Chương 886 Xin bảo bối mở mắt (1)
- Hồi bẩm Trấn Thủ, thằng ôn đó cũng không biết dùng thủ pháp gì, không ngờ trấn trụ toàn bộ đại trận truyền tống trong bí cảnh, muốn mở bí cảnh, cần phải kết hợp đại trận trên đài cao và Vạn Lý Lưu Quang Kính, nhưng hắn đã chặt đứt liên hệ giữa Vạn Lý Lưu Quang Kính và bí cảnh, khiến cho một mảng bí cảnh đó tự thành một thể, từ bên ngoài thì căn bản không phá mở được, chỉ có thể sửa chữa phục hồi đạo đài từ bên trong.
Các trận sư cũng đều gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vội vàng kêu lên.
Tiên Minh Trấn Thủ giận dữ:
- Hắn mang theo pháp bảo lợi hại như vậy tiến vào bí cảnh, lại không có ai kiểm tra à?
Trận Sư Bên cạnh cười khổ nói :
- Bởi vì người Lôi Châu lần này đến tham dự đạo chiến, cho nên lần đạo chiến này thả lỏng kiểm tra đối với pháp bảo, hơn nữa khi yêu ma này tự mình tiến vào, không mang theo pháp bảo, hẳn là để cho người khác mang vào thay.
- Lúc này nói những lời giải thích này còn có tác dụng à?
Tiên Minh Trấn Thủ giận tím mặt, quát lên:
- Lão phu bảo các ngươi mở bí cảnh, bắt yêu ma đó.
Nghe những lời giận dữ của hắn, mỗi người trong sân đều kinh hoàng, người người phẫn nộ.
Cho tới hiện tại, bọn họ vẫn chưa có thời gian điều tra yêu ma này thông đồng với Hắc Ám Chi Chủ như thế nào, lại trở thành Huyết Sứ Giả như thế nào, càng không biết Huyết Sứ Giả này ở bí cảnh đạo chiến gặp phải đại loạn bực này, sẽ chuẩn bị đào tẩu như thế nào.
Nhưng trong lòng bọn họ đều minh bạch, nếu ở trước mặt Tiên Minh, Lang Gia Các các đại đạo thống Trung Châu, trơ mắt nhìn Huyết Sứ Giả này giết sạch một đám thiên kiêu tham gia đạo chiến, bên trong còn có nhân vật như Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa, Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư, vậy bọn họ đúng là sẽ mất hết thể diện!
Nhưng mấu chốt là, bọn họ từ bên ngoài, tuy có một thân tu vi, lại không giúp được gì, mà ở bên trong, yêu ma đó thi triển tà pháp đáng sợ như vậy, cho dù thực lực của đám tiểu bối thiên kiêu bên trong không tầm thường, nhưng làm sao có thể ngăn cản được tai ương ngập đầu này?
- Chạy mau...
Mà vào lúc này, bên trong bí cảnh, trên đài cao, lực lượng của Tân Trạch Tiểu Vương Gia càng trở nên đáng sợ, huyết tuyến cơ hồ không chỗ nào không có, trong khoảnh khắc, đã có hơn nửa tu sĩ bị hắn trói lấy, chỉ còn lưa thưa mấy cao thủ vẫn đang bằng vào thân pháp mà tránh né.
Nhưng dưới loại cục diện này, cho dù là tu vi có mạnh tới mấy, làm có thể trốn mãi được?
- Vù!
Trong một mảng hỗn loạn, lại không ai thấy, con cóc vẫn chỉ thành thành thật thật ngồi trên mặt đất đã lặng lẽ không một tiếng động nhảy lên, nhảy tới bên cạnh một tu sĩ đang liều mạng tránh né huyết tuyến, miệng rộng há ra, nuốt hắn vào, sau đó lại nhanh chóng nhảy tới bên cạnh một tu sĩ khác, có điều tu sĩ đó sợ quá, tung người đá con cóc này hai cước.
Cóc bị đá trúng có chút tức giận, trong miệng thò ra một bàn tay màu xanh, trước tiên thuận tay tát cho hắn một cái, đánh cho hắn choáng váng, sau đó thì kéo hắn vào!
Dưới sự truy kích của Tân Trạch Tiểu Vương Gia, hoặc có thể nói là vô số huyết tuyến của Huyết Sứ Giả, đại bộ phận tu sĩ cơ hồ không hề có sức phản kích.
Cao thủ như Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ, cũng phải đề thăng tâm thần tới cực điểm, đề phòng bằng toàn bộ tinh thần.
