Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 876 Tam bại câu thương (1)

Hai người đều cùng một cách ý, muốn tụ lại pháp lực cường hoành, một hơi đánh bại đối phương.

Chứng kiến cảnh này, chúng tu sĩ không khỏi kích động.

Nhưng cũng lúc đó, Phương Nguyên như chợt nghĩ tới điều gì, chậm rãi mở miệng nói:

- Hai vị còn định đấu tiếp nữa a?

Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ liếc mắt nhìn sang, lại đều không rảnh phân tâm, thúc giục pháp lực, tiếp tục ép tới đối phương.

Giữa thời điểm then chốt như thế này, đế cả dư lực nói chuyện bọn hắn cũng không có.

Cao thủ so chiêu, nhất thời không cẩn thận, kết cục chính là thảm bại...

Nhưng đúng lúc đó, Phương Nguyên đột nhiên lạnh giọng cười nói:

- Lúc Đạo chiến còn chưa bắt đầu, hai các ngươi một lòng nhắm đến ta, người thì muốn tìm ta tính sổ, người thì muốn bức ta bỏ Kiếm Đạo, giờ ta tới rồi, các ngươi lại đều nhìn như không thấy?

Nói đến đây, hắn phi thân lên, pháp lực tăng vọt.

Ầm ầm!

Tay trái thi triển thần thông, Chu Tước Lôi Linh phóng nhanh về phía Lý Hồng Kiêu, lôi điện vờn quanh, sáng bừng cả một góc trời.

Tay phải trảo hướng hư không, thanh khí hóa kiếm, kiếm ý xung thiên, thẳng chém về phía Lý Bạch Hồ.

Chúng nhân chung quanh thấy vậy, trong lòng không khỏi cả kinh, vội hét lớn:

- Hắn... Hắn định thừa nước đục thả câu?

Trên đài cao bỗng chốc náo nhiệt vô cùng.

Hai người Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ tranh đấu vốn đã là thần tiên đánh nhau, phàm nhân chớ gần, mà Phương Nguyên vừa ra tay, lập tức chọc cho hiện trường càng náo nhiệt. Chỉ thấy trời cao ầm ầm rung động, hai bóng người một đỏ, một trắng đánh cho không thể tách ra, bỗng đột nhiên, một đạo bóng xanh xông thẳng tới, một bên điều khiển lôi điện, một bên cầm kiếm, cường hoành kích lên khí lưu cuồng bạo vô biên, dư ba tán phát ra chung quanh càng thêm mãnh liệt, quất đánh khiến người mở mắt không ra.

- Ngươi muốn làm gì?

Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ chính đang ngưng thần đấu pháp, ai cũng không lưu dư lực, đột nhiên bị Phương Nguyên xen vào, lập tức ăn lỗ lớn, thoáng mất tập trung, suýt nữa bị Phương Nguyên đánh bay, lập tức vừa sợ vừa giận hét lớn lên.

- Khi trước các ngươi hẹn Phương mỗ quyết đấu ở đây, giờ ta đến rồi, các ngươi lại không để vào trong mắt, vậy thì đừng trách Phương mỗ không khách khí, cùng lúc đánh bại cả hai ngươi...

Phương Nguyên lại chỉ thấp giọng cười một tiếng, pháp lực trên tay không giảm, thừa lúc hai người giằng co, tiêu hao lẫn nhau, thần thông Kiếm Đạo điên cuồng thi triển ra, nhất thời, không chỉ mỗi lôi quang, cả pháp lực cường hoành vô biên cũng đều trút nghiêng tới trấn áp Lý Hồng Kiêu, kiếm ý trên thanh kiếm trong tay phải càng là liên miên không dứt, như trường giang đại hà ùn ùn điên cuồng tấn công Lý Bạch Hồ.

- Không hay!

Hai người Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ đồng loạt biến sắc.

Bọn hắn vạn vạn không nghĩ tới, Phương Nguyên lại làm ra chuyện như vậy, thừa lúc hai người giằng co, đứng ngoài làm ngư ông đắc lợi!

Đón lấy pháp lực cuồng bạo từ Phương Nguyên, bọn hắn đồng thời hét lớn, định thu tay ngăn cản.

Nhưng hiện tại hai người bọn hắn vốn đã đấu đến thời khắc then chốt, một thân pháp lực dồn hết lên đối phương, ai cũng không dám mạo muội thu tay, bằng không, người đầu tiên thu tay mặc dù có thể đón lấy một kích từ Phương Nguyên, nhưng pháp lực đối phương lại thừa cơ mà tới, nháy mắt liền sẽ thảm bại, thậm chí mất mạng trong chớp mắt, nhất thời gấp đến độ mồ hôi lạnh túa cả ra!

Oanh!

Sát na đó, hai người chỉ có thể kiệt tận toàn lực, phân ra một bộ phận pháp lực ngăn cản thế công từ Phương Nguyên.

Chỉ thấy tay trái Lý Hồng Kiêu khó khăn niết lên pháp ấn, bung ra một đạo chùm sáng, ngăn cản con Chu Tước hung cuồng đang lao đến trước mặt. Phía bên kia Lý Bạch Hồ cũng tay niết kiếm ấn, bắn ra một đạo kiếm khí chắn ngang trước người, cản lại kiếm quang Phương Nguyên đánh tới.

Nhưng dưới thế công toàn lực của Phương Nguyên, bọn hắn phòng ngự như thế, há có thể ngăn cản được?

Đùng...

Chu Tước đâm vào trong chùm sáng bàng bạc kia, lập tức sụp đổ, nhưng lực lượng va chạm cũng khiến chùm sáng bị đâm nát, khắc sau, Phương Nguyên búng tay khẽ vạch, Chu Tước lại hóa ra hai loại lực lượng hỏa diễm và lôi điện, đánh thẳng tới trên người Lý Hồng Kiêu, Lý Hồng Kiêu muốn trốn tránh, nhưng sao mà trốn tránh cho được, nửa người lập tức bị lôi quang kích trúng.

Trong khi đó, đạo kiếm quang kia của Lý Bạch Hồ tuy sắc bén đáng sợ, cản lại được một kiếm của Phương Nguyên, nhưng Kiếm Đạo Phương Nguyên cũng đâu phải bình thường, há lại bị hắn dễ dàng ngăn cản như vậy, kiếm ý liên miên không dứt, ùn ùn phá tan kiếm khí, lao đến đánh trúng người Lý Bạch Hồ.

- Không hay...

- Sao lại thành như vậy...

Lúc này bên ngoài bí cảnh, chúng tu theo dõi khảo thí thấy cảnh ấy, nhất thời đồng loạt kinh hãi.

Vừa rồi lúc thấy hai người Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ đấu pháp, bọn hắn thật ra không hề quá căng thẳng, ngược lại còn cảm thấy thú vị, dù sao Cửu Trọng Thiên và Tẩy Kiếm Trì đều là hai đại thánh địa, cơ hội nhìn thấy môn đồ bọn hắn đấu pháp vốn không nhiều, trong lòng cũng muốn nhìn xem hai vị này rốt cục ai càng cao hơn một bậc, nhưng giữa lúc hai người đấu đến thời khắc then chốt, Phương Nguyên lại nhảy đi ra trích quả đào, quả thực vượt ngoài dự liệu.

- Không ngờ tên ngũ đạo khôi thủ lại làm ra chuyện thế này...

Có người tức giận bất bình, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy:

- Quá là vô sỉ!

Cũng có người hiện vẻ ngập ngừng, nói:

- Hình như trong Đạo chiến không có quy định nào bắt buộc không cho phép người khác thừa nước đục thả câu...

Nghe lời ấy, thần sắc chúng nhân đều có chút phức tạp.

Đúng vậy a, trong Đạo chiến quả thực không có quy củ nào như thế.
Chương 877 Tam bại câu thương (2)

Thậm chí đây vốn chính là thường thức mà một người tu hành nên đề phòng, hoặc là thủ đoạn nên nắm giữ. Hơn nữa, lấy thực lực Phương Nguyên, đối mặt Cửu Trọng Thiên và Tẩy Kiếm Trì đều là thắng bại khó liệu, mà giữa hắn và hai phe kia tựa hồ cũng có mâu thuẫn khó mà hóa giải, như vậy bắt lấy cơ hội khó được này, thừa cơ đánh bại hai người kia, tựa hồ cũng không phải là chuyện gì quá đáng trách...

- Ngay từ lúc vừa tiến vào bí cảnh hắn đã bắt lấy cơ hội đánh lén đả thương tiểu vương gia Nam Hoang thành, sau đó cố ý giấu diếm chuyện bản thân tu luyện hai đạo thần pháp, dụ chư vị cao thủ Tử Đan đến công, thừa cơ đoạt đi ma hạch trong tay bọn họ, giờ lại nhân khi hai Lý ác chiến, một mẻ hốt gọn cả đôi, tâm tư như thế, thủ đoạn như thế, thật sự khiến người khó mà chê trách được gì...

Có người nhớ lại một loạt hành động Phương Nguyên làm ra từ khi tiến vào bí cảnh, nhịn không được thở dài thán nói:

- Nhưng làm như vậy, dù sao...

... cũng hơi quá!

Chúng nhân vừa nghe, trong lòng đều trầm xuống.

Đúng a, giờ dù sao cũng là đang trong Đạo chiến, hành sự ngay dưới mắt bao người!

Hắn công khai làm như thế, dù chúng nhân không cách nào chỉ trích, thậm chí phải thừa nhận tính hiệu quả của việc làm này, nhưng đồng thời vẫn khiến người có chút phản cảm...

Cao thủ Đạo chiến thì hẳn nên có phong thái của cao thủ mới đúng...

Phải biết, dù là lúc Phương Nguyên viết ra mấy chữ “vô địch thủ”, khiêu chiến chư vị tu sĩ Tử Đan trong bí cảnh, mới đầu những người kia đều là một đối một tới khiêu chiến hắn, thẳng đến khi hắn chủ động yêu cầu, mới có cảnh bốn vị cao thủ cùng vây công!

- Triệu hiền điệt, vãn bối các ngươi nhìn trúng này, tâm tính tựa hồ không được tốt cho lắm...

Trên Tiên Đài Tiên Minh, vị Trấn Thủ kia cũng trầm mặt xuống, lạnh lùng nói.

Sắc mặt Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn hơi đen lại, hiển nhiên cũng có chút khó coi, qua nửa ngày mới trầm giọng nói:

- Ta cũng không ngờ hắn lại không từ thủ đoạn như thế, chẳng qua Trấn Thủ yên tâm, đợi Thái Hư tiên sinh và Thánh Nhân bắt được Hắc Ám Chi Chủ, trở về từ Ma Biên, ta tự nhiên sẽ bẩm báo hết thảy hành vi của kẻ này cho Thái Hư tiên sinh, nên xử lý thế nào, cứ để tôn thượng quyết định là được...

Trấn Thủ Tiên Minh hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đáng tiếc Thái Hư tiên sinh phải đi Ma Biên đối phó kẻ điên kia, bằng không nếu chính hắn tận mắt nhìn thấy tiểu bối mà mình xem trọng có tâm tính như vậy, sợ rằng cũng sẽ thất vọng vô cùng!

- Chẳng phải ngươi muốn ta cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng ư?

Cũng lúc này, trong bí cảnh, trên đài cao, Phương Nguyên tay trái niết ấn họa phù, không ngừng thi triển thần thông, Chu Tước Lôi Linh, Thanh Lý, Bất Tử Liễu cùng dung nhập vào trong Huyền Hoàng chi khí, từng tầng từng tầng cuồng kích Lý Hồng Kiêu, miệng quát khẽ:

- Phương mỗ hành sự không thẹn với lòng, mặc Cửu Trọng Thiên ngươi ngông cuồng thế nào, lại có thể làm gì được Phương mỗ?

Dưới thế công điên cuồng đó, nét mặt Lý Hồng Kiêu trướng đến đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi chống đỡ.

Đầu bên kia, thế kiếm trong tay Phương Nguyên cũng không ngừng nghỉ, Kiếm Đạo sắc bén, kiếm ý xung thiên, ùn ùn chém tới Lý Bạch Hồ, từ xa nhìn lại từng đạo kiếm quang hệt như tia chớp màu trắng, ầm ầm xoắn nát cả một phương hư không.

- Tẩy Kiếm Trì các ngươi có là khôi thủ Kiếm Đạo thì đã sao, dựa vào cái gì mà muốn cấm Kiếm Đạo của ta?

Lý Bạch Hồ kiệt lực đón lấy kiếm quang đáng sợ từ Phương Nguyên, sắc mặt cũng không khỏi đại biến, chỉ có thể cắn răng trốn tránh phòng thủ.

Hắn và Lý Hồng Kiêu bị Phương Nguyên bắt được cơ hội, không cho bọn hắn có chút mảy may cơ hội thở dốc, càng không cho bọn hắn thu hồi pháp lực, rảnh tay quay sang ngăn cản, thế công cứ như thủy triều ùn ùn đánh tới, quyết phải hạ gục cả hai cho bằng được.

Ở chung quanh, trên đài cao, nguyên một đám tu sĩ đều tròn mắt mà nhìn.

Có người tức giận bất bình, có người nét mặt ngốc trệ, có người cười lạnh, vẻ mặt khinh thường.

Nhưng vô luận là loại nào, chứng kiến đại chiến giữa không trung, lại không ai dám cả gan nhúng tay, chỉ sợ dẫn lửa thiêu thân.

- Nằm xuống cho ta!

Đúng lúc này, thế công Phương Nguyên đạt đến mạnh nhất, quát khẽ một tiếng, một dải lụa màu xanh ngưng tụ giữa không trung, xoay tròn như gió, bên trong ẩn ẩn có thể nhìn thấy từng đạo lôi quang hội tụ, mỗi sợi khí cơ đều trầm trọng mà khủng bố, khiến người tâm kinh đảm chiến, hung hăng đụng tới Lý Hồng Kiêu, cùng lúc, kiếm khí ngưng tụ nơi tay trái hắn cũng đã trầm trọng như núi, chém tới Lý Bạch Hồ.

- Đừng tiện nghi hắn...

Sát na đó, Lý Hồng Kiêu đột nhiên thấp giọng hét lớn, không nhìn hết thảy thu hồi chùm sáng đầy trời, thẳng đánh về phía Phương Nguyên.

Đầu bên kia, Lý Bạch Hồ cũng kêu lên một tiếng đau đớn, thoáng chốc kiếm quang đột ngột thu lại vào trong cơ thể, sau đó há mồm phun ra, chỉ thấy một đạo bạch quang phun ra từ miệng hắn, hàn quang lạnh thấu xương, nhanh như thiểm điện đánh thẳng tới ngực Phương Nguyên.

Thoáng chốc, hai người bọn họ rõ ràng đều không nhìn hết thảy, chuyển sang ra tay với Phương Nguyên.

Bởi vì bọn hắn cũng nhìn ra được, thế công Phương Nguyên mạnh như thế, bọn hắn tuyệt đối phòng thủ không nổi.

Đã vậy, liền dứt khoát liều mạng đánh tới Phương Nguyên.

Dù bọn hắn phải thua, cũng không cam tâm bị Phương Nguyên làm ngư ông đắc lợi.

Ầm ầm...

Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân, thân hình ba người vừa chạm liền tách ra.

Thanh khí Phương Nguyên đánh ra cường hành kích trúng ngực Lý Hồng Kiêu, đánh cho Lý Hồng Kiêu sắc mặt xám trắng, quầng sáng ảm đạm, thân hình như diều đứt dây bay rớt ra sau. Lý Bạch Hồ cũng bị một kiếm đáng sợ kia của Phương Nguyên chém trúng, nửa người dính đầy máu tươi, thân hình bay ra xa xa, bảo kiếm trong tay leng keng một tiếng rơi trên mặt đất, hàn quang ảm đạm, như đã mất đi linh tính.
Chương 878 Huyết sứ giả (1)

Cùng lúc, chùm sáng Lý Hồng Kiêu đánh ra cũng đụng phải Phương Nguyên, chấn cho Phương Nguyên nghiêng ngả, đồng thời kiếm quang Lý Bạch Hồ phun tới cũng kích trúng ngực, lập tức một mảnh đỏ thẫm.

Ba người trùng trùng ngã ra ba hướng, bay xa hơn mười trượng.

Khắc sau, ba người lại đồng loạt ngẩng đầu, tựa hồ đều muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng rất nhanh liền lại ngã xuống.

Thương thế đều rất nặng, nhất thời nửa khắc làm sao mà hóa giải cho được?

- Trời ạ...

- ... Không ngờ kết quả lại thế này?

Chúng tu sĩ chung quanh thấy cảnh đó, ai nấy đều kinh hãi hít sâu một hơi khí lạnh, nửa ngày không ai thốt được lời nào.

Ngũ đạo khôi thủ nước đục mò cá, kết quả lại thành tam bại câu thương?

Ba người đều bị thương thành như vậy, trong thời gian ngắn, làm gì còn sức đánh tiếp?

Trong một mảnh lặng ngắt như tờ, ai nấy đều chết lặng, ngơ ngác nhìn nhau.

Không biết qua bao lâu, mới đột nhiên có người cười phá lên, là Tống Long Chúc, hắn hưng phấn bay tới, hét lớn:

- Quá tốt rồi, quá tốt rồi, ba tên trâu bò này đều bị thương, đến lượt chúng ta làm ngư ông đắc lợi, ha ha...

Nghe được lời này của Tống Long Chúc, phản ứng đầu tiên của chúng tu sĩ trên đài cao là sửng sốt, sau đó lập tức thay bằng kinh hỉ.

Vừa rồi nhìn thấy ba vị cao thủ tam bại câu thương, trong lòng bọn hắn đúng là đều có chút sửng sốt, cảm thấy khó mà tiếp nhận, chẳng qua ý niệm vừa chuyển, lập tức liền ý thức được, đúng nhỉ, có lẽ bọn hắn tam bại câu thương chưa hẳn đã là chuyện xấu!

Đối với tu sĩ Tử Đan xuất thân bình dân như bọn hắn, lần Đạo chiến này có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, khăng khăng lại xuất hiện hai người như Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ, rõ ràng không cần đến phần thưởng từ Tiên Minh, lại cứ nhất định phải tham gia Đạo chiến, điều này dẫn đến, người vốn có tư cách tiến tiền tam giáp, thậm chí đoạt khôi thủ, lại bị bọn hắn cường hành tước đoạt cơ hội, cộng thêm vị ngũ đạo khôi thủ thân mang hai đại thần pháp kia nữa, có thể nói tiền tam giáp của Đạo chiến lần này e rằng không có chỗ cho những người khác...

Đường đường Tử Đan, chạy đi tham dự Đạo chiến, lại ngay cả tiền tam giáp đều vào không nổi, thực sự khiến người có chút nản chí.

Nhưng giờ thì khác...

Ba người kia bất ngờ tam bại câu thương, há chẳng phải bằng với nhường ra ba thứ hạng đầu?

Điều này đối với ba người mà nói thì có lẽ rất hỏng bét, nhưng đối với đám đông còn lại thì quả thực là chuyện tốt từ trên trời rớt xuống!

Oanh!

Lúc ý niệm này chớp qua trong đầu, chư vị cao thủ Tử Đan tại trường, từ Hứa Ngọc Nhân, Trương đà tử, Mạnh Quỷ Vương đến Vệ Ngư Tử, thậm chí cả huynh đệ Lôi thị thực lực không thua gì cao thủ Tử Đan, cùng với mấy người trước đó từ các phương hướng khác tiến vào ngọc đài, tỷ như nam tử chân trần tay nắm lấy một đóa hoa sen, nữ tử trung niên toàn thân quấn trong sương mù trắng, cả người toát ra hàn khí, da thịt lạnh lẽo như băng …, lúc này ai nấy đều dùng ánh mắt cảnh giác quan sát lẫn nhau, một thân chiến ý như cung kéo căng hết nấc, căng thẳng vô cùng.

Ở bên ngoài bí cảnh, chúng tu thấy cảnh này, ai nấy cũng đều sửng sốt.

Đưa mắt nhìn chằm chằm lên hư ảnh giữa không trung, tâm thần không khỏi căng thẳng...

Không ngờ đến phút sau cùng của Đạo chiến lại trắc trở đến thế, không biết danh thứ tiền tam giáp sẽ rơi vào tay ai?

Nhất thời, bầu không khí trên đài cao như ngưng cố lại, chúng nhân yên ắng đề phòng lẫn nhau, một ít thực lực tương đối mạnh đã bắt đầu rục rịch, số khác thực lực yếu hơn thì cảnh giác nhìn quanh, chỉ sợ cao thủ chung quanh sẽ nhào tới mình trước tiên.

- Ha ha, trời cao giúp chúng ta, sao có thể để lỡ...

- Cướp thôi...

Nhưng bầu không khí ngưng trọng đó cũng chỉ kéo dài mấy giây, tiếp sau đó là một mảnh đại loạn.

Chúng tu sĩ ào lên, lao thẳng về phía ba người Phương Nguyên, ý đồ nhân cơ hội đánh cướp!

Trong ba cao thủ này, Lý Bạch Hồ tạm khoan nhắc tới, chỉ riêng trên thân Lý Hồng Kiêu và Phương Nguyên đã lần lượt có hai ngàn và ba ngàn ma hạch, chỉ cần đoạt được ma hạch từ một trong hai bọn hắn liền đủ để phát tài, chắc chắn có một vị trí trong tiền tam giáp.

Ầm ầm!

Nhất thời, có quá nhiều người ôm theo cách nghĩ này, trường diện không khỏi đại loạn.

Các phương cao thủ đều lao đến nơi này, nhưng vừa nhấc chân lao tới, lập tức liền bị người bên cạnh để mắt tới, thầm hạ sát thủ, nhất thời hiện trường đại loạn, đủ loại kiếm quang, thuật pháp, thần thông, pháp bảo đan xen thành một đoàn, quét ngang đài cao.

- Ha ha, trời cao đúng là chiếu cố ta...

Trong tình thế các bên kiềm chế lẫn nhau, chư vị cao thủ người người bất an, không ai dám xông lên quá gần. Trong loạn cục, Tống Long Chúc nhảy ra ngay từ đầu nhanh chân vọt tới trước mặt ba người kia, mới đầu hắn định ra tay với Lý Hồng Kiêu, nhưng bị Lý Hồng Kiêu trừng mắt liếc một cái, lập tức lá gan xẹp xuống, vô thức quay sang nhìn Phương Nguyên, xoa xoa tay cười nói:

- Vị lão huynh này, xin lỗi a, ta mượn tạm ma hạch của ngươi, đợi sau này Tống mỗ chiếm lấy khôi thủ, hùng bá thiên hạ, nhất định mời ngươi uống một bữa...

Vừa nói vừa vồ tới Túi Càn Khôn bên hông Phương Nguyên.

Mà lúc này, Phương Nguyên đang bị thương quá nặng, không cách nào ngăn cản, đành thở dài một tiếng, quay đầu đi.

- Lão huynh, đợi rời khỏi Đạo chiến, cũng đừng trách ta...

Tống Long Chúc chộp tới Túi Càn Khôn, nhịn không được cười phá lên, tay còn lại niết động pháp ấn, định trấn áp đám người Phương Nguyên, trực tiếp trục xuất bọn hắn khỏi Đạo chiến. Rốt cuộc đoạt đi ma hạch, hắn lo lắng đợi khi đối phương khôi phục sẽ quay lại báo thù, với cao thủ thế này, tốt nhất là cứ hoàn toàn trục xuất mới càng an tâm...

Nhưng đúng lúc đó, trong hiện trường đại loạn đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh:

- Thật thú vị...
Chương 879 Huyết sứ giả (2)

Tùy theo tiếng cười lạnh này vang lên, trên đài cao, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Chỉ cảm thấy trong cười lạnh đó uẩn hàm pháp lực đáng sợ, chấn cho tâm thần chúng nhân bất ổn, màng nhĩ ông ông cả lên.

Ầm ầm!

Bọn hắn vô thức quay đầu nhìn sang, liền thấy ngoài đài cao, có nam tử toàn được huyết khí bao bọc đứng trên một cột trụ to lớn, người đó cười lạnh nhìn xem chúng nhân, lúc hắn mở miệng nói chuyện, tay đồng thời niết động pháp ấn, một thân huyết khí như là thực chất, ầm ầm cuốn thốc xuống, chúng tu kinh hãi, vội vàng tránh sang hai bên.

Còn chưa kịp đứng vững đã vội quay đầu nhìn lại, trong lòng càng thêm kinh hãi.

Chỉ thấy huyết khí kia rơi trên đài cao, hóa thành bốn đạo thạch mâu màu đỏ, sắc bén vô cùng, cuốn theo sát khí mà đến, bốn người Lý Hồng Kiêu, Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ, Tống Long Chúc đều bị huyết khí bao phủ, ba người đầu tiên là vô lực né tránh, Tống Long Chúc thì là bị huyết khí áp chế, không cách nào né tránh, chớp mắt đã bị đâm xuyên ngực bụng, găm thẳng trên mặt đất.

- Đây là người nào, sao lại đột nhiên hạ sát thủ?

- Găm cả người xuống đất, đến cả cơ hội rời khỏi Đạo chiến đều không cho?

Chúng tu thấy cảnh ấy, trong lòng vừa kinh vừa sợ, đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang người khoác huyết bào.

- Ha ha, muốn nói trời giúp, vậy cũng là giúp ta!

Người khoác huyết bào kia thấy đám người Phương Nguyên bị găm trên đất, lúc này mới yên tâm, cười lên ha hả, một thân huyết khí đáng sợ chậm rãi rút đi, lộ ra mặt mũi, chỉ thấy hắn dung mạo tuấn mỹ, thần sắc có vẻ âm trầm, ánh mắt kiêu ngạo, bễ nghễ tứ phương.

- Tân Trạch tiểu vương gia?

- Là Yêu Ma kia?

Chúng nhân thấy hình dạng của hắn, trong lòng không khỏi cả kinh, có người thất thanh kêu ra tiếng.

Người trong bí cảnh đều biết trước đây vị tiểu vương gia Yêu Ma này quả thực có tham dự Đạo chiến, nhưng rốt cuộc hắn không phải Tử Đan, lại thêm có cao thủ như Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ tọa trấn, trong lòng mới không quá để tâm. Còn người ngoài bí cảnh thì trước đó đều thấy được cảnh Tân Trạch tiểu vương gia bị Phương Nguyên đánh lén đả thương, càng không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện vào lúc này.

Đáng sợ hơn chính là, cái tiện tay vung lên kia của hắn mang theo huyết khí cuồn cuộn, găm thẳng bốn người xuống đất, đây là thần thông cường đại cỡ nào?

Then chốt hơn là, Đạo chiến vốn cho phép người lui ra.

Nhưng tên tiểu vương gia này lại cố định người trên đài, chế trụ thần hồn, cầm tù ở đây, hắn có ý gì?

- Tên Yêu Ma nhà ngươi cũng định nước đục mò cá, đoạt danh hiệu khôi thủ Đạo chiến Trung Châu?

Toàn trường kinh hãi, song rất nhanh có người bình tĩnh lại, từ trong đám đông truyền ra vài tiếng cười lạnh.

Chính là mấy vị cao thủ Tử Đan còn lại kia, trong lòng bọn họ rõ ràng đều không quá coi trọng Yêu Ma đến từ Nam Hoang thành này.

- Khôi thủ Đạo chiến Trung Châu?

Tân Trạch tiểu vương gia nghe vậy liền khẽ lắc đầu, cười nhẹ nói:

- Ta đây không quá để ý cái danh hão kia, ta chỉ tới tặng lễ thôi!

Những người khác nghe hắn nói thế thì đều như lọt vào trong sương mù.

Đúng lúc này, Tân Trạch tiểu vương gia chợt khẽ lắc tay áo, từ trên trụ cao bay vút mà xuống, lao thẳng tới mép phía tây đài cao, mấy vị tu sĩ ở hướng đó lập tức hét lớn, đồng loạt điều khiển thần thông đánh tới, trong đó thậm chí có một vị tu sĩ Tử Đan điều khiển Âm Lôi, người này ngưng tụ thần thông, hung hăng kích tới Tân Trạch tiểu vương gia.

Rắc rắc...

Tân Trạch tiểu vương gia thấy vậy, lại chỉ cười nhạt một tiếng, tiện tay vung lên.

Một thân huyết khí trên người lập tức quét ra như áo choàng, vô số thần thông trút tới hắn, bao gồm Âm Lôi của tu sĩ Tử Đan đều rơi hết vào trong áo choàng, tựa như đá chìm đáy biển, biến mất vô tung vô ảnh, một thân lực lượng của hắn theo đó bỗng chợt tăng vọt, pháp lực trên người cường hoành đến một mức độ kinh người, tung chưởng đánh bay một mảnh tu sĩ.

- Tu vi hắn là gì?

- Một tên Yêu Ma, làm sao lại có pháp lực mạnh mẽ đến vậy?

Chung quanh nhất thời loạn thành một đoàn, Tân Trạch tiểu vương gia nhẹ nhàng đi tới phía tây đài cao, giơ tay lên, nhẹ nhàng tung chưởng đánh tới vị trí một phương Trận Xu trên đài cao, sau đó, huyết khí phun trào, cấp tốc rót vào trong đại trận.

Chúng tu mơ hồ, vừa sợ vừa giận theo dõi hành vi này của hắn.

Khắc sau, bọn họ đột nhiên phát hiện, trận quang trên đài bất ngờ chuyển thành màu đỏ thẫm.

Toàn bộ đài cao tựa hồ như bị phủ lên một chiếc lồng màu máu.

Chúng tu thấy thế, lập tức ý thức được không ổn, ánh mắt băng lãnh, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, lại nhất thời không dám mạo hiểm ra tay.

- Hắn rốt cục muốn làm gì?

Ở bên ngoài bí cảnh, đám người Tiên Minh hay là trưởng lão tông chủ các đại đạo thống đều đồng loạt vỗ bàn đứng dậy.

Trong lòng ai nấy đều ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành.

- Không hay, đại trận truyền tống mất đi cảm ứng với Trận Xu bên ngoài...

Ngay khi trong lòng bọn hắn vừa dâng lên dự cảm chẳng lành, đột nhiên từ trên đỉnh núi, một vị lão giả áo trắng phụ trách chủ khảo Đạo chiến lướt nhanh về phía Tiên Đài Tiên Minh, sắc mặt ngưng trọng vô cùng, quát khẽ nói:

- Ta hoài nghi tên Yêu Ma này mang đến pháp bảo nào đó, thậm chí là thần khí, hiện tại... Hiện tại hắn chính đang phong ấn bí cảnh!

Nghe được lời ấy, trên Tiên Đài, chúng Tuần Giám Sứ và vị Trấn Thủ Tiên Minh, viện chủ Lang Gia các đều biến sắc.

Cùng lúc, Tân Trạch tiểu vương gia cũng đang quét mắt nhìn ra Tiên Đài bên ngoài, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, hướng về phía ngoại giới chắp tay, ở trong mắt chúng tu bên ngoài bí cảnh, hành động này chẳng khác gì đối phương đang nói chuyện với mình, miệng hắn quát khẽ:

- Để ta giới thiệu bản thân một chút, ta đây chính là Huyết sứ giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ, bái kiến chư vị tiền bối Tiên Minh và Trung Châu...

- Hắc Ám Chi Chủ?

Một luồng khí lạnh cuộn lên trong lòng chúng tu, phảng phất như ngọn núi đè ép lồng ngực.

Tân Trạch tiểu vương gia cười lên sướng khoái, nói tiếp:

- Chủ nhân nhà ta được Thánh Nhân Tiên Minh ưu ái, gióng trống khua chiêng chạy tới Ma Biên bái phỏng lão nhân gia, đến mà không trả lễ thì không hay, thế là ta đây đành phải tới Trung Châu trả lễ cho chư vị...
Chương 880 Cá mắc câu (1)

- Hắc Ám Chi Chủ?

Vừa nghe thấy bốn chữ này, trong ngoài bí cảnh, lập tức là một mảng ầm ĩ.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía bí cảnh, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang cười đắc ý, ánh mắt lại vừa sợ vừa giận, còn mang theo vẻ hoảng sợ không thể dùng lời để diễn tả, hiện giờ, tin tức ma đầu thần bí đó xuất hiện ở Ma Biên, đã lờ mờ lưu truyền bốn phương.

Hắn tự xưng đã hiểu thấu triệt Đạo Nguyên Chân Giải, nắm giữ bí mật đại kiếp, yêu ngôn hoặc chúng, liên tục làm dậy sóng, tuy mọi người đều không biết những lời mà hắn nói rốt cuộc là thật hay giả, nhưng bất kể là như thế nào, cũng dẫn tới sự chú ý của Tiên Minh, đã có Thánh Nhân đặc biệt đi xử lý.

Mà cái gọi là xử lý, tất nhiên chính là trực tiếp bắt lấy để tra hỏi.

Nhưng ai có thể ngờ được, lúc Thánh Nhân đặc biệt vì Hắc Ám Chi Chủ này mà tới Ma Biên, không ngờ có người tự xưng là sứ giả dưới trướng hắn, tiềm nhập Trung Châu Đạo Chiến, phong tỏa bí cảnh, tuyên bố sẽ dâng lên một phần hậu lễ cho Tiên Minh và các đại đạo thống của Trung Châu.

Hắn là muốn làm gì, giáp mặt uy hiếp Tiên Minh à?

Phải biết rằng, trận đạo chiến này, chính là Lang Gia Các và Tiên Minh liên thủ bố trí, hủy đạo chiến như vậy, cũng chẳng khác nào là đắc tội với thánh địa một phương như Lang Gia Các, nói thêm một bước, đạo chiến này là tổ chức ở Trung Châu, như vậy hắn đến đạo chiến quấy rối, cũng chính là đang khiêu khích đạo thống Trung Châu, Hắc Ám Chi Chủ đó là thần thánh phương nào, không ngờ lại có khí phách lớn như vậy, dám đi làm chuyện ác như vậy?

Càng khiến cho người ta khó có thể lý giải là Tân Trạch Tiểu Vương Gia tự xưng Huyết Sứ Giả.

Hắn không biết dùng pháp bảo gì, phong tỏa bí cảnh đạo chiến từ trong ra ngoài, một chiêu này thực sự rất lợi hại, nhưng hắn chẳng lẽ chuẩn bị cứ một mực trốn ở bên trong không ra ngoài à, nếu không, lúc rời khỏi bí cảnh, kiểu gì chẳng mất cái mạng nhỏ?

- Huyết Sứ Giả khỉ gió gì chứ, chỉ là yêu ma cũng dám đến Trung Châu làm loạn?

Trong bí cảnh, trên đài cao, các tu sĩ thiên kiêu cũng nghe thấy lời nói của Tân Trạch Tiểu Vương Gia, sau khi hơi ngẩn ra, lại lập tức trào lên một mảng đại loạn, ở bên trong này, dù sao cũng đều là thiên kiêu Tử Đan tâm cao khí ngạo, thực lực mạnh mẽ, tự tin tràn đầy, mà tên của Hắc Ám Chi Chủ này tuy đã bắt đầu lưu truyền trong mọi người, nhưng dù sao thời gian quật khởi cũng quá ngắn, chưa có được sức uy hiếp lớn như vậy.

Bởi vậy lúc này, bọn họ nghe thấy, cũng nhất thời cười lạnh.

Nhất là phát hiện đài cao đã bị phong tỏa, ai nấy đều biết là không còn đường lui rồi, chiến ý trong lòng đã dâng lên.

- Lão thái công từng nói, không phải tộc loại ta, tâm hắn tất dị, quả nhiên là vậy...

Trong đám người, có người cười lạnh, lại là huynh đệ Lôi thị, bọn họ thầm bấm pháp ấn, cười lạnh nói:

- Từ lúc tiến vào trận đạo chiến này, chúng ta đã muốn trảm yêu trừ ma, ngươi lại một mực không xuất hiện, hiện giờ cuối cùng cũng để chúng ta đợi được rồi...

Khi nói xong một chữ cuối cùng, hai huynh đệ này đột nhiên tách ra hai bên, đồng thời bấm kiếm quyết.

Vù vù.

Sau lưng bọn họ, đồng thời có một đạo kiếm quang bay ra, kiếm ý tăng vọt, một xanh một đỏ, xen kẽ lẫn nhau, đều chém về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó.

Trước đây bọn họ ở dưới tay Phương Nguyên đã ăn phải quả đắng, lần này xuất kiếm, lại không hề giữ lại, hạ sát thủ thẳng tay.

Ngay cả hư không cũng giống như bị phi kiếm của bọn họ phân thành thành hai nửa, kiếm khí chậm rãi xộc tới.

- Ha ha, lão nhân họ Lôi đó tiếc rẻ không ban thưởng cho các ngươi lấy một thanh thần khí, đúng là khiến người ta mất hứng...

Mà trong không trung, Tân Trạch Tiểu Vương Gia huyết bào tung bay thấy thế lại thở dài, nghênh đón hai đạo kiếm quang chói mắt đến cực điểm đó, không ngờ hoàn toàn không coi ra gì, mắt thấy hai đạo kiếm quang đó sắp tới trước người, hắn cười khẽ một tiếng, đột nhiên cong ngón trỏ hai tay lại, điểm một cái vào thân kiếm, hai thanh phi kiếm lập tức kêu ong ong, bị hai ngón tay của hắn búng bay ra ngoài.

Huynh đệ Lôi thị biến sắc, hít sâu một hơi, đồng thời bước lên một bước, lại bấm pháp ấn, hai thanh phi kiếm liền trong nháy mắt quang mang tăng vọt, quay đầu chém tới Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, kiếm khí càng thịnh hơn, bên trên cũng phóng thích ra lực lượng mạnh hơn.

Nhưng đến lúc này, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó lại miễn cưỡng thở dài.

Hắn dường như không muốn kéo dài nữa, mắt thấy kiếm quang đến trước người, hắn đột nhiên há to miệng, cơ hồ là ngoác đến tận mang tai.

Sau đó một ngụm máu đen bay thẳng ra, hai đạo phi kiếm đó dính phải máu đen, lập tức bốc ra từng tầng khói nhẹ, thân kiếm run rẩy không ngừng, không ngờ giống như mất đi tất cả lực lượng, xiêu xiêu vẹo vẹo, bay thẳng đến sườn tây đài cao, giống mất đi linh tính.

- Yêu pháp gì thế, không ngờ làm vấy bẩn bảo kiếm của ta?

Huynh đệ Lôi thị vội vàng thôi động pháp quyết, lại không điều khiển được bảo kiếm, cảm thấy kinh hãi.

Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó lại lạnh giọng cười, tay áo nhẹ nhàng vẫy một cái, bên trong huyết bào bên cạnh, huyết khí tràn ngập, hóa thành hai đạo phi kiếm màu máu, thế như tia chớp, nháy mắt liền bay đến trước người huynh đệ Lôi thị hiện giờ đã cực kỳ hoảng sợ, trước người hoàn toàn không có phòng ngự.

- Thánh địa Trung Châu há cho phép yêu ma giương oai?

Nhưng cũng đúng vào lúc này, bên cạnh huynh đệ Lôi thị, hai bóng người lóe lên, một người cả người tỏa ra bảo quang ngọc chất, trực tiếp vung chưởng tóm lấy một đạo huyết kiếm, mặt không biểu tình, trực tiếp bóp nát.

Ads
';
Advertisement