Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 881 Cá mắc câu (2)

Đó chính là thủ đồ chân truyền Hứa Ngọc Nhân của Thanh Lưu Tông, một người khác thì ở trước người dũng động một ao thủy dịch màu vàng, cắn nuốt huyết quang đó vào trong, chính là thiên kiêu Đông Hải Vệ Ngư Tử.

Hai người này cứu huynh đệ Lôi thị, lại không nhiều lời, một trái một phải, xông tới Tân Trạch Tiểu Vương Gia.

- Ha ha, đây là thiên kiêu của Nhân tộc các ngươi à?

Tân Trạch Tiểu Vương Gia thấy hai người này thế đến rất gấp, lại cười lãnh đạm, huyết bào bên cạnh đột nhiên co rút lại, sau đó ầm một cái phồng lên, huyết khí mạnh mẽ vô biên hóa thành khí lưu điên cuồng đánh tới chung quanh, Hứa Ngọc Nhân và Vệ Ngư Tử thấy thế cũng biến sắc, thi triển thần thông, bảo vệ chặt chẽ bản thân, nhưng cũng bị huyết khí hất cho bay ra hai bên, bay xa tới hơn chục trượng mới dừng lại được.

- Giết hắn!

Không đợi hai người này đứng vững, bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia đã vang lên mấy tiếng hét lớn.

Vi Long Tuyệt vung song thương, cuồn cuộn mà tới, hung hăng đâm về phía bụng hắn.

Trương Đà Tử vung long đầu quải (gậy đầu rồng), âm hiểm đến cực điểm, lặng lẽ không một tiếng động một gậy đánh về phía lưng hắn.

Bên kia, đám người Mạnh Quỷ Vương, nam tử chân trần tay cầm hoa sen, nữ tử trung niên thân bọc trong sương lạnh, tất cả đều phi thân lên, thi triển thần thông, không chút lưu tình đánh về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia. Hứa Ngọc Nhân và Vệ Ngư Tử vừa thối lui cũng lại xông lên.

- Tốt, thiên kiêu càng nhiều, phần hậu lễ này của bổn vương lại càng nặng.

Tân Trạch Tiểu Vương Gia cảm thụ được từng đạo khí cơ đáng sợ chung quanh, lại phá lên cười ha hả, tay áo phất một cái, đột nhiên nhìn thấy Vi Long Tuyệt đánh tới trước người mình, lại nhướn mày, cười lạnh nói:

- Cá mặn ở đâu ra mà cũng dám tới gần bổn vương?

Khi nói, huyết khí tung hoành, đã quét về phía Vi Long Tuyệt.

Vi Long Tuyệt biến sắc, mặt đầy nộ khí, người uốn một cái, tránh thoát một đạo huyết khí này, sau đó thuận thế một thương đánh tới.

- Hự!

Một thương này vừa tàn nhẫn lại xảo diệu, đâm thẳng vào bụng Tân Trạch Tiểu Vương Gia, huyết khí hộ thân cũng không ngăn cản được.

Cho tới lúc này, hắn mới lạnh lùng ngẩng đầu, quát khẽ về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia:

- Ngươi dám gọi ta là cá mặn?

Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó đã trúng một thương, sắc mặt cũng trầm xuống.

Hai bên trái phải hắn, thần thông của chư vị cao thủ đều đã tới, giống như thiên nữ tán hoa.

- Hảo thương pháp.

Hắn thở dài một tiếng, sau đó sắc mặt hung ác:

- Nhưng ngươi đây là đang muốn chết!

Ầm!

Lúc một tiếng hét lớn này của hắn vang lên, trong huyết bào bên cạnh, đột nhiên vang lên từng tiếng gào thét thê lương, vô số hình người một thân màu máu bay múa mà ra, giống như lệ quỷ, hung hăng đánh ra bốn phương tám hướng, đám cao thủ Vi Long Tuyệt, Trương Đà Tử, Mạnh Quỷ Vương vừa tới gần người hắn, cùng với các kiêu đang sắp ùa tới, nháy mắt liền bị vô số huyết nhân này bao phủ.

- Không tốt...

- Đây là thứ quái quỷ gì vậy?

Trong lòng một đám thiên kiêu đó đều cả kinh, huyết quang đáng sợ đó đã tới trước người.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Lực đạo cuồng bạo khó có thể hình dung khiến bọn họ chỉ cảm thấy giống như bị núi cao đè lên, hoặc giống như rơi thẳng vào hầm băng, một thân pháp lực đều vận chuyển mất linh, thân thể không còn là của mình, cho tới khi bị lực đạo đó hất bay ra xung quanh, rơi xuống đất, đã thảm không nói nổi, huyết khí chảy ngược.

- Ha ha ha ha...

Tân Trạch Tiểu Vương Gia cất tiếng cười to, tâm tình sung sướng đến cực điểm.

Ngay cả chỗ bị một thương của Vi Long Tuyệt đâm trúng, cũng đường máu mấp máy, nháy mắt đã phục hồi như cũ, hoàn toàn không có ảnh hưởng.

- Hắn rốt cuộc là tu vi gì?

Nhìn một thân huyết khí cuồng bạo đó của hắn, trong lòng các tu sĩ đều giống như rơi vào hầm băng.

Trong nhất thời, thậm chí cảm thấy khó có thể chấp nhận.

Tu vi của Tân Trạch Tiểu Vương Gia này trước khi vào bí cảnh, bọn họ đã có chút hiểu biết, biết hắn là tu vi Kim Đan cao cấp, thế vốn cũng không yếu, nhưng cho dù là tu vi Kim Đan cao cấp, hắn cũng không phải là đan phẩm Tử Đan, một thân thực lực cũng không thể đáng sợ như vậy, huống chi, trong sân có bảy tám vị Tử Đan xuất thủ, hắn sao có thể biểu hiện ra thực lực nghiền ép mạnh mẽ bực này?

Có một đạo huyết pháp yêu dị như vậy, trong sân còn ai có thể là đối thủ của hắn?

- Nếu ba vị đó...

Có người thống khổ nhìn về phía ba người bọn Phương Nguyên bị găm dưới đất.

Đó ba người được công nhận là mạnh nhất bên trong các tu sĩ, nếu bọn họ không bị thương, có lẽ...

- Thiên kiêu Nhân tộc, chẳng qua cũng thế mà thôi...

Ngược lại với sự kinh hoàng của bọn họ là tiếng cười thích thú của Tân Trạch Tiểu Vương Gia, huyết bào xoay tròn, từng đạo huyết mâu tung hoành bay lượn, đâm thẳng về phía mấy vị thiên kiêu đã rơi xuống đất, một vị trong đó chính là Vi Long Tuyệt sắc mặt đã trắng bệch, hắn hiện giờ thân chịu trọng thương, khó có thể tránh né, nhưng các tu sĩ chung quanh cũng đều bị huyết khí cuồng bạo đó đánh bay, hiện giờ trong nhất thời, còn ai cứu được hắn!

Ngay cả bản thân Vi Long Tuyệt cũng đã nhắm hai mắt lại, từ bỏ sinh cơ.

- Vù...

Nhưng cũng vào một thoáng này, đột nhiên trong không trung một đạo thanh khí hiện lên, đánh gãy huyết mâu đó thành hai mảnh.

- Tu luyện một đạo huyết pháp như vậy, dùng hết bao nhiêu mạng người?

Cùng lúc đó, một thanh âm chậm rãi vang lên, cùng với tiếng thở dài khe khẽ.

Mọi người nhìn lại, thấy người vừa lên tiếng chính là Phương Nguyên bị huyết mâu ghim trên mặt đất, hắn lúc này đã ngẩng đầu lên.

- Cũng bình thường thôi!
Chương 882 Chí nhất định phải có, Huyết Hải Ma Ấn (1)V

Tân Trạch Tiểu Vương Gia nghe vậy, quay đầu nhìn về phía hắn, mỉm cười nói:

- Còn thiếu một thứ, cho nên chưa đại thành, mà thứ đó rất khéo lại ở trong tay ngươi, đây cũng coi như là một trong những thu hoạch ngoài ý muốn trong chuyến đi tới Trung Châu này của ta!

Hắn vừa nói, vưa ngẩng đầu lên, không nhìn Phương Nguyên, mà lại nhìn về phía trong đám người.

Phương Nguyên thở dài, nói:

- Ta biết, đối với yêu ma như ngươi, lưu lại chút tâm tư là luôn không sai!

Hắn vừa nói vừa từ trong đám người đi ra.

Hắn quả thật là từ trong đám người đi ra, thần sắc lạnh lùng, mà thân ảnh bị đóng đinh trên đất, vào lúc này lại chậm rãi hóa một đạo thanh khí, chậm rãi bay về trên người hắn, không ngờ là một thân giả hắn dùng Huyền Hoàng Khí bản mạng đắp nặn ra.

- Ồ?

Mọi người chung quanh thấy một màn này, tuy không rõ là chuyện gì xảy ra, lại đều cảm thấy mừng rỡ.

- Từ xa xôi vạn dặm chạy đến Trung Châu để tìm chết, xem ra ngươi đúng là muốn chết rồi.

Ở một bên khác, thanh âm của Lý Bạch Hồ cũng vang lên, hắn chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi chéo áo.

Lại thấy bị huyết mâu găm dưới đất, chính là áo lông chồn hắn mặc trên người, mà trên người chính hắn thì một chút vết thương cũng không có.

- Huyết mạch dơ bẩn như ngươi cũng muốn hại ta, tội đáng chết vạn lần!

Thanh âm của Lý Hồng Kiêu cũng rất nhanh theo đó vang lên, chỗ thanh âm của nàng ta truyền đến, hư không trở nên trong suốt, tia sáng biến thành một bộ dạng, sau đó ánh sao thoát phá, lộ ra cảnh tượng chân thật, lại thấy nàng ta căn bản không bị huyết mâu đó đâm trúng, chỉ là xây dựng ra biểu hiện giả dối.

- Bọn họ thì ra là đều làm bộ bị thương.

Các tu sĩ thấy ba người này liên tiếp đứng dậy, trong lòng lập tức vô cùng kích động, vội vàng nhìn về phía Tống Long Chúc.

Sau đó chỉ thấy Tống Long Chúc cúi đầu, vẻ mặt lụi bại, uể oải...

... Mọi người lúc này mới có phản ứng:

- Đây là thực sự bị găm dưới đất à!

- Dù sao ba vị đó không sao là tốt rồi.

Trong lòng chỉ ngây ra một thoáng, mọi người đều bỏ qua Tống Long Chúc.

Ngược lại đều vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nhìn về phía ba người Phương Nguyên, Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ, vừa rồi kiến thức được thực lực mạnh mẽ của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, ai nấy trong lòng vốn đã hoảng sợ, áp lực cực lớn, nhưng nhìn thấy ba vị thực lực mạnh nhất này không sao, lập tức đều thở phào, tâm tư vốn đã có chút tuyệt vọng, cuối cùng vào lúc này cũng hơi thả lỏng.

Chỉ là vẫn có một số người phản ứng chậm, đến nay vẫn chưa rõ rốt cuộc là tình huống gì, ánh mắt si ngốc đảo tới đảo lui trên người ba người này, không rõ vấn đề ở đâu.

- Xem ra ba người các ngươi đã sớm có chuẩn bị!

Tân Trạch Tiểu Vương Gia nhìn ba người bọn Phương Nguyên đi ra, trên mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, thản nhiên nói.

- Từ lúc ban đầu ngươi bị ta đả thương, lại không chịu rời khỏi đạo chiến, ta đã cảm thấy có chút cổ quái!

Phương Nguyên sắc mặt bình tĩnh nói:

- Đi tới nơi này, ta nhìn một vòng, phát hiện tuyệt đại đa số tu sĩ đều đã vào đài cao, chỉ độc có ngươi là không thấy bóng dáng, trong lòng liền có chút không thoải mái, sau đó lại nhìn một vòng bên cạnh đài cao, tuy với tạo nghệ trận thuật hiện giờ của ta, vẫn chưa thể bày ra trận pháp huyền diệu như đại trận truyền tống, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ra được đại trận này đã bị người ta từng động tay động chân, thời gian gấp, nhiệm vụ nặng, ta trong lòng có nghi ngờ, lại không kịp làm gì khác, đành phải dẫn dụ ngươi ra rồi tính.

- Khôi thủ trận đạo, nhãn lực quả nhiên cao hơn người khác, người cho ta pháp bảo này vốn từng nói, Đại Trận Sư từ ngũ văn trở xuống là bất kể là như thế nào cũng không nhìn ra được sơ hở!

Tân Trạch Tiểu Vương Gia nghe vậy cũng từ chối cho ý kiến, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì đặc biệt, chỉ nhìn về phía Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ, đáy mắt có chút kinh ngạc:

- Hai người các ngươi cũng tin hắn như vậy à?

Hai người đó lại vẻ mặt lạnh lùng, Lý Hồng Kiêu nói:

- Trận thuật thì ta cũng biết, hắn vừa truyền âm cho ta, ta liền minh bạch!

Lý Bạch Hồ thì bất đắc dĩ nói:

- Nếu ta không đồng ý với lời nói của họ, họ sẽ liên thủ đối phó ta, đành phải nghe bọn họ thôi!

Nói xong vỗ vỗ áo choàng lông chồn trên người, thở dài:

- Chỉ tiếc cho cái áo lông chồn này của ta, lại phải khâu vá mấy năm rồi.

Mọi người lúc này mới hiểu, là Phương Nguyên phát hiện Tân Trạch Tiểu Vương Gia mất dạng, đại trận chung quanh đài cao lại bị người ta từng động chân động tay, trong lòng lờ mờ đoán được gì đó, tuy hắn cũng không có chứng cứ rõ ràng, nhưng dựa vào trực giác, vẫn quyết định thử một lần, liền nhân lúc Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa này động thủ với Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư, truyền âm cho hai người bọn họ.

Hai người này cũng không ngốc, nháy mắt liền đoán ra chuyện Phương Nguyên nói có tính khả thi, thuận tay diễn theo một chút.

Nhìn thì là ba người bọn họ tam bại câu thương, lại bị Tân Trạch Tiểu Vương Gia găm trên đất, trên thực tế đều thi triển thần thông, tránh thoát một kiếp này, chỉ có điều Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu thần thông kinh người, đều xây dựng ra biểu hiện giả dối, chỉ có Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ, lại chỉ thiện kiếm đạo, thần thông hơi yếu một chút, hắn dùng chính là một loại pháp bảo thế thân, dùng áo lông chồn trắng thay thế mình trúng một mâu, đang đau lòng không thôi.

Mấu chốt trong đây, nói phức tạp thì cũng không phức tạp, có điều, cuối cùng cũng thực sự dụ được Tân Trạch Tiểu Vương Gia ra.
Chương 883 Chí nhất định phải có, Huyết Hải Ma Ấn (2)

Mắt thấy Phương Nguyên và hai người Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ lờ mờ đứng ở ba phương vị, bao vây Tân Trạch Tiểu Vương Gia ở giữa.

Các tu sĩ khác chung quanh cũng đều trong lòng nghiêm lại, đều tụ tới, thủ vững mấy phương vị quanh hắn.

Bất kể vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia, hoặc là nói Huyết Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ này lai lịch là gì, dụng ý thế nào, nhưng nếu hắn dám chạy tới trong bí cảnh đạo chiến giở thủ đoạn, dùng tính mạng của đám người mình để trả thù Tiên Minh, vậy chính là tội đáng chết vạn lần!

Yêu ma vốn đã là ai nấy đều khinh bỉ, huống chi còn là không có hảo ý?

- Hảo tâm tư, hảo tâm kế.

Bị vị cao thủ, còn có các tu sĩ bao vây, vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia này vẫn mặt không đổi sắc, hắn thở dài, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói:

- Có điều, ngươi thực sự cho rằng diễn xuất vụng về này của ba người các ngươi có thể lừa được bổn vương à?

Hơi dừng lại một chút, nụ cười trên mặt càng đậm:

- Hoặc là nói, ba người các ngươi thực sự cảm thấy bổn vương vì kiêng kị thực lực của ba người các ngươi, cho nên vừa rồi mới một mực ẩn nấp, không hiện thân à?

- Yêu ma này...

Các tu sĩ nghe vậy, cũng ngẩn ra, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Huyết Sứ Giả yêu ma nhìn thì giống như bị người ta lừa gạt, rơi vào khốn cảnh, lúc này không khỏi lộ ra có chút quá thong dong.

Suy nghĩ này còn chưa lướt qua, vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó đột nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười ẩn chứa ý tứ đùa cợt vô tận.

Ánh mắt như kiếm, nhìn thẳng vào trên người Phương Nguyên:

- Bổn vương vừa rồi không hiện thân, là vì ít nhiều còn có một số người vẫn chưa tiến vào tiên đài này, muốn chờ thêm mấy người tiến vào, để phần đại lễ này được tặng viên mãn hơn thôi, mà vừa rồi sở dĩ bị bức phải hiện thân, là vì bổn vương nhìn thấy có người muốn xuất thủ với ngươi, lo lắng ngươi bị người khác đánh cho trọng thương, bị bức phải rời khỏi đạo chiến...

- Dù sao, nếu đã đụng phải ngươi, vậy khối Huyết Hải Ma Ấn đó, bổn vương vẫn lấy chắc rồi!

Ầm!

Khi hắn nói xong những lời này, pháp lực trào ra, dẫn theo sóng gió ngập trời!

Một thoáng đó, giống như bên cạnh hắn trào ra một biển máu, điên cuồng cuốn ra chung quanh, trong biển máu đó không ngờ có vố số huyết thi hình người giãy dụa, gào thét lao ra bốn phương, mỗi một cỗ huyết thi này đều cực kỳ âm độc, lực lượng cường đại, vô cùng quỷ dị, một khi bị bọn chúng tới gần người, liền cảm thấy da đầu tê dại, pháp lực ngưng trệ.

Lúc biển máu này trào ra, trong những người bị lao tới, tất nhiên có ba người Phương Nguyên, Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ.

Bọn họ vừa thấy uy thế của biển máu này, cũng đều lắp bắp kinh hãi, thi triển thần thông, kiếm đạo ngăn cản.

- Tinh hà tiên điển, vạn lý ngưng quang!

Lý Hồng Kiêu vung tay áo, thấp giọng quát.

Trong tinh thạch ở chỗ ngực, tỏa ra ánh sao bán trong suốt, cực kỳ thần dị, ở quanh người nàng ta, hóa thành từng bức tường cao, nhìn thì không thể ngã đổ, một mảng huyết lãng (sóng máu) đó oanh kích đến trước người nàng ta, lại bị từng đạo ánh sao ngăn cản, nhưng trong biển máu, lập tức lao ra huyết thi vô tận, nhe răng nanh dữ tợn, bổ nhào vào trên bức tường ánh sao mà cắn.

Mắt thường có thể nhìn thấy, ánh sao mà thần binh cũng khó làm tổn hại đó không ngờ lại bị từng con huyết thi cắn cho thất tàn bát khuyết.

Ầm!

Trong mấy hơi thở, một bức tường ánh sao đã thoát phá, bốn năm con huyết thi xông thẳng tới nàng ta.

Nghênh đón một màn này, Lý Hồng Kiêu cũng không nhịn được mà biến sắc, thân hình vội vàng thối lui, tay bấm pháp ấn, trong không trung có mấy đạo phi kiếm từ ánh sao ngưng tụ thành đâm xuống, đâm xuyên qua sọ não của mấy huyết thi đó, găm ở dưới đất, sắc mặt đã trở nên có chút ngưng trọng.

Mà Lý Bạch Hồ thì chém ngang đất, một đạo kiếm quang nhắm thẳng tới yết hầu của Tân Trạch Tiểu Vương Gia.

Nhưng không đợi kiếm quang bay đến, bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó đã huyết lãng nhấp nhô, phủ lấy đạo kiếm quang đó, kiếm của Lý Bạch Hồ, lực lượng ẩn chứa bên trên rất mạnh, dưới sự bao phủ của biển máu, vẫn tả xung hữu đột, muốn bay ra để đả thương người, nhưng Tân Trạch Tiểu Vương Gia chỉ cười lạnh một tiếng, khu động mấy chục con huyết thi tiến lên, vây lấy kiếm quang ở giữa mà tranh nhau cắn xé.

Đạo kiếm quang liên tục xoẹt xoẹt, chém hơn mười từng đạo huyết thi, cuối cùng vẫn kiệt lực, chậm rãi tiêu tán.

Mà trong một thoáng đó, biển máu đã lao tới trước người Lý Bạch Hồ, hắn lập tức lập tức biến sắc, cầm kiếm bảo vệ người, phi thân lướt đi.

Nháy mắt, hai cao thủ đều đã bị bức lui, chỉ còn một mình Phương Nguyên, áp lực gia tăng gấp bội.

Lúc biển máu xộc tới, Phương Nguyên cũng cảm ứng được sự đáng sợ của biển máu này, lại nhìn thấy ý âm hàn trên người hơn mười huyết thi đang lao tới mình, trong lòng cả kinh, không dám lơ là, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn trong phút chốc đánh về phía trước.

Mấy đạo lôi điện thô to như cánh tay người liên tiếp không ngừng oanh kích lên trên huyết thi trong biển máu.

Lôi pháp vốn khắc tà pháp nhất, lôi điện đánh xuống, đám huyết thi kia đã có bốn năm con trong nháy mắt trở nên héo rũ vỡ nát, nhưng rất bất đắc dĩ là, biển máu quá cường đại, huyết thi bên trong cũng quá nhiều, khi Phương Nguyên đánh nổ bốn năm con, đã có nhiều hơn huyết thi lao tới trước người.

Hắn cũng lập tức biến sắc, song chưởng mở ra, phi thân lui mau.

- Khó lắm mới đụng phải ngươi, còn muốn chạy à?

Nhưng vào lúc này, ánh mắt Tân Trạch Tiểu Vương Gia đã lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, đối với Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ, hắn bức lui là được.
Chương 884 Đại Thiên Ma Huyết Tức Pháp (1)

Nhưng đối với Phương Nguyên, lại cả người bay theo biển máu, hóa thành một đạo huyết ảnh mờ mờ, nháy mắt đã tới trước người Phương Nguyên mười trượng, vung tay điểm hướng về phía trước, đã có bảy tám đạo huyết mâu theo tiếng ngưng hình, phong mang sắc bén cắm thẳng về phía trước người Phương Nguyên.

- Hừ!

Trong lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống, nâng ngón tay vẽ hờ trong hư không.

Huyết mâu đó đến cực nhanh, nhưng tốc độ thi triển của hắn cũng hơn xa người cùng thế hệ.

Nhẹ nhàng vạch một cái, quanh người đã có thanh khí tuôn ra, sau đó từng con Thanh Lý từ trong sương xanh bay ra, chắn ở trước người hắn, đồng thời hàng lâm còn có một đầm nước, khiến hư không chung quanh trở nên ngưng trệ, giống như xuất hiện một cái hồ.

Khi bảy tám đạo huyết mâu đó bay đến trước người Thanh Lý, lực lượng đã không ngừng xói mòn, tốc độ càng lúc càng chậm.

Tân Trạch Tiểu Vương Gia thấy một màn này, thấp giọng cười cười, huyết quang ở trên bàn tay hắn ngưng tụ thành bộ dạng một thanh đao.

Hắn cầm huyết đao, thuận thế chém tới một đao, quát khẽ:

- Còn không trả lại huyết ấn đó?

Ầm!

Trong thiên địa, phong vân đột nhiên nổi lên.

Một đạo huyết quang nháy mắt bay ra, mang theo lực lượng đáng sợ khó có thể hình dung, trong chốc lát đã chém cho đầm nước Thanh Lý triệu hồi ra thành hai nửa, biến mất trong vô hình, rồi ngay sau đó, ngay cả bản thân con Thanh Lý đó cũng bị một đao này chém thành hai nửa!

Sau đó huyết mâu cùng với ánh đao đáng sợ đó thế tới vô tận, sắc bén đáng sợ, trong chốc lát đã chém đến trước người Phương Nguyên.

- Không tốt!

Nhìn thấy một màn này, mọi người chung quanh đều kinh hãi.

Ngoài bí cảnh, vô số người xem thi đều đã biến sắc, đồng thời đứng lên thất thanh kêu to.

Cách đó không xa, Lý Bạch Hồ và Lý Hồng Kiêu cũng biến sắc.

Thân là đồng minh, hai người bọn họ thấy Phương Nguyên gặp nạn, có lòng muốn cứu, nhưng trong lúc vội vã làm sao mà tới kịp?

Các tu sĩ chung quanh Phương Nguyên, tức thì bị lực lượng một đao này chấn cho bay ra bốn phía, không thể tới gần.

Trơ mắt nhìn một đao này chém đến đỉnh đầu Phương Nguyên, không ngờ là tránh cũng không thể tránh, đỡ cũng không thể đỡ.

Mà lúc này, nghênh đón một đao cuồng bạo cơ hồ không thể hình dung này, trong lòng Phương Nguyên cũng lạnh toát, khi huyết dịch chung quanh dâng lên, trong lòng ngược lại lập tức bình tĩnh, dùng tốc độ khó có thể hình dung kết một pháp ấn, sau đó nhắm mắt.

- Vẫn phải dựa vào phòng ngự tuyệt đối này để giữ mạng rồi.

Ầm ầm! Theo một đao đó của Tân Trạch Tiểu Vương Gia chém xuống, huyết khí gào thét, gió tán mây tan.

Phương Nguyên dưới một đao cuồng hoành đó, cơ hồ là yếu ớt như tờ giấy.

Các tu sĩ chung quanh trong lòng hoảng sợ, không kịp cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đao đó chém xuống thẳng tắp, sau đó huyết khí bốc lên, trải rộng ra, trong phạm vi mười trượng quanh người Phương Nguyên, tất cả tu sĩ đều bị dư ba của một đao này chấn bay, đại địa nổ vang ầm ầm, hư không giống như bị chém nứt, hai đạo khí lưu vô hình lập tức tách ra, sau đó lại chậm rãi tụ vào giữa.

- Một đao cuồng bạo như vậy, rốt cuộc ai có thể ngăn cản...

Các tu sĩ đều không nhịn được mà nhắm hai mắt lại, một lúc sau mới chậm rãi mởra, kinh hãi nhìn tới.

Lúc này trong lòng bọn họ, đã là không thể ước đoán thực lực của Tân Trạch Tiểu Vương Gia này, chỉ ở trong lòng xác định một điểm, yêu ma Kim Đan cao cấp gì, Kim Đan đan phẩm gì, thuần túy là bậy bạ, chỉ dựa vào một đao cuồng bạo này cho thấy, Tân Trạch Tiểu Vương Gia này tuyệt không chỉ là một yêu ma Kim Đan cao cấp mà thôi, e là nửa bước Nguyên Anh, cũng không có thực lực đáng sợ như hắn!

Về phần Phương Nguyên...

Vừa nghĩ tới hắn, trong lòng mỗi người đều trầm xuống!

Chỉ nhìn sắc mặt của các Tử Đan chung quanh cùng với hai vị cao thủ Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ là có thể nhìn ra được.

Cho dù là đổi sang họ cũng không thể tiếp được một đao này!

...

- Ơ, đó là gì thế?

Nhưng cũng vào lúc trong lòng các tu sĩ lạnh toát, thậm chí cảm thấy có chút tuyệt vọng, lại bỗng nhiên phát hiện có chút không đúng.

Tân Trạch Tiểu Vương Gia Chém xuống một đao đó, vốn cũng là vẻ mặt cười lạnh, nhưng sau khi sương máu tan đi, lại hơi ngẩn ra, dường như phát hiện ra chuyện quỷ dị gì đó, đột nhiên, thu đao lui về phía sau, tay áo ra sức vung tới.

Xoẹt xoẹt.

Huyết khí tràn ngập chung quanh đều tan ra, để lộ cảnh tượng bên trong.

Sau đó các tu sĩ đều ngây ra một thoáng, thậm chí có chút há hốc miệng.

Sau khi sương máu tan đi, bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng thê thảm Phương Nguyên bị một đao chém thành hai nửa, thậm chí cũng không nhìn thấy Phương Nguyên, chỉ nhìn thấy trong sân, không ngờ mạc danh kỳ diệu có thêm một con cóc.

Ánh sáng màu kim loại, lờ mờ lộ ra màu đỏ thẫm, hai con mắt lồi ra, lộ ra có chút đờ đẫn.

Nó cứ như vậy thành thành thật thật ngồi trong sân, bộ dạng không trêu ai không chọc ai, cũng không định trêu ai chọc ai!

- Cái quỷ gì vậy?

- Trời ạ, đây là tà pháp gì, ngũ đạo khôi đã bị một đao chém thành con cóc à?

- ...

- ...

Các tu sĩ chung quanh loạn cả lên, không nhìn rõ chung quanh đã phát sinh gì, chỉ cảm thấy vừa sợ vừa nghi.

- Không ngờ có thể tiếp được một đao này của ta?

Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó cũng hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người con cóc đó, thần niệm khẽ động, lại vô cùng minh bạch Phương Nguyên vừa rồi không thừa cơ đào tẩu, con cóc này nhất định có liên quan gì tới hắn, khi trong lòng hơi thắt lại, lại quát khẽ một tiếng, huyết khí chung quanh tăng vọt, mạnh mẽ như biển, hóa thành vô số thần binh lợi khí, chém tới con cóc đó.
Chương 885 Đại Thiên Ma Huyết Tức Pháp (2)

Hắn hiện giờ dùng hết toàn lực, vừa ra tay, quả thực giống như hủy thiên diệt địa.

Đao thương kiếm kích, vô số binh khí màu máu ngưng tụ lực đạo cuồng mãnh, liên tiếp không ngừng chém lên trên người con cóc đó.

Dưới công kích mạnh mẽ này, cho dù là tu sĩ Tử Đan, cũng không dám nói có thể đón đỡ được bất kỳ một đạo nào.

Nhưng con cóc đó lại nháy mắt đã trúng mấy chục đòn.

Thậm chí trong biển máu, còn có vô số huyết thi lao ra, vây quanh con cóc đó mà cắn xé, cảnh tượng khiến da đầu người ta tê dại.

Nhưng con cóc đó không ngờ đều nhịn được, vẫn cứ ngơ ngác ngồi trên mặt đất, không có nửa điểm biến hóa, vô số công kích rơi xuống trên người nó, không ngờ lại không thương tổn tới nó mảy may, màu sắc ngoài da cũng không phát sinh biến hóa gì, có thể nhìn ra được, bụng con cóc đó đang dần dần to ra, giống như đang tức giận, từng chút từng chút, bắt đầu phồng ra như da dê.

- Mọi người mau giúp hắn, cùng ra tay, chém yêu ma này!

Ngơ ngác nhìn một màn này, các tu sĩ chung quanh ước chừng ngây ra mấy giây, mới có người phản ứng.

Không thể cứ đứng nhìn con cóc này bị đánh như vậy, thực sự không đành lòng.

Vừa rồi không thể cứu được Phương Nguyên, là vì không kịp, nhưng hiện giờ đã có cơ hội, há có thể lại tiếp tục ngồi nhìn?

Trong những tiếng hét lớn, các tu sĩ có phản ứng, vội vàng lao về phía trước.

Đủ loại thần thông, pháp bảo, binh khí đều đi tới trước người Tân Trạch Tiểu Vương Gia, lại từng đợt từng đợt bị đánh rơi.

- Hừ!

Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thấy thế, cũng có chút thấy phiền.

Vừa rồi dùng hết toàn lực, thi triển liền mấy chiêu, không ngờ cũng không trảm sát được Phương Nguyên, thực sự khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ.

Hiện giờ lại thấy các thiên kiêu ở chung quanh đồng loạt công tới, tùm lum một đống, trong lòng lại không dám quá xem thường nhóm người này, cũng giống như Vi Long Tuyệt vừa rồi một thương đâm bị thương bụng hắn, nhìn thì giống như cá mặn không đáng nhắc tới, nhưng nếu đã dám vào bí cảnh đạo chiến, tranh phong với quần hùng thiên hạ, có ai mà không có thủ đoạn độc ác giấu dưới đáy hòm?

Thực sự bị bọn họ vây lấy, một khi không cẩn thận, cũng có thể lật thuyền trong cống.

- Đợi ta nắm giữ được thế cục rồi, sẽ không để ngươi thoát khỏi lòng bàn tay tay của ta đâu.

Hắn nhìn chằm chằm con cóc được người xung quanh bao phủ một cái, trong ánh mắt bắn ra sát khí.

- Đại Thiên Ma Huyết Tức Pháp.

Thanh âm của hắn vang khe khẽ, đột nhiên phi thân, cho tới khi lên tới trời cao mấy chục trượng, sau đó một thân huyết bào rung lên, bức lui các tu sĩ từ chung quanh vây tới, cả người lúc này đều đã bị huyết khí bao phủ, không ngờ hóa thành một con huyết mãng cực lớn to như hông người lớn, bàn cứ trong không trung, quanh người đều bị huyết khí bao phủ, mắt như chuông đồng, yêu dị vô cùng.

Sau khi huyết này xuất hiện, lại thân hình lắc lư, vô số huyết ti tinh mịn giống như mũi tên nhọn bắn ra bốn phương.

- Không tốt.

Một số tu sĩ tu vi thấp chung quanh bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị những huyết ti đó tới gần, sau đó chui sâu vào trong nhục thân bọn họ, khiến họ hét to đau đớn, ngay sau đó, liền có thể nhìn thấy, một thân pháp lực và huyết khí của bọn họ không ngờ đều thuận theo những huyết tuyến này nhanh chóng chảy về phía bản thân Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang ở trong không trung, cả người đã bị áp chế, không thể động đậy...

- Ha ha, một phát có được nhiều thuốc bổ như vậy, bổn vương sao còn lo không thể kết anh?

Tân Trạch Tiểu Vương Gia lớn tiếng cười to, miệng rắn há to, thanh âm từ trong cơ thể truyền trở nên thê lương và bén nhọn.

Theo pháp lực và huyết khí bị hút ra, các tu sĩ dần dần trở nên ủ rũ không phấn chấn.

Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia ở trong không trung thì lại khí tức tăng vọt, càng nhiều huyết tuyến bắn ra hơn, giống như phô thiên cái địa, giống như từng đạo linh xà, bay tới nhiều tu sĩ hơn, đầu sợi bén nhọn, sắc bén không thể đỡ, cắm thẳng vào trong kinh mạch.

- Chạy mau...

Các tu sĩ chung quanh cực kỳ hoảng sợ, đều chạy tứ tán ra xung quanh, tránh né từng đạo huyết tuyến này.

Nhưng chung quanh đài cao này đã bị phong ấn, huyết tuyến chung quanh thì càng lúc càng nhiều, bọn họ có thể trốn được đi đâu?

Có người bất chấp tất cả, chém về phía huyết tuyến đó, nhưng huyết tuyến này không ngờ vô cùng cứng rắn, không nói rất khó chặt đứt, cho dù là chặt đứt được vài tia, cũng lập tức sẽ có nhiều huyết tuyến hơn ùa tới, một người không để ý, liền bị huyết ti quỷ dị này cuốn lấy...

Cũng có người trầm giọng hét lớn, tế ra pháp bảo phòng ngự, nhưng huyết tuyến này lại vô cùng bén nhọn, vô khổng bất nhập, căn bản không phong bị được.

Không nói tới pháp lực hộ thể, cho dù là áo giáp và pháp bảo, cũng luôn có chỗ bị chúng chui vào.

Cơ hồ là trong chốc lát, một nửa tu sĩ trong sân đã bị những huyết tuyến này trói lấy, hút ra một thân khí huyết rất nhanh.

Mà một thân khí cơ của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thì càng trở nên mạnh mẽ, cơ hồ là vô địch!

- Vẫn chưa mở ra được à?

Mà lúc này ngoài bí cảnh, Tiên Minh Trấn Thủ, cùng với đại viện chủ Lang Gia Các, các vị Tuần Giám Sứ, cũng đều mặt đầy hoảng loạn, bọn họ vừa rồi nhìn thấy đám người Phương Nguyên hiện thân, trong lòng cũng thở phào, nhưng vẫn không dám chậm trễ, vội vàng phái người đi điều tra, muốn trước tiên đón các tu sĩ trên đài cao ra đã, nhưng không ngờ, mấy chục vị Đại Trận Sư tìm tòi nghiên cứu một phen, không ngờ vẫn thúc thủ vô sách.

Càng khiến cho người ta sốt ruột là, trong bí cảnh, trên đài cao, Tân Trạch Tiểu Vương Gia thi triển huyết pháp đáng sợ như vậy, cơ hồ sắp hút khô mấy trăm tu sĩ, không ai dám năn cản, tình thế đã đến mức độ đáng sợ mà bọn họ không thể tưởng tượng.

Ads
';
Advertisement