Trong lúc này, chung quanh đã loạn thành một đống, hoảng sợ hò hét, Lý Hồng Kiêu lại cắn chặt khớp hàm, vung tay áo, từng mảng ánh sao được bố trí ở trước sau người, không ngừng chặt đứt, ngăn cản những huyết tuyến đang vươn về phía mình, thậm chí còn đánh về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, nhưng chỉ tiếc, nàng ta mỗi lần chặt đứt được một mảng, liền có nhiều huyết tuyến hơn xông tới trước người mình, căn bản là không thể thoát khỏi.
Mà Lý Bạch Hồ lúc này thì thân hình nhanh như một tia chớp, chạy đông chạy tây trên đài cao.
Vô số huyết tuyến chặn trước đuổi sau, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của hắn, không thể cuốn lấy hắn.
Có điều, bất kể là ai cũng có thể nhìn ra được, theo Tân Trạch Tiểu Vương Gia hấp thụ càng lúc càng nhiều huyết khí của các tu sĩ, một thân lực lượng cũng càng lúc càng mạnh hơn, nhưng pháp lực của bọn họ lại dưới tình huống càng lúc càng bị tiêu hao nghiêm trọng, bị huyết tuyến này cuốn lấy, cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Trong một mảng đại loạn, chỉ có một người, hoặc là nói một vật vẫn không bị huyết tuyến này cuốn lấy.
Đó chính là con cóc Phương Nguyên triệu hoán ra, không phải không có huyết tuyến bay về phía nó, nhưng khi tiếp xúc với làn da có màu kim loại của nó, lại đều bị một loại lực lượng vô hình hất cho bay ngược lại, thủy chung không đả thương được tới nó, mà con cóc thì nhân lúc này, chậm rãi nhảy trong đám người, một hồi nuốt một người, cuối cùng đi tới phía sau Lý Hồng Kiêu đã kiệt sức không thể phản kháng.
- Cái quỷ gì thế?
Trong lòng Lý Hồng Kiêu đang hạ quyết tâm, một lòng muốn chém Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, nhưng lại không có biện pháp làm gì được đối phương, ngược lại dần dần bị bức vào hạ phong, trong lòng đang sốt ruột, bỗng dưng quay đầu lại nhìn thấy một vật xấu xí, cũng giật nảy mình.
Con cóc đó chỉ ngơ ngác nhìn nàng ta, không nói gì, có điều trong cơ thể con cóc lại truyền ra một thanh âm:
- Tiến vào đi!
Khi nói chuyện, cóc mở miệng, giống như là đang gọi Lý Hồng Kiêu.
- Ngươi thật sự biến thành cóc rồi à?
Lý Hồng Kiêu nghe ra đó là thanh âm của Phương Nguyên, trong lòng cũng cả kinh, ánh mắt vô cùng cổ quái.
Thầm nghĩ:
- Đây là thần thông tà môn gì thế?
- Tiến vào thì biết!
Thanh âm của Phương Nguyên có vài phần bất đắc dĩ, miệng cóc cũng mở lớn hơn.
Chương 887 Xin bảo bối mở mắt (2)
Nhưng Lý Hồng Kiêu lại có chút do dự, nàng ta là hậu duệ hoàng thất, đường đường là Cửu Trùng Thiên công chúa, huyết mạch tôn quý, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi khi người ngoài đều muốn chạy trốn, nàng ta lại một lòng ác chiến chính diện với Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, tuy bản thân cũng biết tình thế không ổn, cứ chống đỡ như vậy kiểu gì cũng gặp xui xẻo, nhưng nếu muốn mình tiến vào trong bụng một con cóc để giữ mạng, truyền ra ngoài thì chẳng phải là mất hết mặt mũi à?
... Huống chi con cóc này trông lại còn xấu!
Có điều cũng đúng lúc nàng ta đang do dự, một thanh âm khác lại vội vàng vang lên:
- Còn do dự gì nữa, mau lên!
- Vù!
Theo thanh âm đó truyền đến, một đạo kiếm quang lưu chuyển, vội vàng bay về phía này.
Chính là Lý Bạch Hồ, hắn đang chạy trong sân, thần thức linh mẫn đến cực điểm, tất nhiên đã ở trong một mảng đại loạn này phát hiện ra một tồn tại đặc thù như con cóc này, liền không chút do dự, trực tiếp phi thân tới, hóa thành kiếm quang trốn vào trong miệng con cóc.
Mà theo động tác này của hắn, Huyết Sứ Giả vẫn đang dốc hết toàn lực muốn bắt giữ hắn đã phát hiện quái tượng này.
- Chuyện đã tới nước này còn mơ tưởng giữ được mạng à?
Vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó hút đi càng nhiều huyết khí từ trên người các tu sĩ chung quanh, cả người lại càng điên cuồng, vừa chú ý thấy nơi này, lập tức giận tím mặt, một thân huyết khí cuồn cuộn, đột nhiên hóa thành một mảng lớn huyết ti bén nhọn, quét thẳng về hướng này.
