Bệnh Nghiện Em (Lăng Việt) (Truyện FULL)

 

Khổng Tư không ở căn chung cư này, chỉ có giúp việc thuê theo giờ định kỳ tới dọn dẹp, làm gì có khách nào. 

Hay Bá Hiên đến? 

Khổng Tư muốn đứng lên ra mở cửa nhưng Lăng Việt không cho, ôm eo, hôn nhẹ lên má. 

Có người nhập mật khẩu. 

Khổng Tư tưởng Bá Hiên, ngoan ngoãn ngồi im để Lăng Việt vờn môi lên gò má, tận hưởng sự ngọt ngào ám muội. 

Cửa mở, ba người đàn ông cao lớn lực lưỡng mặc vest đen thẳng thớm đi vào. Khổng Tư sửng sốt, thoáng sợ hãi. 

Người đi đầu cắt đầu đinh, trông rất ưa nhìn nhưng đôi mắt lạnh lẽo đến nỗi khiến Khổng Tư nổi da gà. Hai người phía sau khiêng theo một cái bao tải đang kêu ư ư. 

Khổng Tư ôm chặt cổ Lăng Việt, e dè nhìn hắn. 

Lăng Việt cười tà, xoa xoa lưng cô, trấn an: 

- Người của anh. 

Cô thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng đôi chút. 

Ba người đàn ông đi vào phòng khách, cúi chào: 

- Đại ca. 

Lăng Việt gật đầu, giới thiệu: 

- Đây là Khổng Tư. 

- Khổng tiểu thư. 

Họ đồng thanh hô lớn, cúi đầu khiến Khổng Tư ngại muốn chết, cười 

gượng. Cô định xuống khỏi đùi Lăng Việt nhưng hắn không buông, chỉ vào người đàn ông đầu đinh ưa nhìn: 

- Kia là Lý Đường, quản gia của anh. 

Hắn có quản gia? 

Khổng Tư khẽ gật đầu, coi như chào Lý Đường. 

Quản gia gì mà trông như vệ sĩ, ánh mắt lạnh tanh giống hệt dân đòi nợ thuê, còn gọi Lăng Việt là đại ca. Lẽ ra quản gia phải gọi hắn là thiếu gia hoặc ông chủ chứ. 

Lý Đường ra hiệu cho hai tên thuộc hạ phía sau. Bọn họ mở bao tải, đồ ra sàn. 

Khổng Tư sửng sốt ngồi thẳng người, tròn mắt nhìn. 

Bàng Tô Tô. 

Ả bị trói gô cả tay lẫn chân, dán miệng bằng băng dính. 

Vết thương của ả hôm qua chưa được xử lý, máu dính trên mặt đã khô lại. Đầu tóc rối bù, mắt sưng húp chỉ còn hai đường kẻ. 

Bàng Tô Tô nằm thở hổn hển trên đất, nhìn trừng trừng Khổng Tư và Lăng Việt. 

Ả thậm chí không dám kêu gào, không phát ra bất cứ âm thanh nào. Khuôn mặt sưng vù cũng không nhìn rõ biểu cảm nhưng Khổng Tư vẫn biết ả đang rất kinh hãi. 

Cô thăm dò biểu cảm trên mặt Lăng Việt. 

Hắn cười với cô. Nụ cười độc địa lạnh ngắt như băng. 

Băng giá ở khoé môi hắn lập tức xua tan cái nóng âm ỉ thiêu đốt tâm 

can Khổng Tư suốt nhiều ngày. Cô nhìn Bàng Tô Tô nằm dưới sàn nhà, hả hê đến mức muốn hét lên, nhảy tưng tưng quanh phòng. 

Lăng Việt xử lý Bàng Tô Tô. 

Lăng Việt thay cô trút giận. 

Hắn không có gian tình với Bàng Tô Tô, còn đối xử tàn nhẫn như vậy. 

Hắn đã cho người bắt Bàng Tô Tô từ sớm, chỉ cần cô mở miệng yêu cầu, hắn 

sẽ lập tức đưa ả đến cho cô trút giận. 

Lý Đường nắm tóc Bàng Tô Tô, dựng ả ngồi dậy. 

- U... u... 

Bàng Tô Tô kêu ử ử vì đau. Hình như trước khi đến đây ả đã bị đánh vì 

kêu gào nên hiện tại không dám kêu nhiều. Lý Đường xé băng dính trên miệng Bàng Tô Tô. Ả thở hồng hộc, kinh sợ cố mở mắt. Có điều hai mắt ả 

sưng húp, mở không nổi. 

Lăng Việt vuốt ve eo cô, hôn nhẹ lên má, cưng chiều hỏi: 

- Có ghen không? 

- Ghen. – Khổng Tư gật đầu chắc nịch, dõng dạc thừa nhận. 

Trong mắt Lăng Việt tràn ngập hoan hỉ, sung sướng, miệng cười tà. Hắn 

kéo cằm cô lại bắt nhìn mình, thì thầm: 

- Muốn anh làm gì? 

- Đánh ả. 

- ĐƯỢC. 

Lăng Việt liếc mắt ra hiệu. 

Lý Đường nằm tóc Bàng Tô Tô kéo dậy, lôi đến sofa. 

Ả gào thét thảm thiết: 

- Á... Tha cho tôi... Cầu xin anh... Lăng tổng... Làm ơn... 

Ả bị trói cả hai chân, không thể đi theo Lý Đường, bị y kéo lê trên sàn, đưa tới gần Lăng Việt và Khổng Tư. 

Cô vừa sợ vừa thán phục sự tàn nhẫn của Lý Đường. 

Cô thăm dò ánh mắt Lăng Việt, thấy ngoài lạnh lùng và khoan khoái ra, chẳng có chút xíu thương xót nào. Tâm tình cô lâng lâng sung sướng hơn khi đỗ đại học, hơn cả khi được bố mẹ tặng chung cư, tặng đất cát... 

Bàng Tô Tô bị lỗi đến sát Lăng Việt và Khổng Tư. Hắn hất đầu. 

Lý Đường không hổ là quản gia, đọc được ý muốn của hắn, ấn Bàng Tô Tô nằm rạp xuống thảm, bên cạnh chân Lăng Việt. 

Hẳn đang đi dép trong nhà, nhấc chân đạp lên mặt Bàng Tô Tô. 

Khổng Tư nhìn xuống, cảm thấy đời không còn gì hối tiếc. 

Ả điểm ngủ với Hoắc Vỹ Thần xong vênh váo thách thức cô. 

Ả điểm luẩn quẩn bên chân Lăng Việt, chụp ảnh đăng lên mạng ghẹo gan, khiêu khích cô. 

Cũng chính ả, giờ mặt mũi sưng vù không ra hình người, nằm bẹp trên sàn bị Lăng Việt đạp lên mặt, kêu không dám kêu, chỉ có thể khóc lóc sợ hãi: 

- Tôi biết sai rồi... Làm ơn tha cho tôi... Xin lỗi. .. xin lỗi... 

Trước khi đến đây ả đã bị dạy dỗ. 

Lăng Việt nhìn xuống, mắt loé lên sự khinh bỉ: 

- Nói... Hôm đi nhờ xe là thế nào? 

- Tôi... tôi cố tình chờ xe Lăng tổng đi qua để đi nhờ... Tự chụp ảnh, 

đăng lên... 

- “Tiệc gia đình” thì sao? – Hắn nhíu mày, nghiến mạnh chân. 

Bàng Tô Tô đau phát khóc nhưng không dám kêu, nức nở: 

- Tôi xin chụp ảnh với tiểu thư Lăng Ngân... cố tình đăng lên... để gây hiểu lầm. 

Nhìn tình trạng thê thảm của Bàng Tô Tô và cách Lăng Việt đạp chân lên mặt ả, Khổng Tư đã biết toàn bộ đều do Bàng Tô Tô tự biên tự diễn. Hành động của Lăng Việt là chứng cứ mạnh mẽ hơn bất kỳ lời giải thích nào. Tay cô ôm vai hắn bất giác xoa nhẹ. 

- Còn bức ảnh hôm qua? – Lăng Việt tiếp tục chất vấn. 

- Tôi... tôi nhờ Lăng tổng đưa đi bệnh viện, lén chụp trộm... 

Lăng Việt gật gù, vờ vịt à lên: 

- Vậy hoá ra toàn bộ đều do cô tự biên tự diễn hả? Tôi lại cứ tưởng giữa chúng ta có gian tình cơ... “Tình cũ không rủ cũng đến” là cái gì? Rồi “tiệc gia đình”? “Vẫn luôn ôn nhu ngọt ngào như thế”... Ha... - Lăng Việt cười gắn. – Ghê gớm thật. Từ không hoá có chỉ bằng vài chữ ngắn ngủn... Mặt trơ trán bóng... Tâm địa cũng thâm sâu lắm. 

 

Khổng Tư ngạc nhiên: 

- Từ không hoá có? Ả không phải người tình cũ của anh? 

- Ở đâu ra? Em khinh anh mù à? – Lăng Việt nhăn mặt, trừng mắt dữ tợn. 

Khổng Tư càng kinh ngạc: 

- Không phải tình nhân cũ? 

- Nó nói như vậy? 

- Phải. Ả có một đoạn ghi âm, anh bắt ả giữ im lặng vì ả đã nhận tiền. Ả nói ả và anh có bí mật riêng không muốn cho ai biết. Còn nói anh khoẻ như 

voi, hàng họ ra trò, nhu cầu nhiều, mình em không chịu nổi, không chừng anh có tình nhân bên ngoài mà giấu em. Ả từng cướp bạn trai em một lần, 

muốn cướp thêm lần nữa. 

ra... 

eyJpdiI6IkVuUUpNaVM2eVwvcDZ5RzdKdEpQd1lBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJTSzJFY2RicllyQk11aktPWllTKzUydmFRMVQ2UXlwbnJ1SkZpT3Z4QStRS3dcL01pK29xS2N5WVl5ODA1UEVkM0dNS1lCdkVYKyt6c2VwaUs0VlluZz09IiwibWFjIjoiNzg0ODAxOTM3M2UyZmY5OGE5NmY0ZjU1M2QzYzgxOTViMTc2YmI4MDc1ZDhiYTEwYjE4NDE4MTFlYzJlMTc1OCJ9
eyJpdiI6IkNZdGozYkhYVUdaUnJIR3VvNFNsRlE9PSIsInZhbHVlIjoiREVxd1N4cFhOd0lLYjkrcUJTcHV6NkZuY1JaeUFkM2N2SEV3U3VUcWt0dnBNc3JWakxySEF2ZDd0d0hSNnlIaktIR2w1OVJwU2w2WjV6Snk2ZFNnelJcL3djNWlBMThcL2czV2JXZ0dkelI5MjJmTVpiK050S3kwa2NOU3I1amx5THV4Z3FESVdhWWc0RXI1d3ZMTXNUR0N4OEJFcFwvRkYzXC8yWWVWZitQTDlCRmFnaWppQ1JHMExPM1IyWmw1cmtUYXlleXY3S0h0NWlZRUFoZDVVd2R6T2FmbUgyTFlpYTY0clVsZGIrSmk2STNWWW1pSnZ0am93eGREc0pUZ3JlZjIiLCJtYWMiOiI1NjVjMmZhNjk5ZWJkYTExYzE1ZWNjNTVkZThiZTJkZGQxODY4ZjNiYThjNGIwOTZlZjg2YWY2OWU0NTQ3MmEyIn0=

Hắn thở hắt ra một hơi.

Ads
';
Advertisement