Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 901 Không ai tới cứu (2)

Lại không thể ở trong thân rắn của hắn cứu Lý Hồng Kiêu ra.

Cũng lúc này, khi tiếng quát của huyết mãng hạ xuống, đột nhiên hự một tiếng, hít ngược một hơi.

Ầm ầm!

Cũng vào lúc này, huyết khí quanh người hắn bắt đầu nhanh chóng ùa lại về thân rắn.

Trong trận đại chiến này, cả trời cả đất đều tràn ngập sương máu, đó là bởi vì hắn đã không có đại trận tương trợ, không thể điều khiển những lực lượng này, dẫn tới chúng bị tán ra, nhưng lúc này, hắn lại hoàn toàn bất chấp tất cả, trực tiếp hấp thụ chúng tới, khiến cho huyết khí chung quanh hắn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng ngưng tụ, mà loại ngưng tụ này đến kết quả cuối cùng, cũng vô cùng rõ ràng...

- Yêu ma này sắp tự bạo...

- Mau... Mau chạy đi, nếu hắn tự bạo huyết đan, chúng ta không có một ai có thể sống sót...

Các thiên kiêu thấy vậy đồng thời kêu lên sợ hãi, bứt ra thối lui.

Trước đó bọn họ còn nghĩ, sau khi yêu ma này đại náo bí cảnh, rốt cuộc sẽ rời khỏi như thế nào, nhưng hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng minh bạch, yêu ma này chỉ sợ căn bản là không định rời khỏi, hắn lúc ban đầu chính là mang ý đồ chắc chắn phải chết ở đây, cho nên có thể tàn sát thì tàn sát, cho dù không thể giết hết các thiên kiêu như dự tính lúc ban đầu, hắn cũng phải gây ra một phen phiền phức lớn, giết được người nào hay người đó!

Dưới tình huống này tất nhiên không ai muốn ở lại yêu ma yêu ma này nữa.

Bọn họ cho dù có dũng mãnh thiện chiến tới mấy, có ngông nghênh tới mấy, cũng không có ai có ý định đồng quy vu tận với huyết mãng này cả.

Nhưng bọn họ vừa lui, lại chỉ có thể bỏ lại Lý Hồng Kiêu.

Mắt thấy ánh sao bên cạnh nàng ta đã sắp không chống đỡ được, xuất hiện những vết nứt, thân rắn khủng bố đó quấn nàng ta ở trong, chung quanh huyết khí như biển, hoàn toàn bao phủ nàng ta, cho dù muốn động cũng không thể động, càng không cần phải nói tới là bứt ra.

Nàng ta có thể cảm nhận được huyết khí chung quanh càng lúc càng mạnh, từng đạo pháp lực âm lãnh nghịch chuyển hỗn loạn.

Đây là yêu ma đó định tự bạo huyết đan, liều một phát cuối cùng.

Các tu sĩ chung quanh lúc này đều hoảng sợ thoát đi, không ai dám tới gần.

Dưới tình huống như vậy, không ai cứu được mình, bao gồm cả cao thủ từ ngoài bí cảnh vào cũng vậy.

Lý Hồng Kiêu có kiêu ngạo tới mấy, thân phận có tôn quý tới mấy, cũng chỉ là một tiểu cô nương tuổi tác không lớn mà thôi, lúc này bị thân rắn quấn lấy, cảm thấy một loại tuyệt vọng khôn kể bao phủ, trong nội tâm của nàng ta, cũng không nhịn được mà sinh ra một loại cảm xúc khác thường.

- Các ngươi đều muốn chạy à?

- Đều muốn bỏ lại ta ở đây một mình chờ chết sao?

- Không ai cứu ta sao?

Loại cảm xúc hoảng sợ mà tuyệt vọng này một khi sinh ra, liền càng lúc càng mạnh, tràn ngập nội tâm.

Điều này khiến nàng ta cơ hồ muốn khóc...

Không phải không muốn cứu, mà là không cứu được...

Các tu sĩ trong sân khi đối mặt với khốn cảnh của tiểu công chúa Cửu Trùng Thiên Lý Hồng Kiêu chỉ có một suy nghĩ.

Bọn họ nhìn thấy Tân Trạch Tiểu Vương Gia cuốn lấy Lý Hồng Kiêu, chuẩn bị tự bạo huyết đan, tất nhiên đều minh bạch dụng ý của hắn, nếu có cơ hội, tất nhiên chẳng ai muốn hắn thực hiện được ý đồ, huống hồ dựa vào thân phận của Lý Hồng Kiêu, nếu có thể cứu nàng ta, đây chính là có ơn với Cửu Trùng Thiên Hoàng Châu, nếu coi như là nhân tình, vậy thì nhân tình này đúng là lớn đến cực điểm, phân lượng này có thể sánh bằng lời hứa của Tiên Minh!

Nhưng, cứu thế nào bây giờ?

Vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia kia đã bất chấp mọi giá, chuẩn bị tự bạo, lúc này huyết khí vô tận chung quanh đều bị hắn ngưng tụ tới, khiến cho trong phạm vi trăm trượng chung quanh, đều hình thành từng đạo lực hút vô cùng mạnh mẽ, điên cuồng kéo tới bên cạnh hắn, dù sao nếu muốn tự bạo, giết một cũng là giết, giết mười cũng là giết, bởi vậy hắn càng hận không thể kéo thêm được nhiều người hơn về phía mình.

Lúc này, cho dù muốn chạy trốn, cũng là lời chuyện cật lực đến cực điểm, ai còn dám tới gần?

Dù sao, dựa vào một thân huyết khí của Tân Trạch Tiểu Vương Gia này, cho dù là có người liều mạng tới cứu, vậy cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn chặt đứt thân rắn của hắn, cứu Lý Hồng Kiêu đang bị hắn cuốn chặt ra, kết quả rất có thể là bồi thêm cả mạng mình!

- Mau, mau lui lại...

Có người cũng do dự một chút, nhưng lập tức liền phán đoán ra thế cục này, từ bỏ ý đồ cứu người, quay đầu trốn nhanh.

Kim Đan tự bạo, vốn chính là một loại phương pháp tự hủy đặc hữu của tu sĩ Kim Đan, uy lực đáng sợ, có rất nhiều tu sĩ, pháp thuật mạnh nhất cả đời này có khả năng thi triển ra, chính là phương pháp tự bạo Kim Đan của mình, huống chi, hiện giờ Tân Trạch Tiểu Vương Gia này còn dùng huyết pháp nào đó, còn rõ ràng bỏ thêm rất nhiều bí thuật, ví dụ như Huyết Ma Cốt, uy lực tự bạo chỉ tổ càng mạnh hơn...

Mà ở xa xa, thiên không đang chậm rãi vỡ ra, có bóng người dần dần xuất hiện...

Đó là đám người Tiên Minh Trấn Thủ ở ngoài bí cảnh đang nóng lòng muốn vào, nhưng cho dù là bọn họ, cũng đã không còn kịp rồi...

Huống hồ, dưới lực lượng tự bạo huyết đan này, cho dù bọn họ tiến vào, cũng chưa chắc nắm chắc có thể cứu được Lý Hồng Kiêu!

- Đi mau...

Hai người Lý Bạch Hồ và Phương Nguyên ở lại đây lâu nhất.

Bọn họ đều chau mày, hiển nhiên có chút không cam lòng nhìn Lý Hồng Kiêu lúc trước còn kề vai chiến đấu phải chết, nhưng cũng thúc thủ vô sách. Lúc này huyết khí cuồng bạo chung quanh đã vượt xa cảnh giới của bọn họ. Vừa rồi bọn họ dựa vào thân pháp và thần thông tinh diệu, còn có thể du đấu với Tân Trạch Tiểu Vương Gia.
Chương 902 Nghịch chuyển càn khôn

Nhưng muốn dựa vào tu vi hiện tại cường hoành đi cứu người lại rất miễn cưỡng.

Lý Bạch Hồ nhìn thấu điểm này, không nhịn được thở dài một tiếng, phi thân cưỡi kiếm quang.

Nhưng khi hắn chuẩn bị rời khỏi, lại bỗng nhiên hơi ngây ra, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.

Lúc này, Phương Nguyên không ngờ vẫn không có ý định đào tẩu, ngược lại trầm tư một lúc, đột nhiên chạy tới.

- Ngươi muốn làm gì thế?

Hắn kinh hãi, vội vàng kêu lên.

- Ngươi rời khỏi trước đi, ta thử xem có cứu được nàng ta hay không.

Phương Nguyên cũng không quay đầu lại, quát một tiếng, một đạo áo xanh đã theo gió lướt về phía trước.

Lúc này Phương Nguyên cố ý lao tới bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia, lại căn bản không cần phí sức, chỉ cần từ bỏ chống đỡ, liền sẽ tự nhiên bị huyết khí chung quanh hút về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia, thoải mái vô cùng, nhưng hành động này lại khiến Lý Bạch Hồ hoảng sợ, hắn cơ hồ vạn phần khó hiểu, phẫn nộ hô to:

- Ngươi điên rồi à, như vậy chỉ tổ bồi thêm cả mạng của ngươi.

Nhưng khi một tiếng hét lớn này của hắn vang lên, cả người Phương Nguyên đã lao tới bên cạnh huyết vân, không nghe thấy được.

- Là Phương Nguyên...

- Trời ạ, hắn lúc này vì sao lại muốn lao tới, muốn cứu người à?

- Sao có thể? Hắn lúc này chỉ tổ chết theo thôi.

Trong ngoài bí cảnh cũng có không ít người phát hiện một màn Phương Nguyên lao về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia, đồng thời cực kỳ hoảng sợ.

- Tiểu nhi, mau mau thối lui.

Ngay cả Tiên Minh Trấn Thủ lúc này đang ra sức xé ra một góc bí cảnh, chui người vào cũng trầm giọng hét lớn.

Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thì phá lên cười điên cuồng.

Hắn lúc này, đã hấp dẫn huyết khí vô tận chung quanh tới, điên cuồng ngưng tụ lại một chỗ. Huyết khí bị hút càng nhiều, uy lực tự bạo cũng càng mạnh, lúc này, bên cạnh hắn đã tụ ra một hồ máu cực lớn, huyết khí khó có thể hình dung khuấy động kịch liệt, xoay tròn trong không trung. Phương Nguyên ở trước hồ máu này, cơ hồ nhỏ bé như kiến, sao có thể cứu ra Lý Hồng Kiêu ở chỗ sâu nhất trong hồ máu?

Mà ngược lại nhìn thì giống như là tới đây chịu chết vậy!

- Ha ha, không ngờ còn xông đến, ngươi lại chủ động đi tìm chết?

Vừa nhìn thấy Phương Nguyên đích xác đã tới gần, Tân Trạch Tiểu Vương Gia kinh hỉ khó nén, trong biển máu, đột nhiên hóa ra một bàn tay, hung hăng tóm tới Phương Nguyên, có thể nhìn thấy trong biển máu có hai con mắt âm độc mà hưng phấn đang chớp động.

- Ai nói là ta tới tìm chết?

Mà lúc này, Phương Nguyên áo xanh phần phật, trầm giọng quát khẽ, sau đó lấy ra một vật.

Đó rõ ràng là một hồ lô màu đen, bên trên đậy một cái nắp, ngoài mặt có phù văn màu đen, lộ ra vẻ quái dị cực kỳ.

Nghênh đón huyết lãng ngập trời trước mặt, Phương Nguyên không động đậy, chỉ mở nắp ra.

Ngay sau đó, hắn vung chưởng vỗ, đánh hồ lô đó bay về phía trước.

Ầm!

Chung quanh vốn có lực hút vô cùng mãnh liệt, hút tất cả khí huyết xung quanh vào trong biển máu đó, bởi vậy hồ lô này vừa xuất hiện, lập tức trực tiếp bay tới, mà lúc nắp được mở ra, trong hồ lô, cũng có một số khói khí lấp lánh lam quang quỷ dị, vô cùng dày đặc, cũng vô cùng quỷ dị, trực tiếp dung nhập vào trong biển máu, nháy mắt liền biến mất.

Ngay sau đó, một bàn tay máu vỗ tới, Phương Nguyên phi thân lên, mượn bộ pháp trận đạo tránh né.

- Ngươi muốn trốn à, nhưng có thể trốn được đi đâu...

Tân Trạch Tiểu Vương Gia nhìn chằm chằm Phương Nguyên, không ngừng vung huyết thủ chộp tới.

Nhưng cũng vào lúc Phương Nguyên vừa tránh được hai cái, mắt thấy sắp bị huyết chưởng của hắn tóm trúng, thanh âm của hắn bỗng nhiên nghẹn lại.

Cảm giác đó giống như thanh âm trực tiếp bị chặt đứt vậy.

Một giây tiếp theo, hắn thu hồi huyết chưởng, thanh âm hoảng sợ đến cực điểm vang lên:

- Đây là gì thế?

Chung quanh đài cao, vô số tu sĩ đang đào tẩu ra tứ phía nghe thấy thanh âm này cũng cả kinh, quay đầu lại nhìn.

Sau đó bọn họ liền lập tức phát hiện, Tân Trạch Tiểu Vương Gia này có chút không thích hợp.

Trong biển máu đó, chỗ hồ lô màu đen bay vào, không ngờ tỏa ra mùi tanh hôi, sau đó, một loại ý vị thối rữa khó có thể hình dung từ một điểm đó lan ra xung quanh, tốc độ cực nhanh.

Những khí huyết đó cho dù là bị hắn dùng tà pháp từ trong cơ thể mọi người rút ra, cũng đều mang theo sinh khí cường thịnh, ẩn chứa pháp lực cường đại, mà đây cũng chính là nguyên nhân hắn có thể thi triển một đạo huyết pháp này, nhưng lúc này, loại sinh khí này đang biến mất rất nhanh, chuyển hóa thành tử khí nồng đậm!

Loại cảm giác này, giống như một quái vật, nhục thân đang thối rữa rất nhanh.

- Không thể... Không thể...

Thanh âm hoảng sợ của Tân Trạch Tiểu Vương Gia vang lên, lực hút chung quanh lập tức gián đoạn, ngược lại liều mạng phun biển máu ra ngoài, giống như một hồi mưa to tung máu thối rữa xuống mặt đất.

Nhưng vô dụng, loại tốc độ thối rữa này so với tưởng tượng của hắn thì nhanh hơn nhiều.

Mượn khí huyết, tốc độ thối rữa lan vào cực nhanh, thậm chí đã tới nhục thân của hắn.

Các tu sĩ chung quanh nhìn một màn này, dĩ nhiên kinh hãi không thôi, khó có thể hình dung.

- Quả nhiên hữu dụng...

Mà lúc này, Phương Nguyên đã sớm làm tốt chuẩn bị trong lòng trầm xuống, ngược lại nhân lúc Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang sợ hãi mà lao nhanh tới.

Lúc trước, huyết khí khổng lồ đó đều là một bộ phận thân thể của Tân Trạch Tiểu Vương Gia, hắn có thể mượn những huyết khí này để cảm ứng tứ phương, muốn lặng lẽ tới gần vốn không hề dễ dàng, nhưng lúc này, những khí huyết đó đã thối rữa rất nhanh, cũng ngăn cản không cho bản thân hắn cảm ứng được chướng ngại chung quanh, hơn nữa hắn đang hoảng sợ, rối loạn vô cùng, không ngờ bị Phương Nguyên một bước xông tới trước người.
Chương 903 Khôi thủ tính cho ai (1)

- Bốp.

Huyết mâu đó bị một kiếm của hắn chém lệch khỏi quỹ đạo mấy phân, bay xượt qua người Phương Nguyên.

Trong lòng Phương Nguyên cũng thở phào, vác Lý Hồng Kiêu lên vai, sải bước chạy nhanh.

- Phương Nguyên, nếu bổn tọa không giết, ngươi hận này khó tiêu, vạn thế bất diệt...

Sau lưng Phương Nguyên, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thấy đã không giữ được Phương Nguyên, nhất là huyết khí chung quanh đang thối rữa rất nhanh, đã sắp lan tới trên nhục thân của mình, cuối cùng vẫn lớn tiếng hô to, thân rắn bay lên cao, lao về phía trong không trung, một chút huyết khí chưa thối rữa chung quanh nhanh chóng ùa vào trong người hắn, khiến cho thân thể hắn phình to đánh sợ.

Cùng lúc đó, hắn ở trên mặt đất bật một cái, bay nhanh về phía Phương Nguyên.

Hắn thậm chí cũng không cần phải đuổi kịp Phương Nguyên, chỉ cần ở chỗ cách Phương Nguyên không xa tự bạo là có thể ảnh hưởng tới hắn.

Chuyện này cũng là bất đắc dĩ, đã ôm một loại ý đồ cho dù không giết được ngươi, cũng phải ghê tởm ngươi một chút.

Nhưng cũng vào lúc Tân Trạch Tiểu Vương Gia bay tới, khi còn chưa tới gần người Phương Nguyên mười trượng, đột nhiên một đạo thạch mâu màu đen xuất hiện, hung hăng đâm xuyên qua nhục thân của hắn, cắm hắn từ trong không trung xuống mặt đất.

- Mẹ nó, Tống đại gia ta cũng không tin không báo được thù này?

Cách đó không xa, trong tay Tống Long Chúc đang tay ôm bụng bấm một pháp ấn, phẫn nộ giậm chân mắng to.

- Vù...

Phương Nguyên cuối cùng không còn nỗi lo đằng sau, khiêng Lý Hồng Kiêu Lý Hồng Kiêu, thân pháp vận chuyển tới cực hạn, nháy mắt liền trốn ra hơn trăm trượng.

Trong lúc này ngay cả đầu cũng không quay lại, sau khi được Lý Bạch Hồ tiếp ứng, lại một đường chạy như điên, mà Tống Long Chúc đó sau khi thôi động một cây thạch mâu ghim Tân Trạch Tiểu Vương Gia xuống đất, khí phách vô biên gầm lên một tiếng, cũng lập tức bỏ chạy, ngay cả cơn đau ở bụng cũng mặc kệ, hắn cũng biết hiện giờ mình cách yêu ma này quá gần, hắn tự bạo sẽ rất dễ ảnh hưởng tới mình.

Có điều vừa chạy, đồng thời vừa len lén nhìn ra sau, trên mặt mang theo vẻ kinh hỉ, thầm nghĩ trong lòng:

- Bọn họ vừa rồi có nói ai chém được yêu ma này, liền tôn người đó làm khôi thủ, đòn cuối cùng này chính là ta đánh, như vậy có được tính là khôi thủ không?

- Ta hận, ta hận...

Vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia kia lúc này bị thạch mâu găm dưới đất, thống khổ không thôi, nhìn ra được, trên thân rắn vô cùng to lớn của hắn, đã phủ kín loại thịt thối nhìn ghê cả người, có thể thấy được huyết khí thối rữa vừa rồi vẫn truyền loại độc quỷ dị này tới trên bản thể của hắn, hơn nữa nhục thân của hắn bị xuyên thủng, găm dưới dất, lại thống khổ không thôi, không ngừng vặn vẹo.

Có điều, bản thân hắn sẽ tự bạo, thống khổ nhục thân này rõ ràng không tính là gì, nhưng trong lòng rất uất nghẹn.

Vốn định tàn sát một đám thiên kiêu, tặng cho Tiên Minh một phần đại lễ, kết quả lại thất bại...

Vốn định lúc sắp chết, kéo theo một công chúa Cửu Trùng Thiên chôn cùng, kết quả không ngờ lại thất bại.

Muốn tự bạo, ngưng tụ vô số huyết khí, ai có thể ngờ được, thứ quỷ quái trong hồ lô này lại lợi hại như vậy, vấy bẩn khí huyết vô biên, hóa thành một bãi máu nát, không những không những không nắm giữ được, còn nhục thân bị thương...

- Phương Nguyên, Phương Nguyên, bổn tọa thề không chết không ngừng với ngươi, không lấy được mạng ngươi, thiên lôi đánh chết...

Đầu rắn của hắn ngẩng cao, dữ tợn hô to, trong thanh âm tràn ngập ý tứ thống khổ.

Tuy bức hắn tới một bước cuối cùng này là chư vị thiên kiêu trong sân, nhưng hắn hận nhất, không nghi ngờ gì nữa chính là Phương Nguyên.

Chính là vì Phương Nguyên và Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư liên thủ xuất kiếm, hủy đại trận chung quanh đạo đài của mình, mới khiến cho mình không khống chế được huyết khí vô biên đó, cũng bởi vì hắn và Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ ba người vây công mình, mới dẫn phát các thiên kiêu vây giết mình, đến cuối cùng, không ngờ cũng là hắn ném ra hồ lô kỳ quái đó, làm hại mình thành bộ dạng quỷ hiện tại.

Lúc này mắt thấy các thiên kiêu đều đã chạy ra, mình thì thân chịu trọng thương, thiên không của bí cảnh cách đó không xa cũng đang vỡ ra, chứng tỏ cao thủ bên ngoài đã bắt đầu xông vào được, xem ra, trước mắt chỉ còn có đường chết, hắn cho dù không muốn tự bạo cũng không được!

Một thân khí huyết cũng đã nghịch chuyển, điều này khiến thân rắn của hắn bành trướng, xuất hiện từng vết rạn màu vàng đáng sợ.

Vết rạn đó càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng chói mắt, khí lưu cuồng bạo quét ra tứ phương.

- Vù vù vù...

Đám người Phương Nguyên, lúc này đã chạy trốn tới ngoài trăm trượng, lúc này Vệ Ngư Tử đã chống Vạn Vật Mẫu Thủy trong không trung, xây dựng một một đại trận phòng ngự, đám người Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ xông vào, ở bên cạnh bọn họ, Tống Long Chúc cũng vừa kêu to "chừa chỗ cho ta", "đừng có bỏ lại ta" vừa chạy tới, sau đó chui tọt vào trong.

Dưới cự ly như vậy, bọn họ chắc là đã an toàn.

Quan trọng nhất là, Tân Trạch Tiểu Vương Gia này cũng không còn sức để đuổi theo.

- Ngươi sẽ phải trả một cái giá cực đắt, ngươi nhất định sẽ phải trả một cái giá cực đắt...

Đầu rắn của Tân Trạch Tiểu Vương Gia ngẩng lên, từ rất xa nhìn về phía Phương Nguyên.

Mắt rắn đó khắc ghi Phương Nguyên vào tận đáy lòng, tâm tình thì không khỏi trầm xuống.

Ngay sau đó, thân thể huyết mãng đó đột nhiên nổ tung từ giữa, khí huyết vô biên chôn vùi, sau đó phóng thích lực đạo cuồng bạo khó có thể hình dung, nổ vang ầm ầm, mang theo lực lượng giống như bẻ gãy nghiền nát, quét thẳng ra bốn phía, đài cao, gò đất, vách đá chung quanh dưới sự càn quét của lực lượng này đều nháy mắt hóa thành bột mịn, bị quét đi từng tầng.

Các thiên kiêu lúc này cũng đều không nhịn được mà ôm mắt, không dám nhìn vào quang mang tự bạo đó.
Chương 904 Khôi thủ tính cho ai (2)

Ầm ầm!

Trên đỉnh đầu bọn họ, Vạn Vật Mẫu Thủy mà Vệ Ngư Tử mở ra cũng bị lực lượngnày trùng kích cho rung động ầm ầm, tồn tại cơ hồ có thể hóa giải một kích của Nguyên Anh, dưới lực lượng tự bạo của Tân Trạch Tiểu Vương Gia cũng cơ hồ bị xé nát, thổi bay toàn bộ.

- Hự.

Vệ Ngư Tử Cường hành khống chế Vạn Vật Mẫu Thủy này sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

Mà theo khói bụi và huyết quang chung quanh dần dần tan đi, cảnh tượng chỗ huyết mãng tự bạo cuối cùng cũng lộ ra, lại thấy mặt đất chỗ đó, không ngờ bị nổ ra một cái hố to phạm vi gần trăm trượng, sâu tới bốn năm trượng, mà chung quanh hố to này đã hoàn toàn không có nổi một viên đá nguyên vẹn, tất cả đều hóa thành bột phấn, ngay cả đài cao bên cạnh cũng trực tiếp mất đi một khối to.

Về phần yêu ma đó thì ngay cả một chút cặn cũng không còn.

- Chết rồi à?

- Yêu ma này cuối cùng cũng chết rồi à?

Các tu sĩ chung quanh lúc này đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy hố to đó, cảm thấy nghĩ lại mà sợ, nhưng cũng hưng phấn không thôi.

Lúc này bọn họ thực sự có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, nghĩ tới từ sau khi yêu ma này xuất hiện, liền biểu hiện ra thực lực đáng sợ như vậy, một mảng huyết vân, cướp lấy huyết khí của mọi người, đại biểu cho Hắc Ám Chi Chủ, quát mắng Tiên Minh và các đại đạo thống Trung Châu, quả thực chính là tư thái vô địch, phong tỏa đài cao, khóa bí cảnh, trước sau mấy lần khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng trong lòng, hiện giờ, cuối cùng đã tan thành mây khói rồi sao?

- Ầm!

Mà lúc này, thiên không trong một phương bí cảnh đó cũng bị một đạo kính quang triệt để xé ra, một đạo thân ảnh cao lớn chen vào, xoay chuyển ánh mắt, lập tức ánh mắt trở nên ngưng trọng, chạy tới chỗ đám người Phương Nguyên, nháy mắt đã vượt qua mấy trăm trượng.

- Các ngươi không sao chứ?

Hắn vừa đến gần, trước tiên nhìn Lý Hồng Kiêu, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn lại.

Chính là Tiên Minh Trấn Thủ, hiện giờ cuối cùng cũng cường hành phá được bí cảnh mà vào.

Mà sau hắn, chạy là đại viện chủ của Lang Gia Các, hắn cũng thân hình lướt đi, lại đến chỗ yêu ma đó tự bạo nhìn mấy lần, sau đó phất tay áo bày ra mấy đạo trận pháp, giống như phòng ngừa thứ gì đó lộ ra, sau đó mới thở phào.

- Chúng ta đều không sao...

Vệ Ngư Tử thu hồi Vạn Vật Mẫu Thủy, đám người Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu đứng lên.

Nhất là Lý Hồng Kiêu, sắc mặt nàng ta lộ ra có chút tái nhợt, rõ ràng vừa rồi bị yêu ma đó cuốn lên, suýt nữa thì bị hắn tự bạo giết chết, thực sự đã trải qua một phen tai nạn sinh tử, lúc này vừa mới hồi thần, có điều nàng ta dù sao cũng là Cửu Trùng Thiên công chúa, khí độ tùy thân, không lộ ra thất thần, sau khi trấn định một chút, liền thản nhiên nhìn về phía Phương Nguyên, nhẹ nhàng thở dài.

Tất cả mọi người đều biết tính mạng của nàng ta là được Phương Nguyên cứu, cho rằng nàng ta muốn biểu đạt lòng biết ơn.

Có điều, sau khi Lý Hồng Kiêu hơi định thần, lại bỗng nhiên nói với Phương Nguyên:

- Thì ra đúng là ngươi làm!

Các tu sĩ chung quanh đều ngẩn ra, không biết là ý gì.

Mà Phương Nguyên thì nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Ta chưa bao giờ phủ nhận cả!

Hắn biết Lý Hồng Kiêu đang nói gì.

Vừa rồi vào lúc nguy cấp, hắn cũng thúc thủ vô sách với Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, nhưng vào lúc khẩn yếu quan đầu, cũng nhớ tới một vật.

Không phải gì khác, chính là hồ lô bệnh dịch lúc trước khi hắn ở Long Miên Sơn Mạch, trảm sát rất nhiều Thí Ôn nhân mã của Cửu Trùng Thiên Ôn bộ, sau đó cuối cùng không thể xử lý, đành phải thu lại, thứ này tự nhiên không thể tùy tiện ném ra, nếu không tới đâu cũng là họa hại, mà Phương Nguyên không muốn tu hành tà pháp, cũng không có hứng thú với nó, nhưng lúc này, trong lúc vô ý lại mang tới công dụng.

Lúc Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó tự bạo, vốn đã muốn ngưng tụ huyết khí vô biên, nhằm có uy lực mạnh hơn.

Phương Nguyên liền dứt khoát mở ra hồ lô bệnh dịch đó, trực tiếp ném tới, theo khí huyết chung quanh trực tiếp tiến vào trong biển máu mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia ngưng tụ, thậm chí chảy vào trong cơ thể hắn, mà lúc ấy, cũng là hành động bất đắc dĩ, Phương Nguyên đã nghĩ kỹ rồi, nếu hữu dụng thì có thể thừa cơ cứu người, nếu vô dụng, mình cũng phải mau chóng bỏ chạy!

Có điều, tà vật được Cửu Trùng Thiên coi trọng như vậy, xem ra quả nhiên có vài phần môn đạo.

Thảm trạng cuối cùng của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thật sự có chút nhìn ghê cả người.

Đương nhiên, bởi vậy, chuyện Phương Nguyên trảm sát những người của Thí Ôn tất nhiên cũng không giấu được.

Mầm bệnh này cũng ở trong tay mình, còn biện giải thế nào?

Vừa rồi Lý Hồng Kiêu nói ra câu đó, rõ ràng là nhìn thấu điểm này.

Phương Nguyên cũng không chối bỏ, hắn cho rằng mình lúc ấy làm không sai, tất nhiên không thẹn trong lòng.

Cho dù là trước khi đạo chiến bắt đầu, khi Lý Hồng Kiêu ở trước mặt mọi người hỏi hắn, hắn cũng không phủ nhận, mà là trực tiếp hỏi lại, ngược lại khiến Lý Hồng Kiêu không dễ trả lời, không thể ngang nhiên thừa nhận Ôn bộ ở chỗ giao giới Trung Châu và Hoàng Châu bắt người thử bệnh dịch chứ?

Lúc này chuyện này cuối cùng cũng bị vạch trần, Phương Nguyên cũng chỉ là sắc mặt bình tĩnh nhìn Lý Hồng Kiêu.

Lý Hồng Kiêu cũng bình tĩnh nhìn hắn, biểu cảm trên mặt lộ ra có chút phức tạp.

Giống như bình tĩnh, lại giống như không bình tĩnh.

Người xung quanh cũng có chút kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, ngay cả vị Tiên Minh Trấn Thủ kia cũng không ngoại lệ.

Đối diện với ánh mắt của Phương Nguyên, qua một lúc, Lý Hồng Kiêu mới đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:

- Có điều ta tha thứ cho ngươi!
Chương 905 Đại trượng phu trên đời, vốn nên như vậy (1)

Phương Nguyên cũng cười cười, nói:

- Nhưng lần sau lại gặp phải loại chuyện này, ta có lẽ vẫn sẽ làm như vậy!

Lý Hồng Kiêu hơi ngẩn ra, nói:

- Lần sau có tha thứ hay không thì phải xem tình huống dã!

Một câu này của nàng ta nói một cách rất bình thường, nhưng dường như lại có ý vị thâm trường ở bên trong.

Trừ bản thân nàng ta ra, đại khái không có ai biết loại tâm tình phức tạp của nàng ta lúc ấy khi bị huyết mãng quấn lấy, đang nhắm mắt chờ chết.

- Ta nói này...

Cũng đúng vào lúc này, một thanh âm khe khẽ cắt ngang họ, nói:

- Các ngươi một người anh hùng cứu mỹ nhân, một người mỹ nhân được anh hùng cứu, những cái đó cứ để từ từ rồi nói, nhưng chúng ta hiện tại, có phải nên thảo luận một đại sự không?

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy là Tống Long Chúc lên tiếng, liền có chút kinh ngạc nhìn hắn.

- Khôi thủ đạo chiến...

Tống Long Chúc vỗ tay nói:

- Vừa rồi một đòn cuối cùng, chính là ta đánh trúng, khôi thủ này tính cho ai?

Mọi người nghevậy cũng có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.

Tống Long Chúc lập tức có chút giống như là tức giận, kêu lên:

- Đúng là ta đánh trúng mà...

- Đừng có càn quấy nữa.

Cũng đúng vào lúc này, vị Tiên Minh Trấn Thủ bên cạnh hắn cười lạnh một tiếng, nói:

- Yêu ma đó cuối cùng là tự bạo mà chết, nếu thật sự theo ước định đó của các ngươi mà tính, khôi thủ đạo chiến này chẳng lẽ lại tính cho yêu ma đó à?

Trận đạo chiến này, cuối cùng cũng hạ màn!

Tuy biến đổi bất ngờ, tự dưng giết ra một vị Huyết Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ, suýt nữa thì khiến cho trận đạo chiến đang yên đang lành này đại loạn, nhưng một đám thiên kiêu, lại cuối cùng vẫn không khiến người ta thất vọng, thậm chí có thể nói, biểu hiện tốt hơn cả dự đoán của mọi người.

Nghĩ tới yêu ma này, người mang ma bảo, huyết pháp, trăm phương ngàn kế, lẻn vào bí cảnh, giấu đi hành tung, nhân lúc người ta không chuẩn bị, ở trong đại trận truyền tống ngầm giở tay chân, phong tỏa toàn bộ bí cảnh, lại đột nhiên hạ sát thủ, cướp lấy huyết khí của các tu sĩ, sau đó tàn sát tứ phương, muốn lấy tính mạng của các thiên kiêu, coi như một phần đại lễ tặng cho Tiên Minh và đạo thống Trung Châu, đây là loại kiêu ngạo, ngang ngược cỡ nào?

Từ điều này cũng có thể nhìn ra được khí phách của Hắc Ám Chi Chủ đó!

Thánh Nhân và mấy vị túc lão của Tiên Minh, đặc biệt tới Ma Biên tìm hắn, hắn không những không vội vàng trốn đi xa, ngược lại thầm phái sứ giả vào Trung Châu, ăn miếng trả miếng, tặng lại cho Tiên Minh một phần đại lễ, như vậy dĩ nhiên là công khai muốn đối kháng với Tiên Minh, đối địch với Trung Châu à?

Chỉ có điều, kế hoạch của hắn có sâu tới mấy, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.

Sứ giả hắn phái tới Tiên Minh tặng đại lễ, ngược lại bị các thiên kiêu mà bọn họ lúc trước coi là đại lễ trảm sát!

Trên đại cục, đúng là một chuyện khiến Tiên Minh và Trung Châu đều cảm thấy thống khoái!

Đương nhiên, yêu ma này làm loạn, hậu quả mang đến vẫn tồn tại, trong những người tham gia thi, ít nhất cũng có sáu bảy mươi người đã mất mạng, còn lại thì bị hắn đoạt huyết khí, tu vi hao tổn, cũng có người ở trong quá trình đại chiến với hắn, thân chịu trọng thương, điều này cũng dẫn tới, muốn dựa theo tiết tấu lúc trước, tiếp tục tiến hành đạo chiến là không có khả năng...

Đạo chiến, chỉ có thể tạm thời đánh một dấu chấm tròn ở đây.

Có điều cũng chính bởi vậy, kết quả cuối cùng của trận đạo chiến này lại khiến người ta buồn rầu!

Không thể tiến hành đạo chiến cuối cùng, vậy tất nhiên cũng không thể dựa theo quy củ lúc đầu để tính số lượng ma hạch trong tay các thiên kiêu, hơn nữa chuyện tới nước này, vì trảm sát yêu ma này, các tu sĩ đều đã người bị thương, người kiệt sức, đương nhiên cũng không thể lại bắt bọn họ đấu lại, mà nếu dựa theo ước định lúc trước của những thiên kiêu này, ai chém được yêu ma thì người đó là khôi thủ, vậy thì càng không được.

Không thể liệt yêu ma đó vào khôi thủ đạo chiến được?

Lúc này, Tiên Minh Trấn Thủ và Lang Gia Các đại viện chủ cũng chỉ có thể trước tiên dẫn các tu sĩ ra ngoài.

Kết quả cụ thể, vẫn cần bọn họ thương lượng một phen đã rồi nói.

Đối với kết quả này, không hài lòng nhất chính là Tống Long Chúc, không ngừng lèm bèm:

- Chẳng lẽ đòn cuối cùng của ta đánh là vô ích à?

Đối với kết quả này, Phương Nguyên cũng từ chối cho ý kiến, trong lòng đã rất hài lòng.

Yêu ma đó một là nhắm vào mình, muốn đoạt Huyết Hải Ma Ấn, sát ý đối với mình chính là mạnh nhất, kết quả trận đại chiến này kết thúc, mình ngược lại không bị thương gì, vẫn sống nguyên vẹn, thật sự khiến hắn cũng cảm thấy có chút may mắn.

May mắn là có con cóc đó, bằng không từ lúc ban đầu hắn xuất thủ với mình, đã nguy to rồi?

Nghĩ tới đây, Phương Nguyên bỗng nhiên hơi ngẩn ra, nhớ tới một vấn đề...

... Con cóc của mình đâu rồi?

...

Vừa rồi trong lúc hỗn chiến, mình lúc ban đầu vẫn còn ôm con cóc đó, ý đồ là làm thuẫn bài ở thời điểm mấu chốt, nhưng đến về sau, tình hình lộn xộn, liền chẳng bận tâm được tới nó, giống như thuận tay để lại chỗ nào đó, mà bản thân con cóc này cũng khác với những Lôi Linh khác, những Lôi Linh đó đều theo tâm ý của Phương Nguyên mà tùy ý tụ tan, một ý niệm trong đầu là có thể thu hồi.

Nhưng con cóc này, vốn đã có vài phần cổ quái, sau khi cắn nuốt mảnh vỡ của Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, lại giống như trở thành một thân thể độc lập, chỉ cần Phương Nguyên không chủ động thu hồi nó, nó vẫn sẽ tồn tại ở thế gian.

Mà thu hồi con cóc này cũng khác với Lôi Linh khác.

Ads
';
Advertisement