Ầm ầm ầm!
Nghênh đón thế công điên cuồng này của hắn, cho dù Lý Hồng Kiêu cũng tự thấy không thể ngăn cản, cuối cùng không dám kéo dài nữa, thở dài một tiếng, phất tay quét ra một mảng ánh sao ngăn cản trên đỉnh đầu, sau đó phi thân trốn vào, hóa thành một đạo hồng ảnh, chui vào trong miệng con cóc!
- Ớ?
Vốn tưởng rằng nhiều người như vậy chui vào trong bụng một con cóc chỉ to bằng một người, tất nhiên sẽ chen chúc chật chội, đây cũng là nguyên nhân mà Lý Hồng Kiêu lúc trước vẫn do dự, nàng ta không muốn chen chúc thịt dính thịt với nhiều người như vậy, nhưng sau khi tiến vào, lại phát hiện mình không ngờ đã tiến vào một thế giới kỳ dị, giống như thân ở một phương động phủ, trái phải trước sau, ước chừng rộng hơn mười trượng.
Toàn bộ không gian, nhìn thì vô cùng rộng rãi, bố trí cũng rất kỳ quái, chung quanh đều là một loại sương trắng rất dày, cũng không biết phía sau sương trắng là gì, khu vực ở chính giữa thì không trống rỗng, chỉ có một cái ao bị sương xanh bao phủ, chung quanh bày ra mấy trận pháp phòng ngự, mà Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ, còn có mấy vị tu sĩ khác lúc này đều đang ở trong động phủ này.
- Ngươi đây là..
Cho dù là với thân phận của Lý Hồng Kiêu, nhìn thấy một phương không gian như vậy, cũng không nhịn được mà hơi kinh hãi.
- Không nhìn ra được, ngươi không ngờ lại có một pháp bảo không gian?
Khi nói những lời này, cũng không còn ý tứ xem thường Phương Nguyên, mà là thật sự có chút giật mình.
Nghĩ tới pháp bảo không gian là cực kỳ quý giá, đừng nhìn người tu hành thế gian, đại đa số đều là mỗi người tay cầm một túi Càn Khôn, giống như pháp bảo bực này là rất không đáng tiền, nhưng trên thực tế, không gian không lớn, túi Càn Khôn cấu tạo đơn giản cũng dễ luyện chế, nhưng không gian bên trong, cứ to thêm một phần thì độ khó lại không chỉ cao thêm một bậc, muốn luyện ra pháp bảo không gian có thể chứa người ra vào, vậy thì lại càng khó...
Loại pháp bảo có thể chứa người ra vào này thấp nhất cũng được coi như là phạm trù thần khí.
Hơn nữa, thần khí này không gian bình thường đều cực kì nhỏ, hai ba trượng đã là không tồi rồi, mười trượng thì lại là cực lớn.
Càng lên cao hơn, nếu có thể xây dựng pháp tắc, tồn tại độc lập, vậy cái này liền thuộc về tiểu thế giới, đã có thể được coi là tiên khí!
Lý Hồng Kiêu thân là hoàng tộc Cửu Trùng Thiên, cũng không có pháp bảo bực này, làm sao có thể ngờ được Phương Nguyên lại có?
Có điều, nhìn thấy bộ dạng không có kiến thức của nàng ta, Phương Nguyên cũng chỉ có thể thấp giọng thở dài một tiếng, nói:
- Nói ra thì dài lắm!
Trong lúc vội vã, lại không biết nên giải thích thế nào.
Một phương tiểu thế giới này hắn cũng có được một cách mạc danh kỳ diệu, chỉ có thể đoán ra nguồn gốc đại khái...
Con cóc này, tất nhiên chính là đạo Kim Tướng Lôi Linh thứ tư của hắn.
Lúc trước con cóc này vừa xuất hiện, liền khiến Phương Nguyên rất khó lý giải nguyên lý bên trong, chỉ có thể đoán được, đây có lẽ là bị Huyết Hải Ma Ấn ảnh hưởng, nhưng nếu là như vậy thôi thì còn có thể chấp nhận, nhưng đến về sau, con cóc này trong lúc vô tình nuốt khí tức bản nguyên tiểu thế giới của Thiên Lai Thành Kim gia, liền lại sinh biến hóa nghiên trời lệch đất, lộ ra có chút dọa người.
Lúc ban đầu, Phương Nguyên còn chỉ nghĩ nếu tu vi đạt tới cảnh giới Kim Đan, sẽ tham ngộ một chút sự huyền diệu của con cóc này, cũng tiện khắc địch chế thắng, lúc ban đầu chuẩn bị dùng nó như thuẫn bài, nhưng một lần thí nghiệm nào đó, con cóc này trong lúc vô ý nuốt Quan Ngạo vào, Phương Nguyên lại kinh hãi, vội vàng cũng xông vào theo, lúc này, mới phát hiện con cóc này không ngờ đã luyện hóa khí tức bản nguyên của tiểu thế giới đó, trong bụng hình thành một không gian cổ quái, giống như là một tòa động phủ di động.
Thông qua điểm này, Phương Nguyên cũng ngộ ra một phương pháp phòng ngự lợi hại.
Rất đơn giản, chính là triệu hồi con cóc này ra rồi nuốt mình vào.
Trốn trong động phủ này, con cóc đó chỉ cần không bị người ta đánh nát, mình đương nhiên là không lo.
Mà con cóc này lại giỏi chịu đòn như vậy, mình còn lo gì nữa?
Đương nhiên, một loạt biến hóa trong đây là vô cùng phức tạp, cho dù có nói ra cũng không dễ giải thích.
Chương 888 Một đường sinh cơ (1)
- Là ta hỏi nhiều rồi!
Lý Hồng Kiêu cũng tỉnh ngộ, mình không nên hỏi những cái này, thời cơ không đúng, hơn nữa cũng không tiện hỏi bí mật của người khác, liền dứt khoát bước vào bên trong, nhìn lướt qua, chỉ thấy Vệ Ngư Tử, Vi Long Tuyệt, Hứa Ngọc Nhân còn có mấy người bọn Tống Long Chúc bị Tân Trạch Tiểu Vương Gia một mâu găm dưới đất lúc trước, đều đã được Phương Nguyên cứu vào, liền lại nói:
- Còn có thể cứu vào được nhiều người hơn không?
- Chắc là không dễ cứu!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Cái này... coi như là pháp bảo này của ta đi, di động khá là chậm, vừa rồi ta cũng chỉ là nhân lúc yêu ma đó không chú ý, có thể cứu được người nào hay người đó, hiện giờ hắn đã chú ý tới ta, e là không dễ cướp người từ trong tay hắn.
Khi nói, tâm niệm khẽ động, cảnh tượng chung quanh lập tức biến đổi.
Hắn vốn có thể khống chế con cóc này trên trình độ rất lớn, lúc trước, chung quanh đều là bị sương mù dày đặc bao phủ, nhưng khi tâm tư của hắn vừa khẽ động, lại thấy trên đỉnh đầu, sương mù dày đặc bắt đầu tản đi, có thể cho bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chỉ có điều, từ góc độ này của họ mà nhìn ra, lại giống như mình nhỏ đi nhiều.
- Ầm ầm!
Lúc nhìn ra bên ngoài, đập vào mắt đầu tiên chính là Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó đang vô cùng điên cuồng, một đạo huyết đao chém thẳng tới.
Thân ở trong không gian này, bọn họ giống như là bị xông tới, lập tức sợ đến cả người run rẩy.
Có điều, một đao đó tất nhiên cường đại, khiến thực lực như họ cũng phải kinh hãi không thôi, nhưng lại bị con cóc này đỡ được, lực lượng giống như nước chảy từ chỗ một đao đó chém xuống, khuếch tán ra chung quanh, giống như là di dời và phân giải lực lượng, cuối cùng tụ tới một chỗ thần bí, lại khiến cho một đao cuồng bạo này không mang tới tác dụng, từ từ bị hóa giải...
Mà bọn họ ở trong bụng con cóc này, lại không chịu một chút tổn thương!
Chỉ có điều, lực lượng của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó lúc này lại cuồng bạo đến khó có thể hình dung. Một đao chưa dừng, lại một đao chém xuống, liên tiếp như vậy, con cóc này dường như sắp đạt tới cực hạn, có thể cảm thấy chung quanh đang không ngừng run rẩy.
- Con cóc này của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?
Lý Bạch Hồ bỗng nhiên lên tiếng, quan sát bốn phí, mày hơi nhăn lại.
- Ta cũng không biết...
Phương Nguyên cảm ứng chung quanh, thở dài một tiếng, nói:
- Nhưng ta đoán chắc cũng sắp tới cực hạn rồi.
Mấy người khác nghe vậy cũng đều cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Vậy thì vẫn là không tránh khỏi!
Trong lòng cũng có thể lý giải.
Yêu ma đó thi triển tà pháp như vậy, lực lượng mạnh mẽ đến bất khả tư nghị, cho dù là cao thủ Nguyên Anh sợ rằng cũng chỉ thế mà thôi, thế công của hắn lại há có thể dễ dàng ngăn cản như vậy, bọn họ có thể trốn ở trong bụng con cóc này, chống đỡ thêm một hồi, đã là vạn hạnh, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó hấp thụ càng nhiều huyết khí, thực lực lại càng mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới cực hạn mà con cóc này có thể thừa nhận!
- Có điều, chúng ta cũng chính là đợi khoảnh khắc cực hạn này tới!
Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại bật hơi khai tiếng, cúi đầu nói.
Mọi người nghe vậy, lại đều nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi, không hiểu lời này là có ý gì.
Phương Nguyên thì không nói nữa, đứng dậy đi tới vị trí trung tâm nhất của động phủ này, phất tay vẩy đi sương xanh chung quanh, lại thấy nơi này không ngờ có một huyết trì, bên trong huyết quang lấp lánh, không ngờ có thể phát hiện trong huyết thủy, sinh ra một gốc hoa sen màu xanh, cực kỳ thuần khiết, nụ hoa chưa nở, hiện giờ đã lặng lẽ từ trong huyết trì vươn đầu ra, nhẹ nhàng lắc lư.
- Ý của ngươi là?
Bên cạnh Phương Nguyên, Hứa Ngọc Nhân giật mình, dường như cảm thấy được gì đó.
Rất nhanh, mấy người khác cũng đều có cảm ứng, đều kinh ngạc nhìn về phía một phương huyết trì này.
Bọn họ càng lúc càng cảm thấy rõ ràng, Tân Trạch Tiểu Vương Gia ở ngoại giới, mỗi lần ra đòn nặng vào con cóc này, liền có một loại lực lượng kỳ dị truyền khắp toàn thân nó, sau đó trải qua một vòng vận chuyển, cuối cùng tập trung đến huyết trì đó, rồi sau đó, huyết trì hơi quay cuồng, giống như sôi trào, bọn họ đứng ở ngoài mấy trượng, cũng có thể cảm nhận được lực lượng cuồng bạo đó.
Dưới lực lượng đó, con cóc này đã trúng mấy đòn nặng, lực lượng trong động phủ đã tiếp cận cực hạn.
Mà Phương Nguyên, cũng thở gấp hơn, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn đóa Thanh Liên (sen xanh) trong huyết trì, đợi tới khi xác nhận thời cơ đã tới, hắn đột nhiên chỉnh lại quần áo, cung kính vái về phía huyết trì đó một cái, thấp giọng nói:
- Xin bảo bối mở mắt..
- Vù!
Mọi người còn chưa có phản ứng, Thanh Liên trên huyết trì đột nhiên nở ra, một đạo bạch quang từ trong hoa sen bay ra.
Bạch quang vừa hiện, bắn ra trăm trượng!
Tân Trạch Tiểu Vương Gia Lúc này đang một thân huyết khí sôi trào, nhìn chằm chằm con cóc đó, trước đó, hắn vốn chính bởi vì đã nhận ra con cóc này chịu đòn cực tốt, mới để lại nó tới cuối cùng, hiện giờ hắn từ trên người mấy trăm tu sĩ hấp thụ khí huyết và pháp lực, lực lượng đáng sợ dồi dào như vậy, quả thực là khó có thể hình dung, thậm chí cũng khiến cho hắn sinh ra một loại cuồng niệm mạnh mẽ vô địch, gặp thần diệt thần, gặp phật giệt phật, làm sao lại để con cóc đó vào mắt, xuất thủ chính là mấy đạo huyết quang đánh thẳng tới.
Nhưng cũng vì sự cuồng ngạo này, không ngờ lại không phát hiện con cóc đó hiện giờ đã vô cùng tức giận!
Cả thân thể đều phình lên, tròn vo căng phồng, dường như một giây tiếp theo sẽ nổ tung.
Chương 889 Một đường sinh cơ (2)
Nhưng cũng ngay khi một đạo huyết quang của vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia này đánh tới, muốn đánh nổ con cóc, lại xuất hiện một màn cực kỳ bất ngờ, con cóc đó bỗng nhiên chậm rãi xoay người, nhắm vào mình, sau đó đột nhiên há to miệng, một đạo bạch quang đáng sợ đến cực điểm từ trong miệng nó bay ra!
Một đạo bạch quang khủng bố khó có thể hình dung trong phút chốc liền tới, mang theo khí tức hủy diệt thê lương đến cực điểm!
- Không tốt...
Tân Trạch Tiểu Vương Gia trong nháy mắt liền cảm nhận được một loại khủng bố từ đáy lòng xộc lên, ngay cả đầu óc vốn bị khí huyết vô biên xộc lên khiến cho có chút choáng váng điên cuồng lúc này bỗng nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, trong tiếng quát khẽ, liên tục bấm ra mấy đạo pháp ấn.
Mấy đạo huyết thuẫn bài dựng lên trước người hắn, liên tiếp ngăn cản trước đạo bạch quang đó.
Rồi sau đó, chính là vô số huyết thi bò ra, cắn tới bạch quang.
Mà bên cạnh hắn, lại là biển máu dập dềnh, từng tầng từng tầng bảo vệ hai bên.
Nhưng cũng chỉ là chuyện chỉ trong nháy mắt, mấy đạo huyết thuẫn bài đó đều bị đạo bạch quang đó xuyên thủng, sau đó vô số huyết thi đang tiếp cận bạch quang đều bị lực đạo mạnh mẽ ngưng tụ trong bạch quang xé thành từng mảnh, hoặc là nói xé thành những bọt máu, tiên tán trong vô hình.
Cho tới cuối cùng, bạch quang này trực tiếp chém đến biển máu bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia.
Biển máu mãnh liệt trực tiếp bị chém thành hai nửa, giống bị người thi triển phân thủy thuật.
Bị chém cuối cùng thì là Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó!
Thân rắn được huyết khí bao bọc của hắn cơ hồ bị đạo bạch quang này chém thành hai nửa, chỉ còn một chút huyết tuyến dính bên trên, trong tiếng hét thảm thê lương, cả người bay ra ngoài, nặng nề bay lên trong thiên không phía đông đài cao, may mà trong trời cao có đại trận lúc trước hắn bày ra, lúc này trận quang lấp lánh, cản hắn lại, lúc này mới nặng nề ngã xuống.
Có điều vừa bay ra, vô số huyết tuyến đó vào lúc này cũng đều căng đứt, hất hơn nửa tu sĩ bị treo trong không trung xuống, ai nấy giống như vừa tỉnh mộng, trên mặt lộ ra biểu cảm hoảng sợ, chạy trốn toán loạn.
- Phương Nguyên.
Trạch Tiểu Vương Gia chậm rãi từ dưới đất bò dậy, đã hóa về hình người, đang chậm rãi dung hợp lại.
Mà trong một mảng huyết thủy đó, có thể nhìn thấy ánh mắt hắn vô cùng khiếp người.
Đó chính là tràn ngập phẫn hận và sát ý, thậm chí còn có một chút sợ hãi khó có thể hình dung, cùng với sự điên cuồng sau khi sợ hãi.
Sau khi thi triển Huyết Tức Chi Pháp, hấp thụ khí huyết và pháp lực của nhiều người như vậy, lúc một thân thực lực đạt tới đỉnh phong chưa từng có, không ngờ suýt nữa thì bị kiếm quang từ miệng một con cóc phun ra trực tiếp chém chết, điều này khiến hắn phẫn nộ đến cực điểm...
- Cho dù không có được ma ấn, ta cũng tất phải trảm ngươi.
Lúc này, hắn gào to, sau đó lại bấm pháp ấn, huyết quang tăng mạnh.
Huyết ti vô tận ở chung quanh lại bắn ra, đâm tới bốn phương tám hướng, quấn tới những tu sĩ vừa được tự do.
Mà trong mắt hắn thì dâng lên một loại ý vị dữ tợn.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm con cóc đang ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn trời, há to miệng, lại từ cái miệng của hắn, chậm rãi dâng lên một thanh huyết mâu hơi khác với màu máu, huyết mâu này chỉ dài ba thước, tuy cũng là màu máu, lại lộ ra có chút đen đen.
Bên trên có từng đạo phù văn màu máu, biến hóa giống như nước chảy, giống như có sinh mệnh của mình!
- Huyết Ma Cốt... Đó hẳn là Huyết Ma Cốt...
Lúc này trong bí cảnh, trên đài cao, ai nấy chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ, vẫn chưa phát hiện gì.
Nhưng ở ngoài bí cảnh, chư vị đại tu đều đang quan chiến, lại một phát nhận ra lai lịch của huyết mâu đó, ai nấy đều biến sắc.
Thập Đại Thần Vật thiên hạ, Huyết Ma Cốt xếp thứ mười!
Bọn họ cuối cùng cũng minh bạch vì sao Tân Trạch Tiểu Vương Gia này, hoặc là nói Huyết Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ này không ngờ có thể dựa vào thân Kim Đan, đơn độc một mình, vụng trộm chặt đứt liên hệ giữa bí cảnh và Vạn Lý Lưu Quang Kính, vây các tu sĩ trong bí cảnh, sau đó lại thi triển huyết pháp đáng sợ như vậy, hấp thụ khí huyết và pháp lực của các tu sĩ thiên kiêu hóa thành cho mình sử dụng, hung ác vô địch.
Trong tay hắn đang cầm, không ngờ chính là một đoạn trong thần vật Huyết Ma Cốt!
Cũng chỉ có thần vật bực này, mới có thể giúp hắn thi triển huyết pháp tới trình độ đó.
- Xong rồi, trong tay hắn đã có Huyết Ma Cốt, cho dù chỉ là một đoạn trong đó, phối hợp với huyết pháp hắn tu luyện, cũng vẫn khủng bố dị thường, cho dù là cảnh giới Nguyên Anh, e là cũng không dám chính diện đối kháng với hắn, huống chi là những tiểu bối Kim Đan kỳ này?
Đám người Tiên Minh Trấn Thủ, Tuần Giám Sứ cùng với viện chủ Lang Gia Các, sắc mặt đã trở nên vô cùng thâm trầm.
Cách đó không xa, có một vị nữ tử trung niên áo trắng tung bay, dẫn theo một tiểu hài tử nhìn thì chỉ khoảng bảy tám tuổi cũng tới đây, đứng trong không trung, nhíu mày nhìn hình chiếu trong bí cảnh, chậm rãi lắc đầu...
Mà khi nàng ta lắc đầu, tâm thần của các tu sĩ chung quanh đều trở nên tuyệt vọng hơn.
Ngay cả chủ nhân Lang Gia Các cũng không có biện pháp.
... Vậy lần này Tiên Minh chẳng phải là thua chắc rồi à?
- Xem ra, chỉ có chuẩn bị sẵn sàng, hỏi xem yêu ma đó rốt cuộc muốn làm gì...
Sắc mặt Tiên Minh Trấn Thủ âm trầm, lạnh lùng thốt ra một câu.
Mấy vị Tuần Giám Sứ chung quanh nghe vậy, trong lòng lập tức trầm xuống, cảm thấy có chút hoảng sợ:
- Phải khai chiến với yêu ma sao?
Chương 890 Hai đạo kiếm quang (1)
Mà bên kia, viện chủ Lang Gia Các Ô Mộc tiên sinh trầm giọng nói:
- Lời này không sai, đạo thống Trung Châu ta và Tiên Minh, vì đối kháng đại kiếp, hóa giải đại kiếp, một mực không muốn khơi mào chiến sự với yêu ma, để tránh nội đấu, nhưng lần này, trong sứ giả yêu ma, không ngờ có sứ giả Hắc Ám Chi Chủ trà trộn vào, hại dòng dõi Nhân tộc ta, huyết cừu bực này, lại há có thể ngồi nhìn?
Tất cả mọi người nghe mà trong lòng lạnh toát, vào thời điểm này, giữa Nhân tộc và yêu ma lại chuẩn bị khai chiến?
Bọn họ không khỏi đều quay đầu nhìn về phía hư ảnh trong không trung.
Bọn họ ở ngoài bí cảnh, là không thể giúp được đám tiểu bối trong bí cảnh, nhưng bản thân bọn họ...
... Còn có khả năng tự cứu không?
...
- Vẫn thiếu một chút...
Sau khi Phương Nguyên mời được kiếm quang trong Thanh Liên xuất thủ, thấy chưa thể giết được Tân Trạch Tiểu Vương Gia, sắc mặt cũng trầm xuống.
Hắn có chút tiếc nuối nhìn huyết trì, người xung quanh vì tị hiềm, đều không tới gần huyết trì để xem bí mật của hắn.
Bởi vậy, chỉ có tự hắn có thể thấy rõ, sâu trong huyết trì này đang cất giấu một thanh kiếm.
Huyết thủy bên trong huyết trì đó cũng đang từng thời từng khắc tẩm bổ thanh kiếm này, đó chính là Ma Ấn Kiếm hắn có được từ Thái Nhạc Thành, vốn là một thanh phàm kiếm, nhưng hiện giờ lại đã có chút bất phàm, chỗ chuôi kiếm, đã hóa thành hình dạng một ma đầu dữ tợn thống khổ, mà trên thân kiếm, thì sinh ra từng đạo huyết văn, cũng theo sự tẩm bổ của huyết thủy, càng nhiều lực lượng hơn chảy vào trong huyết văn.
Đây là một loại kiếm vô cùng yêu dị!
Có thể thấy được, lúc thanh kiếm này dưỡng thành, tất nhiên sẽ tà dị đến cực điểm, cũng cường đại đến cực điểm.
Nhưng, hiện giờ dù sao cũng vẫn chưa được dưỡng thành.
Cũng chính bởi vì kiếm này chưa thành, cho nên kiếm quang của nó vẫn hơi yếu một chút, không thể trảm sát vị Huyết Sứ Giả này.
Nếu không trảm sát thành công, như vậy...
Thông qua thị giác của con cóc này, Phương Nguyên có thể nhìn thấy Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang phun ra một đoạn huyết mâu màu đen, cũng điên cuồng từ trên người các tu sĩ chung quanh hấp thu huyết khí, gia trì lực lượng khí huyết cuồng bạo vô biên này lên trên huyết mâu.
Có thể tưởng tượng được, sau khi huyết mâu đó uống đủ máu tươi, lực lượng sẽ cực kỳ đáng sợ!
Tới lúc đó, Kim Tướng Lôi Linh này của mình có thể ngăn cản được sao?
- Không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được...
Cũng đúng vào lúc này, một thanh âm thản nhiên vang lên.
Các tu sĩ trốn trong bụng con cóc này nghe vậy, đều ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía hắn, lại thấy vừa lên tiếng chính là vị Kiếm Sư Lý Bạch Hồ của Tẩy Kiếm Trì, lúc này vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt tự nhiên có một đạo kiếm ý ngạo nghễ, thản nhiên nói:
- Chúng ta có nhiều người như vậy, thường ngày đều được người ta gọi là thiên kiêu, được người ta tôn sùng, hiện giờ lại không có hành động gì mà phải chết một cách uất nghẹn như vậy sao?
Các thiên kiêu nghe vậy, sắc mặt lập tức đều trở nên có chút khó coi.
Bọn họ tất nhiên cũng minh bạch đạo lý này, nhưng Huyết Sứ Giả đó mạnh như vậy, có thể có biện pháp gì?
- Huyết pháp của Yêu ma này lợi hại, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể đối phó hắn!
Lý Hồng Kiêu lúc này cũng mở miệng, nói:
- Vừa rồi đạo kiếm quang đó bay ra, có thể nhìn thấy, quả thật là suýt nữa thì dồn được hắn vào tuyệt cảnh, chỉ có điều lúc cuối cùng, hắn mượn đại trận trên đài cao này để đánh tan không ít lực lượng của kiếm quang, có thể thấy được, đại trận hắn bày ra trên đài cao cũng không chỉ là để vây khốn chúng ta, theo ta đoán, huyết pháp này của hắn thi triển ra vốn cũng có chút miễn cưỡng, toàn là dựa vào một phương đại trận này tương trợ, mới có thể vận chuyển tùy tâm.
Hứa Ngọc Nhân hơi ngẩn ra:
- Vậy nói cách khác, phá đại trận này của hắn thì có hy vọng đánh bại hắn à?
Vi Long Tuyệt cười khổ nói:
- Chúng ta ra cũng không ra được, làm thế nào mà phá trận?
Lý Hồng Kiêu đột nhiên nhìn Phương Nguyên một cái, ánh mắt dường như có chút đắc ý, nói:
- Vừa rồi vị khôi thủ trận đạo này có lẽ không nhìn ra, nhưng ta lại nhìn ra, khi hắn dẫn động lực lượng của đại trận này, có hai góc trận ngưng tụ lực lượng trận đạo, rõ ràng so với chỗ khác thì mạnh hơn một chút, nếu ta đoán không sai, hai góc trận đó chính là chỗ trận nhãn, trước tiên cứ hủy nó rồi tính!
Phương Nguyên nghe vậy đúng là hơi ngẩn ra.
Hắn vừa rồi mượn Lôi Linh Cáp Mô này thi triển một kích trí mạng, hết sức chăm chú, quả thật không có thời gian quan tâm tới cái khác.
Lúc này, Tống Long Chúc đã yếu ớt thoi thóp ở bên cạnh hữu khí vô lực nói:
- Hai trận nhãn đó nếu trọng yếu như vậy, vậy yêu ma này nhất định sẽ phòng thủ cực nghiêm, hắn... Hắn con mẹ nó sao có thể, cho chúng ta cơ hội hủy diệt trận nhãn...
- Hắn tất nhiên sẽ không cho chúng ta cơ hội này...
Lý Bạch Hồ bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, nói:
- Chúng ta cũng không thể trông cậy hắn sẽ cho chúng ta cơ hội, chỉ có thể cường hành hủy diệt hai trận nhãn này!
- Cường hành hủy diệt?
Mọi người trong sân, ánh mắt đều lộ ra có chút kinh ngạc, nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi.
Mà Lý Bạch Hồ lúc này, lộ ra vẻ bình tĩnh thần kỳ, thản nhiên nói:
- Dùng thần thông ngăn địch, cần điều động pháp lực, tốc độ sẽ chậm lại, tất nhiên bị hắn ngăn cản, chắc rất khó làm được điểm này, nhưng ưu thế kiếm đạo lại chính là ở đây, ta có thể làm được!
Cân nhắc kỹ đạo lý trong đó, các tu sĩ lập tức lờ mờ trở nên hưng phấn.
- Nhưng ta chỉ có thể hủy diệt một trận nhãn.
Lý Bạch Hồ bỗng nhiên lại nhẹ nhàng nói một câu:
- Còn cần một người khác giúp ta!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất