác và đôi mắt đỏ ngầu
của Lăng Việt doạ sợ.
Hắn và Bá Hiền đi tìm cô.
Cô tắt máy, hắn giận phát điên.
Chưa bao giờ cô thấy hắn tức giận như thế này, cảm tưởng giây tiếp theo hắn sẽ nhào tới bóp chết cô vì dám bỏ đi không nói một lời.
Có Bá Hiên bên cạnh, chắc hắn đã biết vì sao cô bỏ đi. Có thể hắn cũng biết chuyện cô đến nhà đánh Bàng Tô Tô.
Hắn có xót người tình cũ không?
Có vì Bàng Tô Tô mà mắng chửi cô, bắt cô cúi đầu xin lỗi?
Có vì thế mà chia tay cô?
Nếu hắn hỏi: “cô có quyền gì can thiệp vào các mối quan hệ bên ngoài và cuộc sống riêng tư của tôi”, cô trả lời thế nào?
Hợp đồng đã ghi rõ, cả hai không được phép can thiệp vào đời tư của nhau nên cô mới cố nhịn, không chất vấn, không nói gì, tự mình chịu đựng. Giờ không chịu nổi nữa, cô khùng lên ra tay với Bàng Tô Tô, bất chấp hành động đó có thể chạm vào giới hạn của Lăng Việt, phá nát mối quan hệ giữa họ.
Đánh ả xong, cô về đây uống rượu, hối hận và sợ hãi.
Cô sợ Lăng Việt điên lên, bỏ cô, quay lại với Bàng Tô Tô.
Cô sợ tương lai không có hắn, bị ham muốn hành hạ.
Trên hết, cô sợ vì tình cảm của mình với hắn không thể gói gọi trong
một chữ “thích” nữa. Nó đã phình lớn, đè bẹp tự trọng và tất cả kế hoạch tương lai, đâm rễ sâu trong tim cô đến nỗi nếu giờ buộc phải nhổ bỏ, sẽ phải nhổ lên cả máu thịt mình, để lại một cái hố sâu hoắm.
Cô đã yêu Lăng Việt.
Lăng Việt nhíu mày, thở dốc, lồng ngực phập phồng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất