Chương 896 Bát tiên quá hải, ai lộ thần thông nấy (1)
Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lý Hồng Kiêu,quát khẽ một tiếng, huyết vân quanh người tuôn ra trong không trung, giống như thủy triều, một kích chống đỡ cự chưởng đó, một nửa khác thì hóa thành từng đạo huyết binh, cuốn tới Lý Hồng Kiêu.
- Cơ hội này không tồi...
Cũng vào lúc huyết vân tùy thân của nó cuốn về phía Lý Hồng Kiêu, một đạo kiếm khí nháy mắt ập tới.
Lý Bạch Hồ lại lao thẳng tới trước người hắn, thần thức lưu chuyển, tóm lấy một phần sơ hở lộ ra lúc nó điều động huyết vân, Quát khẽ một tiếng, chung quanh thân thể được kiếm quang bao bọc, tiếng kiếm minh giống như tiếng rồng ngâm, réo rắt du dương, lại giống như mang theo lực lượng xuyên qua lòng người, khiến cho người ta nghe thấy tiếng kiếm minh này ngay cả tâm tư cũng không thể vận chuyển, chém thẳng tới trên cổ cự mãng.
- Phập...
Huyết mãng này cảm nhận được uy hiếp của hai người truyền đến, vô cùng phẫn nộ, miệng rắn lại há to.
Một đạo huyết tiễn quỷ dị từ sâu trong thân rắn phun ra, tanh hôi gay mũi, quỷ dị vô cùng, cuốn thẳng tới Lý Bạch Hồ.
Đối mặt với lực lượng quỷ dị, đáng sợ này, cho dù là hai người Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ cũng không khỏi trong lòng run lên, đồng thời lui về phía sau, thi triển thần thông quét về phía một mảng huyết vân đó, cùng với máu đen tanh hôi từ trong miệng rắn phun ra.
- Rắc rắc!
Nhưng cũng vào lúc này, Phương Nguyên từ trên trời hạ xuống, tay trái giơ cao, bảy tám đạo tia chớp thô to như cánh tay người từ trong mây đen trên không trung bị dẫn xuống, hắn lại mượn Tử Khí Lưu Vân Quyết để che giấu thân hình, không ngờ lẻn vào trong mây đen trên đỉnh đầu cự mãng, nhân lúc sự chú ý của cự mãng đó bị hai người kia di dời, lập tức thi triển thần thông lôi pháp mạnh nhất mà mình có thể sử dụng!
- Gừ.
Cự mãng này nhất thời không để ý, tâm tư xoay chuyển hơi chậm, lập tức bị mấy đạo thiểm điện này bổ trúng.
Mấy đạo thiểm điện đó trong có chứa thiên uy, một đòn đánh xuống, lại nhắm trúng vị trí cổ của huyết mãng này, vảy rắn bắn ra, máu thịt khét lẹt, tỏa ra mùi thịt, khiến nó đau đến lớn tiếng gào thét, thân rắn lăn lộn, khiến cho trong không trung đều là huyết khí mãnh liệt, cuồng phong gào thét, Phương Nguyên cũng bị một trận cuồng phong này quấn lấy, không thể không lui ra ngoài mười trượng!
- Muốn chết! Muốn chết!
Miệng cự mãng há to, lạnh lùng hét lên:
- Ta không đi tìm các ngươi, các ngươi lại tự tới tìm ta, tự tìm đường chết thì không thể sống, chỉ cần giết được ba người các ngươi, so với giết chết hơn trăm người khác còn có lời hơn, các ngươi tự tìm chết rồi, ha ha ha ha, nạp mạng đi...
Trong tiếng gầm lên của hắn, làn da cháy đen trên cổ đã nhanh chóng phục hồi như cũ.
Mà trong huyết vân chung quanh, không biết có bao nhiêu huyết thi lao ra, nhiều chi chít, ùa về phía ba người bọn Phương Nguyên.
Đối mặt với huyết thi đáng sợ bực này, cho dù là ba người bọn Phương Nguyên, cũng chỉ có thể phi thân bỏ chạy, sợ bị chúng vây lấy, mà lúc này, con huyết mãng đó đã vội vàng bày ra một mảng huyết vân, cuốn mấy chục vị tu sĩ chưa kịp đào tẩu ở chung quanh vào trong, điên cuồng đoạt lấy khí huyết của bọn họ, đồng thời miệng rắn há to, rõ ràng có thể nhìn thấy bên trong có một cây huyết mâu đang điên cuồng ngưng tụ huyết khí.
Huyết Ma Cốt!
Chính là Huyết Ma Cốt vừa rồi suýt nữa thì diệt sát toàn bộ đám người Phương Nguyên, yêu ma này giờ lại tế ra rồi.
- Đừng cho hắn cơ hội thi triển huyết mâu, bằng không huyết mâu bất kể là chỉ về phía ai, tất nhiên đều là tử lộ!
Lý Bạch Hồ quát khẽ, kiếm quang trong tay xoay chuyển, hóa ra hơn một ngàn đạo kiếm quang, xoay tròn chung quanh người, khuấy tất cả huyết thi gần thành mảnh vụn, mà bản thân hắn thì cắn răng lao tới huyết mãng.
Trong lòng hắn biết rõ, một kích của huyết mâu vừa rồi đáng sợ dị thường, chỉ là con cóc mà Phương Nguyên triệu hoán ra quá bắt mắt, di dời sự chú ý của Tân Trạch Tiểu Vương Gia này, mới khiến cho huyết mâu của hắn đánh trượt, đánh lên trên đài cao, nhưng nếu hắn hiện giờ đã lại ngưng tụ huyết mâu, vậy lúc xuất thủ, tất nhiên là khủng bố khó có thể hình dung.
Bởi vậy, cho dù có mạo hiểm tới mấy, cũng phải ngăn cản nó thành công ngưng tụ huyết khí.
- Ngân hà tiên điển, nặn lấy thân ta!
Lý Hồng Kiêu lúc này mày liễu dựng đứng, mười ngón tay giống như hoa sen xòe ra biến ảo pháp ấn.
Đạo ánh sao thứ hai sau lưng nàng ta lúc này đột nhiên vỡ ra, bay thẳng về phía nàng ta,ở trên đỉnh đầu ở ngưng tụ thành thân thể thần tiên cao tới mấy chục trượng, bán trong suốt, giống như từ ánh sao cấu thành, đại thủ chậm rãi quét đi huyết thi chung quanh, sau đó một quyền oanh kích vào hư không, nặng nề đập tới đầu huyết mãng, lực lượng đè ép hư không, cuồng phong gào thét.
- Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn...
Phương Nguyên lúc này cũng cắn răng xông lên.
Thanh Lý bơi quanh người, triệu hoán đầm nước, khiến cho huyết thi chung quanh đều bị thuỷ vực ảnh hưởng, tốc độ lao về phía hắn cũng chậm lại một cách, mà phía sau hắn, đồng thời sinh ra Bất Tử Liễu, cành liễu múa lượn, quất bay từng con huyết thi, bản thân hắn thì chân đạp thân pháp từ trong trận pháp ngộ, lượn vòng mấy cái liền tới bên cạnh huyết mãng, kiếm quang trong tay liên tiếp chém ra...
...
Trong không trung, một hồi ác chiến cứ vậy được triển khai, con huyết mãng đó thần thông quỷ dị, điều khiển biển máu ngập trời, cơ hồ có tư thế vô địch, lực lượng này đã hơn xa cảnh giới Kim Đancó thể lý giải, cơ hồ là khuấy động thiên địa, nhưng ba người Phương Nguyên, Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ lại đều ai cũng có sở trường riêng, vây quanh con huyết mãng đó, triển khai một hồi ác chiến ngoạn mục.
Chương 897 Bát tiên quá hải, ai lộ thần thông nấy (2)
Có thể nói, bằng vào lực lượng của huyết mãng đó, cho dù quấn lấy bất kỳ một ai trong bọn họ, đều tuyệt không thể may mắn.
Nhưng lực lượng của huyết mãng đó tuy mạnh, nhưng mất đi trợ lực của trập pháp chung quanh, sự khống chế đối với biển máu đó cũng mất đi linh mẫn, trong biến hóa đã có sơ hở, có thể khiến cho ba người bọn họ có cơ hội ác đấu vòng quanh huyết mãng này.
Có điều bất kể là như thế nào, trận đại chiến này cũng nguy hiểm đến cực hạn!
- Ba người này bá đạo quá.
Lúc này chung quanh đài cao, có cao thủ đã né ra, rời xa đài cao này, trước tiên cứ giữ được mạng mình đã rồi tính, nhưng cũng có người vẫn chưa đi xa, từ xa xa nhìn thấy một màn ba người bọn Phương Nguyên ác chiến với huyết mãng, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Xem một lúc, Vi Long Tuyệt đột nhiên phá lên cười:
- Vừa rồi các ngươi đều nghe thấy rồi đó, ba người bọn họ muốn dùng kết quả trảm yêu ma này để luận định khôi thủ đạo chiến, ta nghĩ việc đã đến nước này, cũng không gì công bằng hơn kết quả này, nhưng chúng ta cũng vào đạo chiến, lại phải trơ mắt nhìn người khác tranh đoạt khôi thủ, vậy chẳng phải là thành trò cười cho người khác à?
Khi nói đến đây, đã vung hai đạo ngân thương, chiến ý nổi lên.
- Không sai!
Hứa Ngọc Nhân thản nhiên nói, chung quanh thân thể, tỏa ra quang mang ngọc chất, khiến cho hắn giống như là một người từ ngọc khắc thành, trầm giọng nói:
- Danh hiệu khôi thủ đạo chiến, quyết định tiền đồ và vận mệnh của chúng ta, nếu phải tặng không cho ba người đó, vậy chẳng phải là rất thiệt thòi à?
Vệ Ngư Tử cười lạnh nói:
- Ba người này đi tranh đoạt khôi thủ đạo chiến, cũng không gọi chúng ta một tiếng, là khinh thường chúng ta sao?
Trong tiếng quát khẽ, bọn họ nhìn nhau một cái, bỗng nhiên đồng thời phi thân lao về phía huyết vân đó.
Trong sân chỉ còn lại một mình Tống Long Chúc, ôm cái bụng bị huyết mâu đâm thủng, sắp khóc thành tiếng rồi:
- Nhưng bụng ta vẫn đau lắm.
- Ta cũng đến...
- Ta nữa...
- Yêu ma còn chưa chịu chết?
Trong bí cảnh, trong không trung, huyết mãng đó vốn đã bị ba người bọn Phương Nguyên chọc giận, đang dồn hết sức lực đuổi giết ba người bọn họ.
Chỉ là bởi vì lực lượng của biển máu này quá mạnh, nó có chút không điều khiển được, cũng khiến cho ba người này nhiều lần đào thoát, trong lòng phẫn nộ vô tận, thống hận ba con kiến không biết tự lượng sức , đến chọc giận mình này tới cực điểm, nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng nghe thấy chung quanh có những tiếng hét lớn vang lên, không ngờ lại có bốn năm con kiến xông tới, thi triển thần thông xông tới bên cạnh mình mà đánh loạn...
... Điều này lại khiến lửa giận của nó trào dâng đến cực điểm:
- Những kẻ này coi ta là gì vậy?
- Rõ ràng ta mới là thợ săn nắm giữ thế chủ động, những người này chỉ là con mồi mà thôi, nhưng bọn họ không ngờ lại không hiểu?
- Bọn họ không ngờ coi ta là con mồi, trở thành bậc thang để bọn họ thành danh?
Trong phẫn nộ vô biên, thân rắn của hắn xòe ra, điên cuồng phát động biển máu, cuốn tới các thiên kiêu đang lao tới.
Biển máu vô biên đó đã bắt đầu biến hóa, mỗi một giọt máu lúc này đều dường như có một loại lực lượng khác nhau, đó là bởi vì những máu này vốn chính là hút lấy từ trên người những tu sĩ khác nhau, bên trong ẩn chứa pháp lực của bọn họ, lạc ấn thần thông của bọn họ, lúc này, bị hắn thôi động toàn bộ, giống như là có thêm mấy trăm đạo phân thân khác nhau vậy....
...
...
- Bất hủ minh nguyệt tâm, bất phôi lưu ly thân!
Nghênh đón biển máu vô biên đó, chư vị thiên kiêu lúc này xông tới cũng đều thể hiện ra bản sự không tầm thường, cầm đầu xông tới trước biển máu đó là Hứa Ngọc Nhân, thủ đồ chân truyền của Thanh Lưu Tông, nghênh đón biển máu vô biên, tất cả người xung quanh đều kinh hãi tránh né, nhưng trong mắt Hứa Ngọc Nhân lại hiện lên một tia hàn mang, nhẹ nhàng ngâm xướng, sau đó đưa bàn tay như ngọc lên trên vị trí giữa trán mình.
Ầm!
Biển máu đó trực tiếp bao phủ hắn.
Trong biển máu, các loại thần thông ẩn chứa sâu trong biển máu đều oanh kích về phía hắn, có thần hỏa, có ác phong, có có kịch độc, có âm lôi...
Nhưng nghênh đón các loại công kích đáng sợ này, một thân ngọc quang của Hứa Ngọc Nhân lại đại thịnh, thân hình không né tránh, trực tiếp chậm rãi từ trong biển máu đi tới, tất cả quang mang thần thông đánh vào trên người hắn, xé rách một thân tiên bào của hắn, nhưng chung quanh hắn không ngờ lại không xuất hiện vết thương nào, cứ vậy xông qua biển máu, trong tay xuất hiện một thanh ngọc kiếm, chém thẳng vào huyết mãng...
- Đó chính là thần pháp chí tôn của Thanh Lưu Tông, Lưu Ly Bảo Ngọc Thân?
Các thiên kiêu chung quanh thấy vậy đều kinh hãi, ánh mắt vừa sợ vừa hâm mộ.
Cho tới lúc này, bọn họ mới nhìn thấy bản sự dưới đáy hòm chân chính của vị thiên kiêu của Thanh Lưu Tông này, hắn rõ ràng là tu luyện ra một tôn bảo thân, nhục thân như ngọc, cơ hồ có thể miễn dịch với tất cả thần thông, nếu để hắn tu luyện đến thần thông đại thành, có thể nói là coi khinh thần thông.
Ngay cả Phương Nguyên lúc này, nhìn thấy một màn này cũng không khỏi có chút kinh hãi.
Cũng may lúc ấy mình trực tiếp lấy Ngọc Như Ý của hắn, bắt được mệnh mạch của hắn, nếu không thực sự không biết nên đối phó đối phó hắn như thế nào.
...
- Vạn Vật Mẫu Thủy, cọ rửa cho ta.
Ở một bên khác, Vệ Ngư Tử cũng điều khiển một đoàn thủy dịch màu vàng, bọc ở quanh người, thủy dịch đó không dung nhập vạn vật, lại có thể hấp thụ tất cả lực lượng, biển máu chung quanh trào về phía hắn, lại đều bị một đoàn thủy dịch màu vàng này ngăn cách, bên trong biển máu, có huyết thi, có binh đao đều đâm tới hắn, nhưng những lực đạo này lại đều bị Vạn Vật Mẫu Thủy bên cạnh hắn hóa giải, cũng lao tới trước người huyết mãng.
Chương 898 Đồ ma (1)
Mà đây cũng chính là vị trí đan cơ bản mạng của hắn.
Có Vạn Vật Mẫu Thủy này tồn tại, cơ hồ tất cả binh đao công kích, đều căn bản không đả thương được tới hắn.
Hắn lúc trước giao thủ với Phương Nguyên, chưởng lực của Phương Nguyên nhìn thì đều rơi vào trong biển rộng vô biên, không hề có một chút tác dụng nào, kỳ thật, chính là bị Vạn Vật Mẫu Thủy này hấp thu, giống như người dùng chưởng lực vỗ lên mặt nước, cá dưới nước lại vẫn bình yên vô sự vậy.
Trên trình độ nào đó, nước, bản thân chính là một loại phòng ngự mạnh nhất.
Thanh Lý của Phương Nguyên cũng là mượn loại biến hóa này, có điều trên uy lực thần thông, lại không bằng đan cơ của Vệ Ngư Tử.
...
- Vạn Lý Băng Sương Thương Quyết...
Vi Long Tuyệt lúc này cũng xông ra, hắn không phải tu sĩ Tử Đan, nhưng xuất thủ cuồng bạo lại không thua gì tu sĩ Tử Đan, song thương vung lên, giống như hai đạo ngân long, áo choàng màu đen sau lưng xòe ra, thổi ra tầng tầng hắc phong âm lãnh, bọc lấy chung quanh, làm đông lạnh cứng ngắc tất cả huyết thi đến gần hắn, sau đó trực tiếp bị thương kình của hắn quét vỡ, bay thẳng tới trước người huyết mãng.
Hai đạo thương ảnh màu bạc đánh tới trên người huyết mãng, hất bay từng mảng vảy rắn.
Luận về xuất thủ tàn nhẫn, sát khí nặng, Vi Long Tuyệt có thể xưng là đệ nhất!
- Sao có thể như vậy được?
Chỉ là trong nháy mắt, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang cuồng bạo vô biên đó lại bị mấy vị cao thủ đả kích, huyết khí khuấy động, liên tục gầm lên, ngay cả hắn cũng cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm từ tận đáy lòng, điều này thậm chí khiến hắn sinh ra một loại cảm giác hoang đường.
Không thể!
Những người này chỉ là Kim Đan tiền kỳ trung kỳ, dưới tình huống mình thi triển huyết pháp này, theo lý thuyết thì nên là kết quả cắn nuốt bọn họ trong nháy mắt, mình đến làm chuyện này, cũng luôn chỉ nghĩ làm thế nào để chặt đứt liên hệ giữa bí cảnh và ngoại giới, lại chưa từng nghĩ tới khả năng có thể hạ được họ hay không, nào ngờ rằng, những người này không ngờ ai nấy đều hung ác điên cuồng, không ngờ uy hiếp được đến mình?
Chẳng lẽ dựa vào bản lĩnh hiện giờ của mình, vẫn thành đá lót chân để bọn họ thành danh à?
- Các ngươi thực sự không coi mạng của mình là mạng à?
Dưới tình huống như vậy, hắn ngược lại thầm bật cười:
- Vậy để ta xem ai thực sự không sợ chết nào!
Thân rắn lật một cái, huyết khí dập dềnh, tung hoành tứ phương, tạm thời đánh lui các tu sĩ, sau đó thân rắn của hắn cuốn lại, đầu rắn ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn khắp nơi, trong miệng rắn, một đạo huyết mâu ngưng tụ huyết khí vô tận, lờ mờ chấn nhiếp bốn phương tám hướng.
- Huyết Ma Cốt...
Vừa thấy đoạn huyết mâu đó, các tu sĩ đều cảm thấy cả kinh, vẻ mặt ngưng trệ.
Cảnh tượng vừa rồi khi một đạo huyết mâu này ra tay, các tu sĩ đều thấy rõ, quả thực chính là đáng sợ, có ma bảo bực này, chỉ cần nó xuất thủ, như vậy các tu sĩ trong sân, bất kể là ai cũng khó thoát khỏi tai ương ngập đầu, không có khả năng chống đỡ.
- Không tốt...
- Cẩn thận huyết mâu đó...
Các tu sĩ nhìn thấy một màn này, trong lòng đều cả kinh.
Biết sự lợi hại của mâu này, theo bản năng đều lui lại mấy bước, thế công đối với Tân Trạch Tiểu Vương Gia này không khỏi chậm lại.
Có điều nằm ngoài dự đoán của mọi người, tuy các tu sĩ cảm thấy cả kinh, nhưng lúc này không ngờ lại không xuất hiện cảnh tượng chạy trốn khắp nơi như trong tưởng tượng của nó, ngược lại ai nấy đều che giấu khí cơ, chạy quanh quan sát, vẫn đang cân nhắc chuyện nên xuất thủ với hắn như thế nào.
- Ha ha ha ha, cái gọi là thiên kiêu, chẳng qua cũng thế mà thôi...
Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia này thì cười to, đầu rắn xoay chuyển, hung hăng nhìn bốn phía.
Ánh mắt đó bắt giữ được thân ảnh của ba người Phương Nguyên, Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ, dường như đang cân nhắc xem nên đâm huyết mâu tới người nào.
Dù sao ngưng tụ một lần huyết khí cũng không dễ dàng, muốn giết thì tất nhiên phải tìm một người đủ phân lượng mà giết!
Các tu sĩ chung quanh cũng đều nhìn ra ý đồ của nó, tim như tọt lên tận cổ họng.
Bất kể yêu ma này nhắm vào ai, chỉ sợ cũng đều là dữ nhiều lành ít...
- Đại ca, bọn họ đều nói đang đoạt khôi thủ, chúng ta có phải cũng có thể dùng một chiêu đó không?
Trên đài cao đã chiến đấu tới trình độ sinh tử sắp hiện, mà ở chung quanh đài cao, vẫn còn có rất nhiều tu sĩ.
Có người vẫn chưa đào tẩu, cũng có người đã đào tẩu rồi lại chạy về.
Lúc này nhìn thấy một phen ác chiến trên đài cao, huynh đệ Lôi thị trước đó vốn chưa chạy xa lại vẻ mặt âm ngoan, trong tay hai người bọn họ đều đang cầm một thanh phi kiếm, là phi kiếm lúc trước bị Tân Trạch Tiểu Vương Gia dùng độc huyết vấy bẩn, mất đi linh tính. Hiện giờ, phi kiếm này được bọn họ ôn dưỡng nửa ngày, cuối cùng cũng đã có chút linh tính trở về.
- Bất kể có đoạt được khôi thủ hay không, đều phải dùng một chiêu đó!
Đối mặt với đệ đệ Lôi Viễn rất nóng vội, ca ca Lôi Tiến lại lộ ra vẻ nóng vội hơn, mắt đã đỏ rực, oán hận nói:
- Pháp bảo bản mệnh lão thái công tự mình ban thưởng cho chúng ta, lại suýt nữa bị yêu ma này hủy đi, không giết hắn, biết ăn nói thế nào với lão thái công?
Ý kiến của Hai người thống nhất, lập tức liền tế ra phi kiếm.
Hai đạo phi kiếm độn trong không trung, linh quang ảm đạm, khí cơ ủ rũ, đã không còn sự mạnh mẽ lúc trước.
Hai thanh phi kiếm này vốn chính là pháp bảo cao cấp, nhưng bị độc huyết vấy bẩn, linh khí tổn hao nhiều, tuy đã dưỡng lại được một chút, nhưng ảnh hưởng phải chịu vẫn rất rõ ràng, không thể sắc bén và mạnh mẽ như lúc trước, có điều hai huynh đệ này lại không để ý, ngược lại sắc mặt ngưng trọng, gật đầu với nhau, đột nhiên đồng thời bấm pháp ấn, sau đó phun ra một ngụm tinh huyết bản huyết.
Chương 899 Đồ ma (2)
- Vù...
Hai thanh phi kiếm đó đồng thời rung lên, tiếng rồng ngâm mãnh liệt, lao mạnh vào nhau.
Ngay sau đó, khi hai thanh phi kiếm này chạm nhau, đột nhiên khí cơ đại biến, tử mang hiện ra, không ngờ hợp lại với nhau, sau đó phù văn đan xen, phong mang hội tụ, hai thanh kiếm lại hợp thành một thanh, mang theo tử mang vô tận bắn thẳng tới chân trời...
- Đó là gì thế...
Chung quanh không biết có bao nhiêu người đồng thời quay đầu lại nhìn, sau đó ai nấy thần sắc đại biến.
- Pháp bảo Thần cấp...
- Đó là pháp bảo Thần cấp.
Có người cuối cùng cũng xác định được gì đó, liều mạng hô to.
Ai nấy quả thực không biết nên khóc, hay nên cười...
Ba trăm năm trước, kỳ nhân Lôi Châu Lôi lão thái công, để một vị đệ tử cảnh giới Trúc Cơ dưới tay mình cầm theo một thanh thần khí, chạy đến bí cảnh đạo chiến đại sát tứ phương, giết cho vô số thiên kiêu Trung Châu không ngẩng đầu lên nổi, kết quả Tiên Minh giận dữ, trục xuất đệ tử đó ra, từ đó về sau Lôi Châu ba trăm năm không tham dự đạo chiến, cho tới hiện tại, mới cuối cùng hơi giải hòa, cho phép đệ tử Lôi Châu mang pháp bảo tham chiến.
Vốn các tu sĩ đều cho rằng lần này Lôi lão thái công rút ra bài học, không lại ban thưởng pháp bảo Thần cấp cho bọn họ, chỉ cầm theo phi kiếm lợi hại mà vào, tâm tình còn bình thản một chút, nhưng cho tới hiện tại, bọn họ mới hiểu được, Lôi lão thái công không rút ra bài học gì cả!
Đây con mẹ nó vẫn lại cầm thần khí vào rồi!
- Đó là gì?
Trong khoảnh khắc thần binh tử mang của huynh đệ Lôi thị rời tay, Tân Trạch Tiểu Vương Gia ở trong không trung cũng miệng rắn há to, Huyết Ma Cốt ngưng tụ huyết khí vô biên sắp rời tay giết người, lại đột nhiên trong lòng run lên, quay phắt đầu lại. Sau đó nó liền nhìn thấy đạo tử mang đó đã bay tới trong không trung, thân kiếm xoay chuyển, giống như tia chớp, bắn thẳng tới mình, mang theo sát khí vô biên.
Bởi vì khí cơ quá mạnh, chung quanh thậm chí còn hiện ra một mảng mây tím.
- Không tốt.
Hắn cũng sợ rồi, cuối cùng bất chấp tất cả, vội vàng lật lên biển máu ngập trời, ngăn cản phi kiếm.
Nhưng nghênh đón kiếm quang kinh người của một kiếm đó, căn bản lại không ngăn được.
Huyết thi cũng vậy, biển máu cũng thế, các loại thần thông binh đao cũng vậy, tất cả đều bị một kiếm chém nát, bức đến trước người.
- Đáng giận, chỉ là đạo chiến, sao lại có có thần khí xuất hiện?
Tân Trạch Tiểu Vương Gia vừa thấy kiếm quang màu tím đó chém xuống, trong lòng cũng kinh hãi, ở trong miệng hắn, huyết mâu đó tụ đủ huyết khí, vốn định trảm sát một nhân vật cấp quan trọng, mượn điều này để lập uy, nhưng đến lúc này, nó cuối cùng vẫn không dám kèo dài nữa, không chút nghĩ ngợi, há to miệng, một đạo huyết mâu từ Huyết Ma Cốt luyện thành phun thẳng ra ngoài.
Ầm!
Một đạo tử mang và Huyết Ma Cốt chạm vào nhau, tỏa ra quang mang chói mắt.
Sau quang mang chính là một mảng huyết lãng ngập trời.
Quái phong và lực lượng mạnh mẽ vô biên càn quét bốn phía, đánh bay tất cả các tu sĩ ở gần, một thanh tử mang đó bay ngược ra sau, huyết mâu cũng bay ngược về, lực lượng cực lớn, lại vừa hay bao bọc chân thân của Tân Trạch Tiểu Vương Gia ở bên trong, đánh cho một thân vảy rắn vỡ nát, da bị lột đi hơn nửa, biển máu chung quanh không khống chế được, giống như như mưa rải khắp đại địa.
Một thanh thần khí đó va chạm với Huyết Ma Cốt, quang mang đã ảm đạm đi nhiều, huynh đệ Lôi thị liều mạng triệu hồi thanh kiếm đó, hai người đều đau lòng không thôi, vội vàng dùng pháp lực ôn dưỡng, trong khoảng thời gian ngắn đã không thể phát ra kiếm thứ hai.
Dù sao với chạm với kiếm này cũng chính là Huyết Ma Cốt...
Mà Huyết Ma Cốt trở lại bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia, cũng không được lạc quan cho lắm.
Trên thân mâu không ngờ xuất hiện vết rạn, còn có một một vết nứt lớn sâu bằng ngón tay.
Thần khí và ma bảo va chạm, không ngờ là cục diện hai bên đều bị hủy!
...
- Vận khí, đúng là vận khí...
- Cơ hội hiếm có, giết nó.
Nhưng cũng chỉ là sau khi thất thần một thoáng, các tu sĩ chung quanh đều có phản ứng, đánh tới Tân Trạch Tiểu Vương Gia.
Một thanh huyết mâu đó của nó hấp thu đủ huyết khí, vừa rồi nếu xuất thủ, bất kể là ai, cũng khó thoát khỏi cái chết, thậm chí nếu bị hắn bức đến tử cục, một mâu này đủ để giết chết bốn năm cao thủ, nhưng ai có thể ngờ được, huynh đệ Lôi thị lại cất giấu một chiêu này, phá vỡ một chiêu huyết mâu lợi hại nhất, tuy không thể giết nó, nhưng ít ra cũng mang tới cho người khác cơ hội hiếm có!
Đám người Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu ở gần, lại xông tới bên cạnh huyết mãng, thần thông đều đánh xuống người nó.
- U minh huyết ngục, hoàng quyền vô thượng!
Lý Hồng Kiêu lao ra đầu tiên, khí thế hùng hồn, cao cao tại thượng, khí chất cả người giống như thần nữ trên chín tầng trời, nhìn xuống thế gian, phía sau, đạo thần hoàn thứ ba đã được đẩy ra, lao thẳng tới không trung, hóa thành một sợi xích vô cùng to lớn, hoàng uy cuồn cuộn, giống như mang theo một loại pháp tắc trong thiên địa, ngưng kết hư không, dày đặc hàng lâm xuống, trấn áp một vực.
- Gừ...
Huyết mãng đó cảm nhận được sự lợi hại, kinh sợ không thôi, kéo thân thể bị thương, đánh tới Lý Hồng Kiêu.
- Chỉ là yêu ma cũng dám càn rỡ trước mặt hoàng tộc ta?
Nhưng lúc này, Lý Hồng Kiêu rõ ràng cũng động chân hỏa rồi, không ngờ không hề trốn tránh, chính diện nghênh đón thế công của nó, trong tinh thạch ở trước ngực đã có ánh sao cuồng bạo chiếu ra, chính diện đón đỡ sự trùng kích của huyết mãng, bức hắn phải trở về.
Ầm!
Chương 900 Không ai tới cứu (1)
Dưới sự va chạm của ánh sao này, thân hình huyết mãng khựng lại, cùng lúc đó, sợ xích ấy không ngờ đã hàng lâm đến trên đỉnh đầu của hắn, thân huyết mãng cuốn động, bay lên không, nhưng trên sợi xích này, lập tức có từng đạo ánh sao vươn xuống, cuốn lấy hắn, sau đó xiềng xích hạ xuống, nặng nề nện lên trên đầu rắn, không ngờ đã trấn áp được hắn.
- Làm tốt lắm..
Vào lúc này, thấy mãng bị trấn áp, Lý Bạch Hồ cũng thấp giọng quát khẽ, đẩy ra một đạo hoàn, đó là kiếm ý mạnh mẽ vô biên áp súc đến một điểm, ẩn chứa lực lượng cường đại vô biên, chém lên trên thân rắn của Tân Trạch Tiểu Vương Gia, chém cho cả nửa người hắn máu chảy đầm đìa, cơ hồ tách thành hai nửa, mà kiếm khí sắc bén vẫn đang từ vết thương chui vào trong người hắn.
Phương Nguyên cũng cắn răng một cái, tay áo phất về phía trước, Lôi Linh Cáp Mô xuất hiện ở trước người, hai con mắt lồ ra nhìn chằm chằm Tân Trạch Tiểu Vương Gia, hắn đỡ con cóc trong tay, chắn trước người, tay kia thì lại chậm rãi bấm pháp ấn, một thân Huyền Hoàng Khí bắt đầu không ngừng ngưng tụ, sôi sục, dẫn động từng đạo thiểm điện, không ngừng oanh kích tới trên người huyết mãng.
- Đáng chết... Các ngươi đều đáng chết...
Huyết mãng đó vừa sợ vừa giận, thống khổ không thôi, luôn miệng gào thét, thân rắn quay cuồng.
Nhưng lúc này đầu rắn hắn đã bị trấn trụ, không thể di chuyển, không ngờ thành một cục diện đơn thuần bị đánh.
Mà theo sát phía sau ba người bọn Phương Nguyên, cao thủ các lộ như Vệ Ngư Tử, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt lúc này cũng đồng thời lao tới bên cạnh huyết mãng, ai nấy đều đã nhìn ra, huyết mãng này đã thành nỏ mạnh hết đà, chính là thời cơ tốt để trảm sát nó.
Mà ở một bên khác, trong không trung, tầng mây chậm rãi vỡ ra, có kính quang chiếu vào.
Điều này cũng đại biểu cho, người bên ngoài cuối cùng cũng mở được bí cảnh, đang chuẩn bị tiến vào bên trong để trảm yêu trừ ma!
- Không thể nào...
Lúc này, trong lòng Tân Trạch Tiểu Vương Gia cũng trầm xuống, lúc này hắn đã liên tiếp bị thương, cũng khiến cho trong lòng sinh ra một loại đau khổ khôn kể, giống như một con cự tượng, mắt thấy sắp bị một đám kiến vây công tới chết, điều này khiến trong lòng hắn sinh ra đủ loại cảm xúc phẫn nộ, ngạc nhiên, nghi ngờ, bất đắc dĩ, thống khổ, đến cuối cùng, ngược lại là một mảng tuyệt vọng khôn kể.
- Nhiệm vụ lần này xem ra là không thể chu toàn quá viên mãn, nhưng vẫn phải đạt được mục đích...
Trong lòng hắn gầm khẽ, bỗng nhiên hạ quyết tâm, huyết khí vô biên mở ra.
Ầm một tiếng, dưới hành động liều mạng này của hắn, sợi xích trên đỉnh đầu không ngờ trực tiếp bị hắn đánh bay.
- Không tốt, mau chém hắn...
Các thiên kiêu chung quanh đều kinh hãi, các loại thần thông đánh xuống, nhưng không ngờ, Tân Trạch Tiểu Vương Gia này động chân hỏa, không ngờ coi như không thấy những đòn tất công đang đánh về phía mình, chỉ xông ra ngoài giống như không muốn sống, đứng mũi chịu sào không ngờ chính là Lý Hồng Kiêu vẫn đang đối kháng chính diện với hắn, nàng ta cả kinh, không kịp né tránh, bị một mảng huyết vân bao phủ.
Vừa bao phủ Lý Hồng Kiêu, thân rắn lập tức xiết lại, liều mạng cuốn lấy nàng ta.
- Ha ha, chủ ta trên cao, bất tử bất diệt, phần đại lễ này các ngươi hãy nhận lấy đi...
Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia cơ hồ bị các đạo thần thông chung quanh bao phủ lúc này cũng phá lên cười, trong tiếng cười không ngờ có một loại ý tứ điên cuồng khó có thể hình dung, trong giọng nói, không ngờ đã mang theo một loại ý tứ tuyệt vọng mà điên cuồng.
Các tu sĩ nhìn thấy một màn này, lập tức đều kinh hãi.
Ai cũng nhìn ra yêu ma này cuối cùng cũng muốn liều mạng, đánh liều tất cả cũng phải kéo theo một người, nhưng không ngờ là, trước đây hắn rõ ràng có ân oán nhiều nhất với Phương Nguyên, nhưng thực sự đến thời điểm cuối cùng, lại biểu hiện ra một loại quyết tâm tất sát Lý Hồng Kiêu.
Hiện tại ngẫm lại, bao gồm cả lúc trước khi hắn chuẩn bị phun ra huyết mâu, trảm sát một người, nhằm vào đều là Lý Hồng Kiêu.
Dưới cơn kinh hãi, cũng có không ít người nghĩ thông quan khiếu bên trong.
Yêu ma này phụng lệnh của Hắc Ám Chi Chủ, chạy tới trong bí cảnh đạo chiến để quấy rối, tất nhiên phải khiến cho chuyện càng loạn càng tốt, cục diện càng lớn càng tốt, nhưng hắn dù sao vẫn thất sách, không ngờ bị các thiên kiêu bức đến góc chết, muốn giống như lúc trước đại sát tứ phương cơ hồ là đã không có khả năng, bởi vậy hắn dứt khoát bất chấp mọi giá, chỉ muốn ở thời điểm cuối cùng, kéo theo một nhân vật cấp quan trọng chết cùng.
Mà nói tới thân phận quan trọng nhất, trong sân trừ Lý Hồng Kiêu ra thì còn có ai nữa?
Đó chính là công chúa của Cửu Trùng Thiên, không ngờ lại chết trong bí cảnh đạo chiến mà Tiên Minh tổ chức, việc này làm sao mà nói rõ được?
So sánh với Lý Hồng Kiêu, Phương Nguyên lần này được mọi người chú ý, ngược lại là không quan trọng gì.
Cho dù là Lý Bạch Hồ, cũng chỉ là một vị đệ tử của Tẩy Kiếm Trì mà thôi!
- Mau mau cứu người...
Các tu sĩ chung quanh đều kinh hãi, các loại thần thông liều mạng đánh tới.
Lý Hồng Kiêu cũng vội vàng khởi động một đạo ánh sao cuối cùng, ngăn cản huyết khí chung quanh đang mãnh liệt ùa tới.
Nhưng Tân Trạch Tiểu Vương Gia lúc này đã không quan tâm tới người chung quanh, chỉ một lòng muốn đối phó nàng ta, dưới huyết khí cuồng bạo bực này, ánh sao bên cạnh nàng ta rõ ràng có chút không ngăn cản được, bị ép cho rung động răng rắc, ngoài mặt đã xuất hiện vết rạn giống như ngọc lưu ly.
Từng đạo thần thông, pháp bảo, đánh vào bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia, dấy lên từng cơn sóng máu.
Nhưng huyết khí này quá khổng lồ, bọn họ cho dù khiến hắn bị thương, nhưng trong nhất thời cũng không thể dồn hắn vào chỗ chết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất