Hắn bước tới ngồi xuống bên cạnh Khổng Tư, rút khăn giấy lau lung
tung nước mắt trên mặt rồi nắm eo nhấc cô lên khoá ngồi lên đùi mình, ôm
ghì lấy. Khổng Tư sửng sốt, bị hắn siết phát đau, nghe thấy hơi thở trúc trắc
và nhịp tim thình thịch vừa nhanh vừa mạnh; ngửi thấy mùi mồ hôi rất nồng,
mùi hơi thở nam tính.
Thân thể này đã từng lăn lộn cùng Bàng Tô Tô.
Bờ vai, lồng ngực này từng là chỗ cho Bàng Tô Tô rúc vào nũng nịu.
Đôi tay này hôm qua còn “ôn như” đỡ ả.
Máu trong người sôi lên, Khổng Tư giãy giụa, đẩy Lăng Việt ra.
Hắn không nghe, cường ngạnh ôm chặt hơn, ấn đầu cô lên vai mình,
siết muốn gãy eo không cho rời nửa li. Lồng ngực dán sát nóng rực, hạ thân
cọ vào nhau. Khổng Tư càng giãy, ma sát càng nhiều, ham muốn bùng lên
trong bất lực.
Ghen tuông thì sao? Bỏ đi thì sao? Uống rượu thì sao?
Vô ích.
Ham muốn cứ đúng giờ nổi lên, hành hạ thân thể, cắn rứt tình cốc. Mật dịch đã chảy ướt cả quần trong quần ngoài từ lâu. Nó không cần biết tâm lý cô ra sao, trái tim cô thế nào, cứ không có là nó đòi.
Việt:
Sao cô lại trở nên dâm loạn thế này?
Khổng Tư oà khóc nức nở, tủi thân và bất lực, đấm vào lưng Lăng
- Buông ra...
- Biến đi... Tới chỗ Bàng Tô Tô, đưa ả đi bệnh viện... ôn nhu ngọt ngào với ả tiếp đi...
Lăng Việt ôm chặt không cho giấy, thở phì phò vùi mặt vào tóc cô.
- Buông tôi ra... - Khổng Tư tức điên, hét lên. – Tôi chán anh rồi... Buông ra. Tôi muốn huỷ hợp đồng, tôi muốn...
- Câm miệng.
Lăng Việt nằm vai Khổng Tư, đẩy bật ra, hung ác trợn đôi mắt đỏ ngầu nhìn xoáy vào cô. Lệ khí phun cả ra ngoài doạ Khổng Tư sợ chết khiếp. Hắn rít lên:
- Câm... miệng
Hai tay hắn siết vai Khổng Tư đau khủng khiếp. Cô hét trả:
- Cút tới chỗ Bàng Tô Tô... Cút đi...
Hắn trừng trừng nhìn, quai hàm nghiến chặt.
Khổng Tư đấm bùm bụp lên ngực hắn, giấy ra:
- Đồ bẩn thỉu... Buông ra. Tôi ghét anh... Biến đi cho khuất mắt... Tới chỗ Bàng Tô Tô mà ở... Hàng đêm đè ả ra mà chịch... Tôi... tôi...
Khổng Tư oà khóc, nói không nên lời.
Hình ảnh mờ ảo về Lăng Việt và Bàng Tô Tô trần trụi trên giường vừa
lướt qua trong đầu, tim cô đã muốn vỡ thành nghìn mảnh. Cô khóc nức nở, gào lên từng hồi, đấm, tát, cào cấu lung tung lên mặt, lên ngực Lăng
Việt.
Mắt hắn toé lửa, vẻ mặt vừa hung hãn vừa âm trầm như quỷ dữ đội mồ sống lại. Nhưng hắn không tránh, không giữ, không phản kháng, để cho Khổng Tư đánh đấm chán chê rồi ôm ghì lấy cô, siết chặt một lần nữa.
tay.
Khổng Tư khóc hu hu, ngọ nguậy yếu ớt trong ngực hắn.
Bá Hiên nhìn đến đây thì lặng lẽ lùi mấy bước, quay người bỏ đi. Không còn việc của cậu nữa rồi.
Lăng Việt sẽ không làm tổn thương Khổng Tư dù chỉ nửa đầu ngón
Ánh mắt sắc như cao của Lăng Việt lia theo bóng lưng Bá Hiên.
Cậu vừa đi khỏi, sắc mặt hắn thay đổi, sự hung ác biến mất, lông mày nhíu chặt, đau đớn xót xa hắn trong mắt. Hắn xoa xoa lưng Khổng Tư, hít hà mùi rượu nồng nặc trên người cô, thì thầm trầm khàn:
:
- Ngoan... Đừng khóc... Ngoan nào...
- Biến đi... Đồ già gân khốn nạn... Huỷ hợp đồng. Tôi đi tìm trai trẻ
- Câm miệng. Tôi bóp chết em.
- Anh giết đi... Giết luôn bây giờ cho tôi.
Khổng Tư cào cấu, đấm lưng hắn.
Lăng Việt nhắm nghiền mắt, mặt nhăn nhó đau đớn. Tim hắn tan vỡ, lập tức liền lại rồi tiếp tục vỡ vụn. Hắn vừa mừng vừa đau, hoan hỉ sung sướng vì Khổng Tư ghen tuông lồng lộn, cũng nhức nhối khi thấy cô khóc tê tâm liệt phế.
Sức chịu đựng của Khổng Tư vô cùng tốt. Cô chống chọi với ham muốn
tốt hơn hẳn, kiềm chế cảm xúc cực giỏi, tuyệt đối không phải kẻ manh động. Cô bị Bàng Tô Tô khiêu khích từ lâu mà đến tận bây giờ Lăng Việt mới biết. Phải bị đả kích kinh khủng thế nào cún con của hắn mới lồng lộn, điên cuồng thế này.
May mà Khổng Tư không bỏ đi biệt xứ.
May vì cô chỉ trốn vào một góc uống rượu, khóc lóc, không biến mất như người yêu cũ của hắn trước kia, cũng không đi tìm trai lăn giường trả thù hăn.
May vì hắn tìm được cô sớm...
Nếu không, hắn cũng không biết mình sẽ biến thành dạng gì.
- Ngoan... Đừng khóc...
Lăng Việt xoa xoa lưng Khổng Tư, xốc cô lên, ngả người tựa vào thành sofa. Khổng Tư nằm úp sấp trên ngực hắn, nấc nghẹn, từ từ yên tĩnh lại.
Hành động dịu dàng của hắn khiến ham muốn dưới hạ thân bộc phát, cào xé vách tình cốc, ngứa ngáy bứt rứt điên cuồng. Nhưng Khổng Tư chẳng có tâm trạng, dùng toàn bộ lý trí để phớt lờ nó, nằm im trong ngực hắn.
Cô chờ hắn giải thích, trấn an, nói ra toàn bộ sự thật. Hoặc biện minh, bịa đặt ra một lời nói dối cũng được. Cô sẽ tin, sẽ tha thứ, tiếp tục ở một chỗ với hẳn.
Chỉ cần hắn không ngủ với Bàng Tô Tô, những ôn nhu ngọt ngào hẳn dành cho ả không diễn trước mắt cô, cô sẽ không buông tay hắn.
Bàng Tô Tô chẳng có gì hơn Khổng Tư ngoài cái trên dâm đãng. Cô không thể để ả hết lần này đến lần khác giật bạn trai mình. Hoắc Vỹ Thần thì thôi đi, Lăng Việt nhất định không được.
Nếu ả tiếp tục thách thức, nếu Lăng Việt vẫn còn tình cảm với ả, cô sẽ rạch mặt, đập gãy chân tay, huỷ hoại cuộc đời ả. Để xem “ôn nhu ngọt ngào”
có tiếp diễn khi khuôn mặt ả trở nên vặn vẹo xấu xí, chân tay gãy thành
nhiều khúc không dùng được. Nếu ả biến thành phế nhân xấu xí mà Lăng
Việt còn ôn nhu ngọt ngào thì Khổng Tư nhận thua, sẽ rời đi thành toàn cho
bọn họ.
Lăng Việt vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, chốc chốc lại hôn tóc, vuốt ve cánh
tay. Hắn không nói, không giải thích, không hỏi lý do. Khổng Tư ấm ức khó
chịu, muốn gây sự.
Cô ngọ nguậy muốn ngồi dậy, hạ thân lập tức cạ phải củ khoai lang
nóng bỏng đang từ từ cứng lên.
Hắn giống cô, ham muốn nổi lên bất chấp tình huống?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất