Chương 891 Hai đạo kiếm quang (2)
- Để ta!
- Ta cũng có thể thử xem.
Sắc mặt Vi Long Tuyệt và Hứa Ngọc Nhân đều trầm xuống, nói khẽ.
Nhưng Lý Bạch Hồ lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Ta tuyệt không có ý khinh thường các ngươi, nhưng các ngươi không được!
Khi nói, hắn quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên từ lúc ban đầu họ nói tới chuyện này đều cúi đầu, dường như đang cân nhắc gì đó.
Lúc này hắn cũng cảm ứng được ánh mắt của Lý Bạch Hồ, chậm rãi quay đầu lại, nói:
- Các ngươi không phải không muốn cho ta dùng kiếm à?
Tuy là tình hình vô cùng khẩn cấp, nhưng nghe thấy những lời này của Phương Nguyên, mọi người chung quanh vẫn không nhịn được mà ngẩn ra.
Cho tới lúc này, bọn họ mới nhớ tới Phương Nguyên và Tẩy Kiếm Trì còn có một ân oán như vậy...
Đúng vậy trước khi đạo chiến bắt đầu, vị Kiếm Sư Lý Bạch Hồ của Tẩy Kiếm Trì này đã từng ở trước mặt mọi người nói:
Tẩy Kiếm Trì không muốn cho Phương Nguyên lại dùng kiếm!
Thậm chí mục đích lần này hắn tiến vào đạo chiến, một bộ phận nguyên nhân rất lớn cũng là để khiến Phương Nguyên đáp ứng không dùng kiếm nữa, rất khó tưởng tượng nếu không có vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia này xuất hiện quấy rối, sau khi Lý Bạch Hồ và Phương Nguyên đánh nhau, rốt cuộc sẽ dùng phương pháp gì để khiến Phương Nguyên đáp ứng điều kiện nhìn thì vô cùng vô lễ này, nhưng có thể tưởng tượng, đó nhất định sẽ không phải là một quá trình vui vẻ gì!
Nhưng hiện giờ, Tẩy Kiếm Trì một lòng không muốn cho Phương Nguyên dùng kiếm này lại hy vọng Phương Nguyên xuất kiếm?
Lý Bạch Hồ nghe thấy những lời này, trên mặt cũng không có biểu cảm đặc biệt, hắn quay đầu nhìn về phía bên ngoài, có thể nhìn thấy, lúc này Vương gia đó vẫn đang không ngừng gia trì huyết khí vô biên đó lên trên huyết mâu, khí tức lực lượng đã sắp đạt tới đỉnh điểm!
Ai nấy đều thấy được, huyết mâu hấp thu đủ huyết khí, tất nhiên sẽ là một kích lôi đình.
Thời gian đã rất khẩn cấp...
- Vốn ta cũng không định giải thích gì với ngươi cả...
Hơi trầm một chút, hắn nhẹ giọnglên tiếng:
- Nhưng hiện tại không nói gì thì cũng không được, Tẩy Kiếm Trì quả thật không muốn cho ngươi lại dùng kiếm, nhưng đây không phải là vì đố kị người tài, sợ kiếm đạo của ngươi vượt qua chúng ta, mà là vì kiếm đạo của ngươi...
Nói đến đây, hắn lại hơi trầm mặc, thấp giọng nói:
- Định trước là sẽ đi vào tuyệt đồ!
- Tuyệt đồ?
Phương Nguyên vốn chỉ là thuận miệng hỏi, lại không ngờ rằng hắn sẽ nói ra những lời như vậy, mặt lập tức ngẩn ra.
Lý Bạch Hồ thản nhiên nói:
- Ngươi có phải đã tu luyện đến kiếm ý đại thành, lại thủy chung không nhìn thấy hy vọng đột phá không?
Tim Phương Nguyên trầm xuống, chậm rãi gật đầu.
Vô Khuyết Kiếm Kinh hắn có được tổng cộng có ba quyển, hiện giờ cũng đã tu luyện đến quyển thứ hai.
Nhưng dưới tình huống có Thiên Diễn Thuật tương trợ thôi diễn, mình hiện giờ cũng chỉ là tu luyện đến quyển thứ hai mà thôi, bởi vì quyển thứ hai này thủy chung không thể viên mãn, cho nên hắn vẫn chưa tu luyện quyển thứ ba, lại không rõ Lý Bạch Hồ vì sao lại biết những điều này?
Lý Bạch Hồ ngừng lại một chút, mới nhìn về phía hắn, nói:
- Bởi vì chuyện này liên quan tới một số chuyện rất nghiêm trọng, một khi tiết lộ ra, hậu quả khó lường, cho nên ta hiện tại không thể giải thích cho ngươi nghe, có điều ta đáp ứng ngươi, nếu lần này chúng ta đều có thể sống sót, ta sẽ tìm một cơ hội, nói lại chuyện này từ đầu chí cuối với ngươi, nhưng hiện tại, chuyện ta có thể nói với ngươi, mục đích chân chính của Tẩy Kiếm Trì, chỉ là không muốn để ngươi tiến vào cảnh giới tiếp theo mà thôi, đối với ngươi, đối với người khác mà nói thì đây đều là chuyện tốt!
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, cũng hơi ngẩn ra, gật đầu.
Sau đó hắn mỉm cười một tiếng, nói:
- Kỳ thật ngươi cũng không cần phải nói những cái này!
Khi nói đến đây, thanh khí bên cạnh hắn ngưng tụ, đã hóa thành một thanh trường kiếm màu xanh, lật tay cầm lấy, đã sớm chuẩn bị xuất kiếm, thở dài:
- Dù sao ta cũng bị vây ở nơi này, vì giữ mạng, cũng định phải xuất kiếm, cho nên ngươi vốn không cần phải giải thích gì cả, ta nhất định vẫn sẽ ra tay.
- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì, sao lại có loại tâm tư vô lại này?
Lý Bạch Hồ thản nhiên nhìn hắn một cái, nói:
- Ta đã cần ngươi xuất kiếm, vậy thì phải đưa ra đủ thành ý, huống hồ, chỉ cần đệ tử Tẩy Kiếm Trì từng cầu ngươi xuất kiếm, như vậy sau này, cho dù người Tẩy Kiếm Trì lại đến khuyên ngươi bỏ kiếm, chắc hẳn cũng sẽ khách khí hơn một chút.
Dứt lời, cũng không chờ Phương Nguyên trả lời, liền đánh tới một đạo kiếm quang.
Phương Nguyên dùng thần thức cản đạo kiếm quang đó lại, cảm nhận được biến hóa bên trong kiếm quang, cũng hơi ngẩn ra.
Lý Bạch Hồ nói:
- Ngươi dùng pháp lực hóa kiếm, chung quy vẫn không dùng tốt bằng kiếm chân chính, ngươi đã chưa có kiếm thích hợp, vậy ta sẽ truyền đạo pháp môn này cho ngươi, ít nhất có thể khiến một kiếm này của ngươi ngưng thực hơn, cũng nắm chắc hủy diệt được trận nhãn đó hơn...
Phương Nguyên chỉ ngẩn ra, nhân tiện nói:
- Đa tạ!
Trong lúc này liền dẫn động đạo kiếm quang đó, dung nhập vào trong trường kiếm màu xanh của mình.
Trong chốc lát, trường kiếm màu xanh trong tay hắn sinh ra một chút mạch lạc màu bạc, cùng với một chút phong mang.
Ghé mắt nhìn, đã hoàn toàn giống như một thanh trường kiếm chân thật.
Thậm chí trên trình độ phẩm chất và cứng rắn, thanh trường kiếm này còn hơn rất nhiều thần binh lợi khí.
Phương Nguyên hơi cảm thụ một chút, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc
Đạo pháp môn kiếm đạo Lý Bạch Hồ truyền cho hắn này, nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế lại tinh diệu đến cực điểm, hắn không biết đạo pháp môn này ở trong các loại Kiếm Kinh của Tẩy Kiếm Trì thì thuộc về trình độ gì, nhưng nghĩ chắc nhất định sẽ không thấp, nhất định là pháp môn cao cấp.
Chương 892 Không trốn, chém nó (1)
Quan trọng hơn là, đạo kiếm quang này cho mình, kỳ thật cũng chẳng khác nào tặng đạo pháp cho mình.
Nhất là mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, liền có thể tham ngộ rõ ràng pháp môn này hơn.
- Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
Cũng đúng vào lúc này, Lý Hồng Kiêu không nhịn được lạnh lùng nói:
- Hắn đã chuẩn bị xong rồi đó!
Mọi người đồng thời ngẩng đầu, nhìn ra ngoài, sau đó bọn họ liền nhìn thấy, lúc này bên ngoài, huyết mâu trong tay Tân Trạch Tiểu Vương Gia đã không ngờ xuất hiện một loại biến hóa khó có thể hình dung, rất nhiều huyết khí rót vào trên một đạo huyết mâu này, khiến cho huyết mâu đó giống như là sống lại, khí tức mạnh mẽ, xé rách hư không chung quanh, dẫn động phong vân biến hóa vô biên.
Mà trong hư không, thậm chí xuất hiện một đạo ma ảnh dữ tợn, con ngươi lạnh lẽo nhìn thẳng tới nơi này.
Có thể thấy được, lực lượng trong huyết mâu đó đã đạt tới cực điểm.
Tân Trạch Tiểu Vương Gia này cũng rõ ràng bị con cóc này bức cho nóng mắt rồi, bất chấp tất cả vận dụng lực lượng mà bản thân hắn rõ ràng có chút không điều khiển được, đó là một loại lực lượng có uy thế hủy thiên diệt địa, hơn xa cảnh giới bọn họ có thể tưởng tượng.
Đối với con cóc này có thể chống đỡ được hay không, bọn họ thực sự không có một chút lòng tin nào.
- Chuẩn bị ra ngoài.
Phương Nguyên quát khẽ một tiếng, cùng Lý Bạch Hồ đồng thời bước về phía trước vài bước, người khác cũng đều tự làm tốt chuẩn bị.
- Nếu không phải thiếu kiện bảo bối đó, ta việc gì phải vất vả như vậy?
Mà vào lúc này, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó cũng đột nhiên hô to:
- Mau trả huyết ấn cho ta.
Ầm!
Lúc một tiếng hét lớn này rời khỏi miệng, hắn hung hăng trợn mắt, đánh huyết mâu này tới.
Khó có thể hình dung được sự cuồng bạo lúc này, một thoáng huyết mâu rời tay, huyết khí bên cạnh hắn đều biến thành từng vòng tròn, giống như là đâm xuyên hư không ra một lỗ thủng, sau đó, nơi huyết mâu đi qua, phàm là người, pháp bảo, máu trong phạm vi mười trượng ở gần huyết mâu hết thảy đều bị khuấy nát, theo cuồng phong chung quanh xoay tròn, toàn bộ hình thành một lốc xoáy hình mũi khoan.
Mà phần mũi của lốc xoáy này thì chỉ thẳng vào con cóc đang thật thà ngồi trên đất!
- Đi...
Cũng ngay lúc này, đám người Phương Nguyên đồng thời từ trong miệng con cóc bay ra, sau đó Phương Nguyên bấm một pháp ấn.
Con cóc đó vẫn nhìn huyết mâu không nhúc nhích, nhưng khi huyết mâu sắp đâm đến trên người nó, lại đột nhiên trực tiếp biến mất.
Tại chỗ chỉ có từng đạo thanh khí thuộc về bản thân Phương Nguyên.
Cho dù mình từ trong bụng con cóc này nhảy ra, đương nhiên cũng không để huyết mâu này đâm đến trên người con cóc.
Dù sao Lôi Linh bị hao tổn một lần, Phương Nguyên cũng phải tiêu hao rất nhiều sức lực để tẩm bổ.
Ầm!
Huyết mâu đó lại đâm thẳng tới trên đài cao, khiến cho tiên đài kiên cố mà vô số cao nhân khổ tâm dựng lên này ầm ầm sụp đổ, vô số linh quang tỏa ra, mọi người đứng không vững, huyết phong cuồng bạo quét ra bốn phía, giống như bẻ gãy nghiền nát, cũng có rất nhiều tu sĩ đang bị huyết tuyến cuốn lấy dưới sự càn quét của huyết phong mạnh mẽ này mà cả người ngã bay, rời khỏi sự khống chế của huyết tuyến.
Cũng trong nháy mắt này, trong hỗn loạn vô tận, hai đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện, một trái một phải.
Trong một mảng cảnh tượng mơ hồ hỗn loạn, hai đạo kiếm quang này vô cùng bắt mắt.
Một xanh, một trắng!
Chính là Phương Nguyên và Lý Bạch Hồ lúc này đã xuất thủ!
Tạo nghệ kiếm đạo của hai người bọn họ vào lúc này đều được thi triển ra hết, phân biệt lao về phía đài cao trong không trung, một trái một phải, hai trận nhãn, tốc độ cũng đều nhanh đến thần kỳ, tựa như cả người đều hóa thành hai đạo phi kiếm.
- Các ngươi muốn chết.
Một mâu của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đâm xuống, lại không thấy một màn con cóc đó bị mình găm dưới đất, trong lòng đang cuồng bạo không thôi, lại đột nhiên thấy hai đạo kiếm quang, nhìn phương hướng bọn họ lao tới, chính là chỗ mấu chốt nhất của mình, trong lòng lập tức vừa sợ vừa giận, trong tiếng gầm to, lập tức phun ra hai ngụm tinh huyết bản mạng, huyết khí cuồng bạo, liều mạng bấm ra pháp ấn thần thông.
Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, liền có vô số binh khí màu máu xuất hiện ở trước người bọn họ, ngăn cản thế đi của hai người này.
Mà trong hư không trái phải, lại có vô số huyết thi liều mạng xông tới bọn họ.
Mà lúc này, hai người Phương Nguyên và Lý Bạch Hồ trong lòng đều trầm xuống, kiếm quang hơi xoay chuyển, sinh ra vô số biến hóa.
Cho tới lúc này, mới nhìn ra sự khác nhau giữa kiếm đạo của hai người này.
Lý Bạch Hồ thân hình linh hoạt, trong mỗi một động tác đều sinh ra biến hóa tinh diệu vô tận, một đạo kiếm quang, liền giống như vật sống, xoay chuyển trong huyết thi và các thần thông, không ngừng biến hóa, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thẳng về phía góc trận phía bên phải.
Mà kiếm đạo của Phương Nguyên lại lộ ra vụng về mà cứng ngác.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện sự cứng ngắc mà vụng về này của hắn chỉ một loại biểu tượng, động tác của hắn cũng không nhiều, nhưng mỗi một bước đều giẫm vào một góc độ cực kỳ chuẩn xác mà xảo quyệt, giống như là đạp gió bày trận, những huyết thi và thần thông màu máu đó rõ ràng nhìn thì một bước tiếp theo là có thể tóm lấy hắn, ngăn hắn lại, nhưng hắn vừa di chuyển nhẹ nhàng như vậy, liền đã tiến vào một mảng thiên địa khác.
- Con kiến, các ngươi dám...
Trên mặt Tân Trạch Tiểu Vương Gia lộ ra biểu cảm hoảng sợ lại khó hiểu, hắn rõ ràng là cũng dựa vào thần thông, đối với hắn mà nói, cơ hồ rất khó lý giải sao hai người rõ ràng là có lực lượng chỉnh thể kém mình nhiều như vậy, lại có thể vượt qua được thần thông của mình!
Chương 893 Không trốn, chém nó (2)
Điều này quả thực là bất khả tư nghị!
Đương nhiên, hắn cũng không hiểu được, cao thủ võ pháp đứng đầu, cái theo đuổi chính là loại bất khả tư nghị này!
Vào lúc này, hắn thậm chí biểu hiện ra có chút hoảng sợ, thân hình xoay chuyển, dường như muốn lao tới dùng thân thể ngăn cản một kiếm này.
Nhưng hai đạo kiếm quang trái phải đều tàn nhẫn và chính xác như vậy, hắn không ngờ không biết nên ngăn cản một đạo nào.
Cũng ngay khi hắn đang do dự, trước người ánh sao tăng vọt, là Lý Hồng Kiêu xuất thủ về phía hắn, từng đạo ánh sao hóa thành phi kiếm, chém thẳng tới mặt hắn, hắn cũng biết Lý Hồng Kiêu hiện giờ là đang cố ý xuất thủ ngăn cản mình, sáng tạo cơ hội cho hai người đó, nhưng cho dù là biết, hắn cũng đành bất lực, lúc này, hắn căn bản đã không kịp ngăn cản...
Ầm ầm!
Thậm chí khi suy nghĩ này của hắn còn chưa xoay chuyển kịp, trái phải đã vang lên hai tiếng nổ.
Hai đạo kiếm quang, nháy mắt chém đến hai góc trận chung quanh đài cao, kiếm khí mạnh mẽ vô biên trực tiếp xé rách, vặn nát góc trận đó, mắt thường có thể nhìn thấy trận quang từ hai góc trận đó trào ra, tán ra bốn hướng.
Vào lúc này, Tân Trạch Tiểu Vương Gia gầm lên, huyết khí trên người rõ ràng tăng vọt, cuồng bạo hơn rất nhiều.
Đây không phải là vì hắn đang thôi động pháp lực, mà là vì hắn có chút không khống chế được huyết khí đó.
Cũng vào lúc này, chung quanh đài cao, huyết quang rút đi, đài cao bị phong ấn toàn bộ mở ra lỗ hổng, vô số tu sĩ đang hoảng sợ vào lúc này đồng thời nhìn thấy hy vọng có thể sống sót, phát ra một tiếng hô to, liều mạng từ trong lỗ hổng chạy ra ngoài.
Ngoài bí cảnh, viện chủ Lang Gia Các mặt lộ vẻ mừng rỡ:
- Mau, chắc có thể mở được bí cảnh rồi!
Mà trong một mảng hỗn loạn chung quanh, Phương Nguyên và Lý Bạch Hồ quay đầu lại, gật đầu với đối phương.
Bọn họ đều cảm thấy vô cùng hài lòng với biểu hiện của nhau.
Bởi vì thời gian cấp bách, hai người Phương Nguyên và Lý Bạch Hồ tất nhiên không có thời gian phá trận, lựa chọn đều là một kiếm chém tới, gọn gàng dứt khoát, cũng may Tân Trạch Tiểu Vương Gia này đối với đại trận chung quanh đài cao, chỉ âm thầm động tay động chân, cũng không chắc chắn, hai góc trận đó dưới kiếm quang ngưng tụ một thân lực lượng của bọn họ, bị phá hủy giống như bẻ gãy nghiền nát, hoàn toàn đạt được mục đích, lại nhìn Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, hiện giờ huyết khí trên người nghịch chuyển ầm ầm, gầm lên liên tục, cũng rõ ràng đã đau đớn đến cực điểm.
- Chạy mau...
Mấy trăm người tu hành trên đài cao, đại bộ phận đều bị Tân Trạch Tiểu Vương Gia này đoạt đi đại lượng huyết khí, có điều vẫn nhất thời chưa đến mức táng mạng, cũng có rất nhiều người nhân lúc đại loạn vừa rồi, cuối cùng thoát khỏi sự dây dưa của huyết tuyến, vừa được tự do, tất nhiên tuyệt không do dự, la hét chạy ra bốn phía, nhất thời chung quanh đài cao, cũng bóng người hoảng loạn, giống như chim chóc kinh hãi bay tứ tán.
Mà ở trong đây, cũng có một số người không vội vã đào tẩu, mà là phi thân thi triển, chém về phía huyết tuyến chung quanh.
Ít nhất vẫn có hai trăm người bị huyết tuyến cuốn lấy, hấp thu huyết khí, không thể đào thoát.
- Ầm!
Cũng đúng lúc này, ngoài bí cảnh, có một dòng quang mang bay tới, xuyên qua mây đen rất nặng, rơi xuống trên đài cao này, theo một dòng kính quang này bay tới, còn có một thanh âm trầm trọng:
- Chớ có hoang mang, chúng ta giờ mở bí cảnh...
Các tu sĩ nghe đây chính là thanh âm của vị Tiên Minh Trấn Thủ kia, ai nấy lập tức kinh hỉ không thôi.
Vừa rồi Tân Trạch Tiểu Vương Gia này phong tỏa bí cảnh, cho nên mới có thể ở đây làm xằng làm bậy, ỷ vào một thân huyết pháp tàn sát các tu sĩ, đoạt khí huyết pháp lực của người ta, nhưng cho dù huyết pháp của hắn có ngông cuồng tới mấy, nếu bí cảnh mở ra, các cao thủ Tiên Minh, các trưởng lão đạo thống bên ngoài mà vào được, vậy tất nhiên cũng là một chữ chết, bọn họ không cần lo lắng, cứ tránh né xung quanh đã rồi tính.
- Không ngờ, không ngờ...
Cũng lúc này, thanh âm giống như phong ma của Tân Trạch Tiểu Vương Gia cũng nặng nề vang lên:
- Đám kiến các ngươi, không ngờ cũng dám phá hoại đại sự của ta, tội đáng chết vạn lần, các ngươi tội đáng chết vạn lần...
Khi những lời này của hắn vang lên, ánh mắt lạnh như băng quét nhìn xung quanh, nhìn về phía đám người Phương Nguyên, giận không thể át, nhưng ngay sau đó, ánh mắt này lại nhìn về nơi xa hơn, cười ha hả.
- Nhưng các ngươi cho rằng hủy được đại trận của bổn vương thì có thể đào xuất sinh thiên à?
- Nằm mơ!
Khi nói đến cuối cùng, thanh âm của hắn đột nhiên cao lên, thân hình hóa thành một con huyết mãng đáng sợ, chạy trong hư không, điên cuồng cắn nuốt huyết khí, cùng lúc đó thần niệm chấn động hư không, tiếng gầm lạnh lẽo chấn động khắp nơi:
- Bổn vương là Huyết Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ, nay phụng lệnh chủ, đặc biệt đến dâng lên mạng của chư vị thiên kiêu cho Tiên Minh làm đại lễ, xin chư vị vui lòng nhận cho, ha ha...
Đồng thời khi nói những lời này, hắn không ngờ đã hóa thành giống như một mảng huyết vân, miệng rắn mở ra, huyết khí nuốt nhả, trên đài cao, không biết có bao nhiêu người chưa giãy ra khỏi sự dây dưa của huyết tuyến, trực tiếp bị hắn nuốt xuống, tiếng kêu thảm thiết dần dần biến mất.
- Hắn muốn bắt đầu đại khai sát giới à?
Bất kể trong hay ngoài bí cảnh, khi nhìn thấy một màn này, đều cực kỳ hoảng sợ.
Bọn họ nhìn ra được, Tân Trạch Tiểu Vương Gia trước đó là có mục đích gì khác, dùng cướp lấy huyết khí của mọi người làm chủ, phần lớn là muốn tận hết khả năng đoạt được huyết khí của mọi người một cách hoàn chỉnh, khống chế được nhiều người hơn, nhất là cao thủ như Phương Nguyên.
Chương 894 Thiên kiêu chi chiến (1)
Bởi vậy cũng không vội vàng giết người, nhưng hiện giờ, hắn rõ ràng đã có chút ý tứ tẩu hỏa nhập ma, lại lo lắng bí cảnh bị mở ra, cao thủ bên ngoài tiến vào giết hắn, dứt khoát đập nồi dìm thuyền, có thể giết được người nào hay người nấy, nhìn thì so với hắn lúc trước còn đáng sợ hơn.
- Mau, mau, bí cảnh sao vẫn chưa mở?
Mà lúc này, ngoài bí cảnh, chư vị cao thủ cũng vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào bên trong.
Trên đỉnh núi, có mấy vị cao thủ, đang dùng hết toàn lực Van Lý Lưu Quang Kính, khiến cho kính quang từng tia từng luồng, thấm vào trong bí cảnh, thấy người xung quanh, liền có người vội kêu lên:
- Tuy phong ấn bên trong đã bị phá vỡ, nhưng đại trận truyền tống của tiên đài cũng đã bị hao tổn, không thể vận chuyển, bởi vậy cần thời gian nhất định, dùng Vạn Lý Lưu Quang Kính dẫn động trận tâm bên trong tiên đài mới được.
Mọi người nghe vậy, liền biết không dễ thôi động, chỉ là trong lòng lo lắng dị thường.
- Ha ha ha ha, xem ra lần này không thể mang huyết ấn về được rồi, nhưng cũng phải lập một công lớn!
Mà Huyết Sứ Giả Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó rõ ràng cũng biết chuyện này, bởi vậy càng thêm điên cuồng, hắn biết rõ cao thủ bên ngoài qua một lúc nữa vẫn vào được, nhưng không ngờ lại hoàn toàn không có ý tứ muốn chạy trốn, mà là tung hoành tứ phương, điên cuồng giết chóc, giống như giết thêm một người là lời thêm một người, liều mạng cắn nuốt các tu sĩ, đạt được khí huyết cường đại, rồi lại cắn nuốt người khác.
Có điều, dường như hắn đã chuẩn bị rời khỏi, bởi vậy cũng không đuổi theo Phương Nguyên nữa, từ bỏ huyết ấn đó.
- Yêu ma này thật sự là điên rồi, chúng ta mau chạy đi, đợi cao thủ bên ngoài vào thu thập hắn.
Mà lúc này, đám người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt vừa được con cóc của Phương Nguyên nuốt vào, bảo vệ tính mạng, lúc này cũng tận hết khả năng chạy tứ tán, chặt đứt huyết tuyến trong không trung, nhằm cứu được mạng nhiều tu sĩ hơn, mặc cho các tu sĩ bỏ chạy tứ tán, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên trời, lại thấy con huyết mãng đó đang liều mạng đuổi theo các tu sĩ, giết chóc tứ tung.
Bọn họ cũng lo lắng, thở dài một tiếng, liền muốn phi thân đào tẩu.
Tân Trạch Tiểu Vương Gia lúc này rõ ràng đã không khống chế được một thân khí huyết đó, nhưng lại lộ ra càng đáng sợ hơn, giống như tu sĩ có đôi khi tẩu hỏa nhập ma, sẽ thể hiện ra thực lực mạnh hơn so với khi không tẩu hỏa nhập ma, thật sự có một loại ý vị vô địch, nếu bọn họ đụng phải, chỉ sợ cũng xui xẻo, bởi vậy bất chấp tất cả mà khẩn cấp đào tẩu.
Dù sao hiện giờ phong ấn trên đài cao đã mở, bọn họ cũng đã tận hết nỗ lực của mình, cứu lấy rất nhiều tu sĩ bị huyết tuyến cuốn lấy, còn lại thì phải xem bản lĩnh chạy thoát thân của bản thân mình.
Những người đã chạy thoát lại bị huyết mãng đuổi kịp nuốt lấy, vậy thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
Người còn lại, cũng chỉ có thể ai dựa vào bản sự của người nấy, cố chạy thật xa, đợi cao thủ bên ngoài tiến vào thu thập hắn...
Nhưng cũng đúng vào lúc này, bọn họ bỗng nhiên phát hiện có chút không đúng.
Người xung quanh đều đang điên cuồng bỏ chạy ra ngoài đài cao, nhưng ba người Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ, Lý Hồng Kiêu lại đều không động.
Ba người bọn họ không bị yêu ma đó nhằm vào, vốn đã là vạn hạnh, nhưng không ngờ lại không có ý tứ thừa cơ chạy thoát thân.
Tống Long Chúc bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, kinh hãi nói:
- Các ngươi muốn làm gì?
Ba người đó nghe vậy, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn nhau một cái.
Trên mặt Lý Hồng Kiêu lờ mờ lộ ra một tia sát ý ngạo nghễ, lạnh lùng đó Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, lạnh giọng nói:
- Ta đường đường là hoàng tộc Cửu Trùng Thiên, há lại bị yêu ma dọa cho phải hốt hoảng bỏ chạy, yêu ma này vô lễ phạm thượng, xúc phạm tới hoàng uy của ta, tội đáng chết vạn phần!
Lý Bạch Hồ thì ánh mắt như kiếm, nhìn chằm chằm về phía không trung, nói:
- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì, trước giờ không thiếu can đảm khiêu chiến cường địch!
Ý kiến của hai người này không ngờ đạt thành nhất trí một cách kỳ dị, sau đó đồng quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Trên mặt Phương Nguyên không có biểu cảm gì, lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh,thản nhiên nói:
- Yêu ma phải chết!
...
- Điên rồi, ba người các ngươi điên rồi à?
Tống Long Chúc kinh hãi, nhìn ba người này giống như nhìn quái vật.
Trong tuyệt cảnh, có cơ hội giữ được tính mạng đã là không dễ, hơn nữa hiện giờ cũng không phải không ai có thể tiến vào thu thập hắn, ba người này chẳng lẽ điên thật rồi à, không ngờ ngược lại muốn từ bỏ cơ hội chạy thoát thân, quay đầu lại trảm sát quái vật đó?
Cũng là đám người Phương Nguyên và Lý Bạch Hồ, Lý Hồng Kiêu cảm ứng được sát cơ trong lòng nhau, tâm tình khẽ buông lỏng, Phương Nguyên sau khi trầm mặc một chút, liền thấp giọng nói:
- Yêu ma này nuốt nhiều người như vậy, nhìn thì càng hung ác điên cuồng hơn, lực lượng mạnh hơn, nhưng trên thực tế, hắn đã không khống chế được huyết khí mạnh như vậy, ngược lại có nhược điểm, lúc trước không dễ giết hắn, hiện tại kỳ thật là có cơ hội rồi.
- Cơ hội cũng phải xem là cơ hội gì!
Lý Hồng Kiêu lạnh lùng nói:
- Yêu ma này cướp lấy khí huyết của nhiều người như vậy, quả thực đã mạnh mẽ đến trình độ có thể so với Nguyên Anh, lực lượng này tuyệt không phải chúng ta có thể chống đỡ, chỉ có điều vấn đề của hắn là ở chỗ cảnh giới của bản thân hắn cũng không cao, cho nên không thể khống chế được lực lượng cường hoành như vậy, sẽ cho chúng ta cơ hội để nắm lấy, nhưng muốn giết hắn, cũng không dễ dàng, bởi vì không biết mệnh môn của hắn ở đâu.
Chương 895 Thiên kiêu chi chiến (2)
Lý Bạch Hồ thản nhiên nói:
- Trước tiên cứ chém cái đầu rắn của hắn đã rồi nói!
Đám người Tống Long Chúc nghe mà sợ hãi run rẩy.
Thương thảo chiến lược kiểu này có thể nói là cuồng vọng, thậm chí có chút nực cười.
Quả thực giống như trẻ con thế gian, bởi vì không biết tổ ong vò vẽ rốt cuộc lợi hại cỡ nào, cho nên trước tiên cứ chọc đã rồi tính.
Nhưng, ba người này không ngờ lại giống như vô cùng tán thành kế hoạch này, trịnh trọng gật đầu.
Sau đó, bọn họ đồng thời bước ra một bước, một thân khí cơ đột nhiên tăng vọt.
Ầm ầm!
Trong khối tinh thạch trước ngực Lý Hồng Kiêu, ánh sao tỏa ra, sau lưng nàng ta, hình thành bốn đạo quang hoàn, khiến cho nàng ta nhìn thì thật sự giống như thần chỉ đó chín tầng trời, chậm rãi bước lên trời cao, khí lưu chung quanh phần phật, gió tụ mây tán.
Mà Lý Bạch Hồ thì ánh mắt lạnh lùng, trường kiếm trong tay đột nhiên vang lên tiếng rồng ngâm, một thân kiếm khí ngút trời.
Phương Nguyên nhìn về phía hai người này một cái, cũng tâm thần lạnh lùng, ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng vạch một cái, thanh khí bên cạnh tăng vọt, giống như một chiếc áo choàng cực lớn xuất hiện ở phía sau, bên trong dũng động từng đạo lôi quang, Lôi Linh Chu Tước xuất hiện ở dưới chân, Bất Tử Liễu xuất hiện ở sang lưng, Thanh Lý thì chạy quanh người, cùng lúc đó trong tay phải, một đạo trường kiếm màu xanh cũng lại xuất hiện, chỉ thẳng về phía trước.
Lý Hồng Kiêu thấp giọng nói:
- Ai có thể chémđược yêu ma này, liền tôn người đó làm khôi thủ đạo chiến lần này, thế nào?
- Đồng ý!
- Đồng ý!
Một câu vừa dứt, ba người đồng thời lao về phía trước.
Ba đạo thần quang, cắt ngang chân trời, lao thẳng tới con huyết mãng đang điều khiển huyết vân, tung hoành tàn sát!
- Ba người này muốn làm gì?
Lúc này ngoài bí cảnh, các cao thủ của Tiên Minh và đạo thống Trung Châu thấy một màn này, đồng thời ngây ra một thoáng.
Lúc này bao gồm cả Tiên Minh Trấn Thủ và vị đại viện chủ Lang Gia Các, lại thêm chư vị Tiên Minh, cùng với tông chủ và trưởng lão của các đại đạo thống Trung Châu, ước chừng hơn mười vị cao thủ đã chuẩn bị xong, chỉ đợi lúc bí cảnh mở ra, xông vào trong bí cảnh, bắt lấy yêu ma đang tàn sát các thiên kiêu tham gia đạo chiến.
Nhưng dù sao, phong ấn trong bí cảnh tuy đã bị chém xuống, nhưng đại trận truyền tống trên tiên đài cũng đã bị hao tổn, muốn chỉ bằng vào ngoại giới mở ra, vẫn cần thời gian nhất định, bởi vậy bọn họ lúc này cũng chỉ có thể nhìn yêu ma đó giống như nổi điên, tàn sát xung quanh bí cảnh, thực sự không biết trước lúc bọn họ tiến vào bí cảnh, bao nhiêu tu sĩ thiên kiêu sẽ phải chết dưới tay yêu ma đó.
Nhưng đây cũng là chuyện rất bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện này phát sinh.
Bất kể là như thế nào, kết quả này đã tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi, dù sao, lúc trước là các thiên kiêu, bao gồm cả Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa cùng với Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư, và chư vị Tử Đan Tiên Miêu đều đang đối diện với kết quả toàn quân bị diệt, mà hiện giờ, trong sân là một mảng đại loạn, tuy cũng nhất định có rất nhiều người phải chết, nhưng khả năng những cao thủ Tử Đan đó chết đi vẫn nhỏ hơn nhiều.
Dù sao tu sĩ Tử Đan bản sự lớn, khả năng giữ mạng cũng mạnh hơn người khác một chút.
Đứng ở góc độ khách quan mà nhìn, đây cũng là kết quả có thể chấp nhận.
Nhưng khi tâm tư này vừa nổi lên, liền nhìn thấy một màn ba đạo thân ảnh đó lao về phía Huyết Ma, lập tức kinh hãi.
- Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư, Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa, ngũ đạo khôi thủ...
- ... Ba người bọn họ không ngờ không nhân dịp loạn mà chạy thoát thân, ngược lại còn giết tới yêu ma đó?
Không biết có bao nhiêu người vô cùng lo lắng, thậm chí gầm lên:
- Quả thực là bậy bạ, mạo hiểm như vậy làm gì?
Nhưng trong một mảng kinh hoàng này, cũng có người cũng trầm mặc, lộ ra ánh mắt phức tạp.
- Lão Ô Mộc, ngươi cảm thấy như thế nào?
Tiên Minh Trấn Thủ trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nhìn về phía Ô Mộc tiên sinh, đại viện chủ của Lang Gia Các.
Khi hắn hỏi ra những lời này, mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt rất trầm trọng.
- Tuy bản sự của ba người bọn họ không nhỏ, nhưng muốn trảm yêu ma đó,vẫn quá cuồng vọng.
Ô Mộc tiên sinh nhìn hắn một cái, nói khẽ, dường như cũng không đánh giá cao.
Nhưng sau khi nói ra những lời này, hắn lại bỗng bật cười, trầm giọng thở dài, nói:
- Có điều Tiên Minh các ngươi ở trong giới tu hành rơi vào địa vị khó xử như vậy, lại vẫn có thể một đường chống đỡ cho tới hiện tại, cái dựa vào không phải là sự cuồng vọng này sao?
Tiên Minh Trấn Thủ đó nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười:
- Không sai, cho nên ta rất thích ba tiểu bối này!
...
- Ầm!
Đồng thời lúc này, trong bí cảnh, ba người bọn Phương Nguyên cũng đã lao lên trời cao, đằng đằng sát khí, xông ra trước người Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang chạy xung quanh cắn nuốt các tu sĩ.
Đối mặt với một mảng huyết vân ngập trời, cự mãng dữ tợn đó, ba người bọn họ nhìn nhau một cái, ngay cả thần niệm cũng không trao đổi, liền tách ra lao về phía ba phương hướng.
Lý Hồng Kiêu lựa chọn giao phong chính diện, bên cạnh nàng ta lúc này bốn đạo ánh sao che ở sau đầu, vẻ mặt như kiếm, hung hăng bấm một đạo pháp ấn, một đạo ánh sao ở phía sau lúc này đột nhiên bay lên, ở trong không trung không ngờ hóa thành hình dạng một bàn tay, dài chừng mấy chục trượng, quán thông thiên địa, khuấy nát phong vân, xoay chuyển trong không trung, tóm thẳng tới đầu cự mãng.
- Muốn chết...
Cự mãng đó đang há miệng nuốt tới hơn mười vị tu sĩ đang hốt hoảng chạy trốn trong không trung, thình lình trên không trung, kình lực khuấy động, lập tức tâm sinh cảm ứng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất