Con điểm này cắt câu lấy chữ, nói thẳng vào mặt Khổng Tư như vậy,
thảo nào cô dễ dàng tin.
Hắn lại cứ thắc mắc sao người thông minh như Khổng Tư có thể bị lừa vì
vài ba bức ảnh, vài câu mập mờ mà không thèm hỏi lại hắn.
Thì ra có đoạn ghi âm chống lưng.
Lăng Việt tức điên hất đầu.
Lý Đường lỗi Bàng Tô Tô dậy, kéo ra chỗ rộng, để hai tên thuộc hạ giữ ả.
Y rút dao ra vẩy một cái.
ra.
- Á...
Bàng Tô Tô hét thảm, cánh tay bị cắt một đường sâu hoắm. Máu phun
Khổng Tư sợ điếng người, rúm lại, lắc đầu:
- Không cần...
- Cần. – Lăng Việt rít lên, đôi mắt ác độc phun lửa. – Nói... đoạn ghi âm
là thế nào?
Bàng Tô Tô hoảng loạn gào lớn:
- Tha cho tôi... Đừng giết tôi. Đoạn ghi âm không nói về Lăng tổng... Tôi bán một quả thận cho Lăng Ngân tiểu thư, ký hợp đồng bảo mật, nhận tiền để câm miệng... Tôi không phải tình nhân của Lăng tổng, chưa bao giờ
Khổng Tư hoá đá.
Bán thận?
Quỷ thần ơi...
Thì ra...
Vậy nên Lăng Việt mới bắt Bàng Tô Tô giữ bí mật... Thì ra là hợp đồng khác, không phải hợp đồng tình nhân... Là tiền bán thận nên không thể nói.
A... Ra vậy. Nên dù Bàng Tô Tô và Lăng Việt chẳng hề có quan hệ gì, ả vẫn có thể đi nhờ xe hắn. Vì ả đã bán thận cho em gái hắn, đi nhờ một đoạn có là gì.
Nhờ quả thận, ả được mời đến dự tiệc của Lăng gia, được Lăng Việt đưa đi bệnh viện lúc bị thương.
Toàn bộ là vì ả bán thận, cũng coi như giúp Lăng gia trong lúc nguy cấp, miễn cưỡng có thể coi là ân nhân của em gái Lăng Việt.
Ả không phải tình nhân cũ của Lăng Việt.
Khổng Tư bị xỏ mũi một cách triệt để, lãng phí không biết bao nhiêu tâm tư, tự tưởng tượng ra cảnh Lăng Việt ngủ với Bàng Tô Tô trong khi giữa họ chẳng có quan hệ quái gì.
Con điểm kia thật lợi hại.
Bản lĩnh câu trai và cướp bồ thật kinh khủng. Nếu không ba mặt một
lời, nếu Lăng Việt không tàn nhẫn, chuyện này nói đến bao giờ mới rõ ràng đây? Giải thích bằng miệng bao giờ cô mới tin?
Khổng Tư hận Bàng Tô Tô thấu xương. Vì ả, suýt nữa cô và Lăng Việt đã
tan đàn xẻ nghé.
- Em muốn ả bị đuổi việc, biến mất khỏi thành phố này.
- Tất nhiên rồi.
Lăng Việt cười lạnh, nhấc Khổng Tư để sang bên cạnh, đứng dậy đi tới trước mặt Bàng Tô Tô.
Lý Đường nhíu mày:
- Đại ca, không cần bẩn tay.
- Tao nuốt không trôi cục tức này. – Lăng Việt vẫy vẫy một ngón.
Lý Đường cúi đầu, móc trong túi ra một chiếc găng tay đen đưa cho Lăng Việt.
Hắn xỏ vào.
Bàng Tô Tô lắc đầu nguầy nguậy, kinh hãi lẩm bẩm quạc quạc quạc quẹc cầu xin, sợ quá nói không thành câu rõ ràng, chữ nọ xoắn vặn vào chữ
kia.
Khổng Tư hồi hộp, tim đập thình thịch, tròn mắt nhìn.
Lăng Việt đi găng tay vào, quay lưng về phía Khổng Tư, cố tình dùng
thân thể che khuất Bàng Tô Tô.
Lý Đường đưa dao cho hắn.
Khổng Tư bịt miệng kinh hãi, nghe Bàng Tô Tô gào hai tiếng đã thấy
Lăng Việt quăng trả dao cho Lý Đường, quay người trở lại sofa, tháo găng tay bỏ vào thùng rác.
Bàng Tô Tô hét như lợn chọc tiết.
Lý Đường thế chỗ Lăng Việt che khuất ả, không cho Khổng Tư nhìn, dán
miệng ả lại, sai thuộc hạ nhét vào bao tải khiêng đi.
Khổng Tư không biết Lăng Việt rạch mặt ả hay làm gì, chỉ thấy máu ả nhỏ xuống sàn đọng lại mấy giọt đỏ chót.
Lăng Việt ngồi xuống sofa, nhấc Khổng Tư đặt lên đùi như hồi nãy, vuốt ve má cô:
- Còn muốn gì nữa không?
- Đứa nào làm em ngứa mắt? Anh xử luôn một thể.
Ánh mắt Lăng Việt hơi tối đi vì sự hoảng sợ của Khổng Tư.
Hắn quả thực là đại ca xã hội đen...
Cho nên hắn kị nói về gia đình, không muốn Khổng Tư đào sâu công việc, lịch trình cá nhân?
Hắn không muốn khiến cô sợ.
Lăng Việt vuốt ve má cô, quan sát kỹ từng biểu cảm trên mặt, giọng trầm ẩn chứa sự đau lòng:
- Sợ anh không?
Cô khẽ gật đầu.
- Ngoan... Anh vẫn là anh mà...
Khổng Tư sửng sốt một chút, sau đó ôm ghì cổ hắn.
Đúng vậy!
Lăng Việt chính là Lăng Việt.
Ngay từ đầu nhìn thấy hắn cô đã biết hắn không phải người lương thiện. Cô cũng không ngu, biết hắn giấu kín gia thế và công việc thì phải có điều khuất tất không muốn để cô biết. Cô đã chấp nhận hắn cho đến giờ, không thể dễ dàng từ bỏ chỉ vì nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Sự sợ hãi tan biến chóng vánh, Khổng Tư sung sướng kinh khủng, toét
miệng cười trộm.
Lăng Việt chưa từng ngủ với Bàng Tô Tô.
Giữa bọ họ không phải tình nhân cũ, không có quan hệ, chỉ vì một quả
thận ả mới dính được với Lăng gia.
Sớm biết như vậy, Khổng Tư cần gì vật vã ghen tuông nhiều ngày.
Lăng Việt vuốt ve lưng cô, thì thầm:
- Hài lòng không?
- Ưm... tạm được. – Khổng Tư làm cao.
- Muốn gì cứ nói thẳng, đừng giữ trong lòng. Cần anh xử lý ai nữa
không?
Khổng Tư lắc đầu.
- Thật? – Lăng Việt nghi ngờ.
Có thể hắn đã biết chuyện cô làm ở công ty của Tần Khương để thu thập
bằng chứng, trả thù cho dì út. Nhưng Khổng Tư muốn tự mình báo thù,
không nhờ bất cứ ai.
Cô tiếp tục lắc đầu.
Khi nào bất lực hoàn toàn, cô sẽ nhờ đến hắn.
Lăng Việt chấp nhận, không tra hỏi, giọng dịu dàng dung túng:
- Lần sau có chuyện gì phải hét vào mặt anh, đừng lặng lẽ bỏ đi.
- Um...
- Nói luôn, không được để nhiều ngày, dồn nén trong lòng mệt mỏi khó chịu, không tốt.
lánh:
- Um...
- Có ghen không?
- Có. – Khổng Tư bĩu môi dũi vào cổ hắn.
Lăng Việt nhếch mép cười khoái chí, trong mắt đều là sao trời lấp
- Muốn anh báo cáo lịch trình không?
- Muốn.
Hắn cười trầm, rung động truyền sang ngực cô khiến tim cô nhói lên từng hồi. Hắn hôn lên tóc cô, trêu chọc:
- Đừng hòng. Bá Hiên còn sờ sờ ra đó, lịch trình của anh em nằm mơ mà
sờ vào.
Khổng Tư câm nín.
Tên khốn ích kỷ.
Bá Hiên là bạn cô. Là gay... là gay đó...
Hắn giỏi đọc suy nghĩ của cô lắm cơ mà... Đọc đi...
Bá Hiến là gay.
Mau mau đọc.
Lăng Việt hớp một ngụm café, đẩy Khổng Tư ra mớm cho cô, nhẹ nhàng
hôn môi, vuốt ve gò má mềm mại, thì thầm:
Về nhà thôi...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất