Chương 911 Chọn thế nào (1)
Lục đạo khôi thủ...
Không ngờ thực sự có người trong đại khảo lục đạo lần này đoạt được danh hiệu lục đạo khôi thủ?
Tuy nghiêm khắc mà nói, danh hiệu lục đạo khôi thủ này cũng không phải quá chân thực, dù sao khôi thủ khí đạo là Luyện Phong Hào nắm, khôi thủ kiếm đạo là Quan Ngạo đoạt, nhưng dù sao khôi thủ của hai đạo này đều có liên quan tới Phương Nguyên, trước đó, đã có người tính danh đầu của khôi thủ hai đạo này lên người Phương Nguyên, gọi hắn là ngũ đạo khôi thủ, hiện giờ đoạt khôi thủ đạo chiến, tất nhiên là lại thêm một đạo!
Cũng bởi vì vậy, danh đầu này liền thuận lý thành chương biến thành... Lục đạo khôi thủ!
- Kẻ này, e là rất nhanh sẽ danh dương thiên hạ.
Trưởng lão và tông chủ các đạo thống, còn có một số lão tiền bối kiến thức rộng rãi, trong lòng đều không nhịn được mà cảm thán.
Tuy với thực lực hiện giờ của Phương Nguyên, vẫn chưa đạt tới mức ảnh hưởng tới đại cục của giới tu hành, nhưng không nói cái khác, chỉ là dựa vào thực lực đáng sợ được thể hiện ra trong đại khảo lục đạo lần này, đã đủ để khiến hắn được lưu truyền trong miệng các tu sĩ, mọi người đều biết!
- Ha ha, Phương Nguyên, ngươi lên đây.
Mà sau khi tuyên bố xong danh ngạch đạo chiến, vị Thái Khôn Đạo Nhân kia liền cười ha ha, ngồi lại trên bồ đoàn, ở bên cạnh hắn, sớm đã có hai vị đồng tử chuẩn bị sẵn, trong tay mỗi người đều cầm một cái khay, đi tới trên tiên đài, lại thấy trong một khay đặt một tử bảng (bảng tím), không biết là có tác dụng gì, mà trong một cái khay khác thì đặt một chiếc bút lông màu đỏ thắm.
Thái Khôn Đạo Nhân mở tử bảng ra, cầm bút lông, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói:
- Ngươi ở trong đại khảo lục đạo lần này, một mạch đoạt được khôi thủ mấy đạo, thiên tư nổi bật, tất cả ban thương, về sau nhất định đều là của ngươi, có điều đối với lão phu mà nói, cái muốn cho ngươi lại hơn xa những phần thưởng này, chỉ là trước khi viết xuống tên của ngươi, ngươi phải trả lời ta mấy vấn đề đã!
- Đây là nguyên nhân lúc trước Thái Hư tiên sinh bảo Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn nhắn cho ta, nhất định phải đoạt được vị trí trong top 3 đạo chiến à?
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, trong lòng lập tức khẽ động, quay đầu nhìn về phía Triệu Chí Trăn, lại thấy hắn cũng đang gật đầu mỉm cười.
Trong lòng nhẹ nhàng thở hắt ra, gật đầu nói:
- Tiền bối cứ hỏi!
Thái Khôn Đạo Nhân đó cười cười, nói:
- Ngươi tên họ là gì, đến từ phương nào?
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, trong lòng cũng sinh ra một loại cảm xúc khác thường.
Đây là một câu hỏi cực kỳ đơn giản, nhưng hắn bỗng nhiên ý thức được, mình đã rất lâu rồi không ở trước mặt người khác quang minh chính đại, không hề có nỗi lo mà trả lời câu này, thế là sau khi hắn trầm mặc một lúc, mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nói:
- Vãn bối họ Phương tên Nguyên, sinh ở Thái Nhạc Thành, bái sư Thanh Dương Tông, phụng lệnh thầy ra ngoài du lịch, cho tới nay đã được hơn năm năm rồi.
Thái Khôn Đạo Nhân nghevậy cười nói:
- Có định trở về không?
Phương Nguyên gật đầu nói:
- Có!
Thái Khôn Đạo Nhân gật đầu, nhẹ nhàng viết xuống tên Phương Nguyên trên tử bảng đó, sau đó đưa tới trong tay của hắn, cười nói:
- Vậy thì về sớm chút đi, ba tháng sau, tiên môn của Côn Luân Sơn sẽ mở, đến lúc đó cũng có một chỗ cho ngươi!
- Trận đạo tam giáp...
- Khôi thủ Phương Nguyên, có được danh hiệu Đại Trận Sư, ban thưởng một kiện trận bào nhất văn, ban thưởng một hộp Huyền Mộc Tử Ngọc Trù, ban thưởng hai mươi cuốn trận đồ Thần cấp, ban thưởng mười khối Ngọc Điêu Trận Khắc, ban thưởng mười khối Bách Hoàng Huyền Mặc Tinh, cũng được sự cho phép đặc biệt của Lang Gia Các, có thể vào Tàng Kinh Điện ngộ pháp ba tháng...
- Người thứ hai Đoan Mộc Hưng, ban danh hiệu Đại Trận Sư, ban thưởng một kiện trận bào nhất văn, ban thưởng một hộp Huyền Thiết Phi Băng Trù, ban thưởng hai mươi cuốn trận đồ Thần cấp, ban thưởng bảy khối Ngọc Điêu Trận Khắc, ban thưởng bảy khối Bách Hoàng Huyền Mặc Tinh, cũng được sự cho phép của Lang Gia Các, vào thư khố Lang Gia Các ngộ pháp một tháng...
- Người thứ ba Phi Cân Tử, ban danh hiệu Đại Trận Sư, ban thưởng một kiện trận bào nhất văn...
- Đan đạo tam giáp...
- Khôi thủ Phương Nguyên, danh hiệu Đại Đan Sư, ban thưởng một kiện đan bào nhất văn, ban thưởng một tòa Cửu Hỏa Phụ Hỏa Lô, ban thưởng mười hai cuốn đan phương Thần cấp, ban thưởng một gốc thần dược, mười gốc bảo dược, ba mươi viên bảo đan, cũng được sự cho phép của Lang Gia Các, vào Tàng Kinh Điện ngộ pháp ba tháng.
- Khôi thủ Phù đạo Phương Nguyên, danh hiệu Đại Phù Sư, ban thưởng một kiện phù bào nhất văn, ban thưởng một bộ Bút Mặc Tứ Bảo...
Thái Khôn Đạo Nhân cho Phương Nguyên một tấm tử bảng, chính là có ám chỉ khác, mà đối với đại khảo lục đạo lần này, phần thưởng chỉnh thể tất nhiên cũng không thể thiếu. Rất nhanh, liền có một bảng danh sách phần thưởng hoàn chỉnh được tuyên bố, bên trên rất nhiều, ghi chép phần thưởng Phương Nguyên có được trong đại khảo lục đạo lần này, sau đó tự nhiên sẽ có người đưa đến Xích Thủy Đan Khê.
Đối mặt với phần thưởng cơ hồ là không thể đếm xuể trên danh sách này, các tu sĩ tất nhiên là hâm mộ không thôi.
Phương Nguyên cũng cảm thấy đơn giản, chỉ có hai ý tưởng...
Một là khiến mình hài lòng phải chính là có thể được cho phép tiến vào Lang Gia Các đọc sách mười tám tháng!
Cái khác chính là mình sau này không thiếu quần áo đê mặc, chỉ các loại áo choàng cũng lập tức được phát ba kiện!
Có điều thực sự mà luận, tất cả những phần thưởng này, bao gồm cả được Lang Gia Các cho đọc sách mười tám tháng, lại không quan trọng bằng một tấm tử bảng mà Thái Khôn Đạo Nhân cho Phương Nguyên.
Chương 912 Chọn thế nào (2)
Tử bảng này rất bình thường, bên trên chỉ viết tính danh và sư môn của Phương Nguyên, lại đánh pháp ấn của hắn, ngoài ra thì cơ hồ là không có gì, dường như chỉ là một tín vật để tiến vào nơi nào đó.
Nhưng Phương Nguyên minh bạch, tử bảng này tuyệt không đơn giản, bởi vì hai người Lý Bạch Hồ và Lý Hồng Kiêu này, đối với những thứ khác thì cơ hồ là không thèm đếm xỉa, nhưng khi có được tử bảng này thì đều trịnh trọng cất đi.
Mà sau khi công bố xong tất cả phần thưởng trên đại khảo lục đạo, loại tử bảng này tổng cộng chỉ phát ra không đến ba mươi cái, trong đó lấy tu sĩ tham gia đạo chiến có được nhiều nhất, trong mấy khảo khác, lại ít ỏi không có mấy, hơn nữa Phương Nguyên cũng đã xem qua một đạo Quan Ngạo có được, phù văn văn lạc bên trên lộ ra không được tinh trí hơn trên tử bảng này của mình
- Cái này rốt cuộc đại biểu cho điều gì?
Phương Nguyên hỏi qua hai người Lý Bạch Hồvà Lý Hồng Kiêu, bọn họ lại đều cười mà không nói.
Mà khi hỏi Tống Long Chúc, thằng ôn này chỉ tề mi lộng nhãn, nói mình sắp lên trời rồi.
Đối với điều này, Phương Nguyên cũng chỉ đành cất tử bảng đi, ba tháng sau, đến dưới Côn Luân Sơn, tự nhiên nhìn một cái là biết.
- Đi nào, đi uống rượu!
Cách đó không xa, Tống Long Chúc đang cao hứng tới muốn uống, gọi mọi người.
Hiện giờ đại khảo lục đạo này đã xem như là kết thúc rồi, nhưng đám người bọn họ lại đều không định rời khỏi, cũng hẹn nhau uống sảng khoái một phen, đối với trường hợp bực này, bản thân Phương Nguyên cũng không có hứng thú, trước kia rất ít tham gia, nhưng lần này thì không cự tuyệt được.
Nguyên nhân rất đơn giản nhóm người này đều muốn Phương Nguyên làm chủ, bởi vì phần thưởng của hắn là nhiều nhất.
Phương Nguyên bất đắc dĩ, không thể bảo mình làm chủ mà mình lại không ra mặt được chứ?
Thế là hắn liền rất hào phóng mở tiệc chiêu đãi ở Xích Thủy Đan Khê, bảo Thanh Phong tiểu đồng bưng tới mấy hũ rượu, lại bảo Quan Ngạo dẫn theo Toan Nghê, chạy vào trong thâm sơn gần đó săn một con lợn rừng, lại tùy tiện tìm chút hoa quả...
... Cái này cũng thực sự không phải keo kiệt, một con lợn rừng là đủ ăn rồi!
- Ha ha ha ha, Tiểu Thất Quân chúng ta cùng nhau danh, sau này cũng cần phải lăn lộn với nhau nhiều hơn. Nhất là sau khi đến Côn Luân Sơn, đừng để cho người khác coi thường chúng ta, nghe nói những người đó đều là mắt mọc sau gáy, có điều bằng vào bản sự của chúng ta, sứ giả dưới tay Hắc Ám Ma Chủ còn giết được, chỉ cần đoàn kết lại, những người đó cũng chẳng đáng là gì, sớm muộn gì cũng đều phải chịu phục chúng ta...
Có điều Tiểu Thất Quân cũng không để ý tới những cái này, vui vẻ mà đến, ở trong tiểu viện của Phương Nguyên ở Xích Thủy Đan Khê uống một trận, nhất là Tống Long Chúc, trong lòng ôm bình rượu, uống một hồi ngà ngà rồi liền đĩnh đạc đứng lên, vỗ ngực hò hét:
- Tống Long Chúc ta tuy là một tán tu, nhưng ta cũng giảng nghĩa khí, sau này ai trêu chọc các ngươi, chỉ cần truyền tin tới, ta lập tức sẽ tới ngay, cho dù đối phương là Nguyên Anh cũng sẽ thu thập hắn, dù sao ta trước kia cũng không phải chưa từng thu thập Nguyên Anh, cho nên quen lắm rồi.
Mấy người chung quanh đều lạnh lùng nhìn hắn, bộ dạng lười chẳng muốn quan tâm tới hắn.
Hắn lại càng nói càng hưng phấn, cười to:
- Thật sự không được thì chúng ta kết nghĩa đi, ta lớn tuổi nhất.
Vừa nói vừa muốn vươn tay ra ôm vai Lý Hồng Kiêu, Lý Hồng Kiêu liền lườm hắn một cái.
Tống Long Chúc rúc đầu lại, rượu tỉnh hơn nửa, thuận thế xoay người ôm Vi Long Tuyệt, nói nhỏ:
- Cho nên nên để ta làm lão đại?
Vi Long Tuyệt nói:
- Cút ra xa một chút!
Tống Long Chúc ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Ngư Tử, Vệ Ngư Tử cúi đầu không nhìn hắn, hắn liền lại nhìn về phía Hứa Ngọc Nhân.
Hứa Ngọc Nhân nói:
- Đừng tới đây!
Tống Long Chúc bất đắc dĩ, thở dài thở ngắn không thôi, đột nhiên đảo mắt, nhìn thấy Bạch Miêu đang nằm ngủ trên ghế dưới gốc cây hòe trong sân, cười hì hì đi tới, nói:
- Hay là hai chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi, ta gọi là ngươi một tiếng đại ca?
...
- Phương đạo hữu, vì sao không tới cùng nói chuyện?
Phương Nguyên đang ở sườn tây tiểu viện, dựa vào lan can nhìn về nơi xa, nhìn ánh trăng trải khắp đại địa, trong lòng đang tính toán kế hoạch của mình sau khi đại khảo lục đạo kết thúc, đang nghĩ tới nhập thần, chợt nghe thấy phía sau có một thanh âm vang lên, quay người lại, chỉ thấy Lý Bạch Hồ trong tay xách một bầu rượu, tay trái cầm hai cái chén, chậm rãi đi tới, hắn đứng cách ngoài ba trượng, mỉm cười thản nhiên hỏi.
- Đang suy nghĩ chút chuyện!
Phương Nguyên đáp lại một câu, sau đó quay người đi:
- Lý đạo huynh, mời...
Lý Bạch Hồ đặt chén rượu lên lan can, rót đầy hai chén rượu, cười nói:
- Không bằng để lát nữa lại nghĩ, uống mấy chén đã.
Phương Nguyên gật đầu, lấy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Lý Bạch Hồ cũng uống một hơi cạn sạch, thở dài một tiếng, mới nói:
- Kiếm đạo của ngươi rất không tồi!
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, nói:
- Ta cũng biết kiếm đạo của mình không tồi!
Lý Bạch Hồ nhìn hắn một cái, dường như đang ngưng thần quan sát gì đó, qua một lúc, mới nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng, nói:
- Nếu ta nhìn không sai, ngươi hiện tại chắc sắp tu luyện đến cảnh giới kiếm ý đại viên mãn, theo phân chia cảnh giới trong Kiếm Kinh của Tẩy Kiếm Trì chúng ta, sau khi ngươi tu luyện đến kiếm ý đại viên mãn, chắc sẽ tiến vào tu luyện cảnh giới kiếm tâm.
- Tu luyện kiếm tâm?
Phương Nguyên nghe lời ấy, không mở miệng, thầm hồi vị hàm nghĩa trong hai chữ này.
Chương 913 Hiện tại hắn còn sống không
Vô Khuyết Kiếm Kinh hắn tu luyện chỉ có ba quyển, nhưng Phương Nguyên hiện giờ chỉ tu luyện đến quyển thứ hai, chỉ vì kiếm ý của mình đến nay vẫn chưa đại viên mãn, cho nên không thể tham ngộ quyển thứ ba, tất nhiên cũng không biết cảnh giới sau kiếm ý là gì, dù sao kiếm đạo không giống thần thông, mọi người có lĩnh ngộ riêng của mình, rất ít có người có thể miêu tả chuẩn xác ra đặc điểm của từng cảnh giới.
Lý Bạch Hồ cười cười, nói:
- Không sai, sau kiếm ý chính là kiếm tâm, có điều trên đời này, có thể ở tuổi của chúng ta, lại ở cảnh giới Kim Đan, mà có hi vọng đột phá tới cảnh giới kiếm tâm, tính đâu ra đấy thì cũng không vượt quá mười người, mà trong mười người này, ít nhất có bốn người ở Tẩy Kiếm Trì ta, mà ngươi, vốn cũng có thể trở thành một trong mười người đó!
Phương Nguyên lưu ý đến chữ "vốn" trong lời nói của hắn, Tẩy Kiếm Trì Bạch Bào Kiếm Sư này từng nói, nếu bọn họ ở trong đạo chiến có thể không chết, hắn sẽ nói với mình nguyên nhân Tẩy Kiếm Trì không muốn để mình tiếp tục sử kiếm.
Trong lòng hơi trầm ngâm, cũng minh bạch hắn vì sao lại tới tìm mình uống rượu.
Thế là, hắn dứt khoát trực tiếp hỏi:
- Kiếm ý của ta dưỡng cũng sắp được ba năm rồi, thủy chung lại vẫn chưa viên mãn, ngươi biết vì sao không?
Lý Bạch Hồ trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn hắn, nói:
- Nếu để ta nói thật, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn đừng có tiến cảnh!
Phương Nguyên hơi nhíu mày
Nếu trước đây mà hắn nghe thấy những lời này, trong lòng tất sẽ vô cùng không vui, nhưng hiện giờ, đã nhìn ra Lý Bạch Hồ có ẩn ý, liền chỉ trầm mặc, không vội trả lời, bất kể là như thế nào, Lý Bạch Hồ nói hy vọng tu vi kiếm đạo của mình vĩnh viễn đừng có tiến cảnh, vẫn dễ nghe hơn nói Tẩy Kiếm Trì hy vọng mình vĩnh viễn không sử kiếm nữa.
Quả nhiên, Lý Bạch Hồ thấy Phương Nguyên không tức giận, mới chậm rãi nói tiếp:
- Kiếm ý của ngươi không viên mãn, sẽ không đi tu luyện kiếm tâm, nếu ngươi vĩnh viễn không tu luyện đến một bước kiếm tâm đó, ta có thể cam đoan Tẩy Kiếm Trì sẽ không gây sự với ngươi!
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, nói thẳng:
- Nói cho ta biết nguyên nhân đi!
Lý Bạch Hồ trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói:
- Bởi vì ngươi tu luyện là tà kiếm!
Phương Nguyên thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói:
- Ta tu luyện không phải tà kiếm!
...
Vấn đề dường như lại tới chỗ đối chọi gay gắt, hai người trước kia tất nhiên trừ động thủ ra thì không có lựa chọn khác, có điều lần này, Lý Bạch Hồ rõ ràng không muốn động thủ, hắn chỉ thở dài một tiếng, lại cầm bầu rượu lên rót cho Phương Nguyên một chén, nói:
- Ngươi hiện tại tu luyện tất nhiên không phải tà kiếm, mà đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà kiếm ý của là ngươi thủy chung chưa đại thành, nhưng tương lai...
Lại tự rót cho hắn một chén, uống cần mới kẹp bầu rượu vào giữa hai ngón tay, chậm rãi chuyển động, trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi nói ra:
- Nếu kiếm ý của ngươi không thể đại thành, cũng cứng tỏ bản thân sẽ không đi vào tà kiếm chi đạo?
Phương Nguyên nghe ra ẩn ý của hắn, hơi ngẩn ra, ngưng thần nhìn về phía hắn.
- Hoặc là ta đổi một cách nói khác nhé.
Lý Bạch Hồ nghênh đón ánh mắt của hắn, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi chỉ có dựa vào tà pháp nào đó mới có thể kiếm ý đại thành, ngươi sẽ chọn thế nào?
- Các ngươi không muốn để ta sử kiếm, chính bởi vì nguyên nhân này à?
Vấn đề của Lý Bạch Hồ khiến cho trong lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống:
- Chính bởi vì lo lắng ta sẽ đi vào tà kiếm chi đạo?
- Không sai!
Lý Bạch Hồ nhìn vào mắt Phương Nguyên, trầm mặc một lúc, mới nói:
- Kiếm đạo của ngươi truyền thừa từ nơi nào, trước đây ta cũng không biết, chỉ có thể suy đoán, vẫn nghĩ ngươi phải chắc có quan hệ với Yêu tu cực bắc, nhưng hiện giờ nếu ngươi đã công khai thân phận của mình, chính là đệ tử của Vân Châu Thanh Dương Tông, vậy chuyện này cũng có thể suy ra manh mối, cái tên Thanh Dương Kiếm Si này, ngươi chắc không xa lạ gì chứ?
Nghe thấy bốn chữ Thanh Dương Kiếm Si, trong lòng Phương Nguyên lập tức hơi khẽ động.
Hắn tất nhiên là không xa lạ gì với cái tên này, từ sau khi hắn có được Vô Khuyết Kiếm Kinh, liền đã biết được cái tên này, lại biết về sau người này độn vào Ma Tông, đồng thời tất nhiên cũng nghĩ tới ân oán của người này và Tẩy Kiếm Trì!
- Kiếm đạo của hắn không học được à?
Phương Nguyên đã lên tiếng, trong lời nói đã có một chút lãnh ý.
- Đừng hiểu lầm, kỳ thật người này là một vị tiền bối mà ta vô cùng tôn trọng...
Lý Bạch Hồ thản nhiên nói:
- Sự tôn trọng của ta đối với hắn thậm chí còn vượt trên cả sư tôn của ta!
Nghe thấy vậy, Phương Nguyên cũng hơi ngẩn ra, nhìn ra Lý Bạch Hồ không phải đang nói dối, địch ý trong lòng cũng vơi đi.
- Hắn hiện giờ còn sống không?
Sau khi trầm mặc một thoáng, hắn hỏi ra vấn đề này.
Mà đây cũng mà một vấn đề mà hắn quan tâm nhất từ sau khi tu hành Vô Khuyết Kiếm Kinh.
Kỳ thật đâu chỉ là Lý Bạch Hồ, người hắn đời này bội phục không nhiều lắm, nhưng tổ sư của Vô Khuyết Kiếm Kinh này tuyệt đối là một trong số đó, hơn nữa theo tạo nghệ kiếm đạo của hắn càng lúc càng sâu, lĩnh ngộ đối với Vô Khuyết Kiếm Kinh càng lúc càng nhiều, loại khâm phục này cũng càng sâu hơn.
Hắn quả thực nghĩ không thông, kiếm đạo tinh diệu bực này, rốt cuộc là dạng người gì mới tham ngộ ngộ ra được?
Dưới tình huống mình có Thiên Diễn Thuật, cũng vẫn cảm thấy kiếm đạo này vô cùng huyền ảo.
- Vị tiền bối đó sống hay chết ta cũng không biết, ghi chép của Tẩy Kiếm Trì chúng ta đối với hắn cũng chỉ đến khi hắn trốn vào Ma Tông là kết thúc, có điều có một việc có thể xác định, đó chính là hắn ở trong Ma Tông để lại một đạo truyền thừa.
Chương 914 Ít nói nhảm thôi, đầy rồi (1)
Lý Bạch Hồ cũng hơi xuất thần, sau một lúc lâu, mới nói:
- Kiếm đạo này bắt đầu từ mấy trăm năm trước đã lưu truyền trong tà phái, có điều bởi vì nhân số ít, bởi vậy người biết không nhiều lắm, kiếm đạo này vô cùng khủng bố, uy lực cường đại, tiến cảnh cũng cao, nhưng chỗ khiến người ta sợ hãi nhất là không phải thực lực của bọn họ quá mạnh, mà là ở chỗ những người này cuối cùng đều hóa thành yêu tà.
- Yêu tà?
Phương Nguyên lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Bạch Hồ:
- Có ý gì?
Thanh âm của Lý Bạch Hồ trầm thấp, lãnh đạm nói:
- Cướp kiếm hồn, kiếm cốt của người ta, luyện thành kiếm ý kiếm tâm của mình, chí tà tới khủng bố, còn hơn cả yêu ma!
Phương Nguyên nhíu mày:
- Vì sao?
Lý Bạch Hồ nói:
- Có lẽ cũng giống như ngươi, bởi vì kiếm ý mãi dừng lại không tiến?
Nói đến đây, hắn cũng hơi dừng một chút, nghiêm túc nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Lúc trước ta đã nói với ngươi, trên đời này có thể ở cảnh giới Kim Đan, tu luyện ra kiếm tâm, Tẩy Kiếm Trì chúng ta có bốn người, nhưng trên thực tế, ngay trăm năm trước, Tẩy Kiếm Trì chúng ta còn có mười mấy người như vậy, có điều trong thời gian trăm năm này lại đều đã vẫn lạc.
Phương Nguyên qua một lúc, mới do dự mở miệng:
- Bọn họ...
Lý Bạch Hồ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, bọn họ đều bị những Tà tu đó đoạt đi thần hồn, hóa thành thân xác!
Phương Nguyên nghe đến đây, sau lưng bỗng nhiên cảm giác có chút lạnh toát.
- Cũng chính bởi vì nhận ra kiếm đạo của ngươi, cho nên chúng ta mới không muốn ngươi tiếp tục dùng kiếm...
Lý Bạch Hồ thấp giọng nói:
- Lúc trước ở trong Thông Thiên Bí Cảnh, Lệ sư đệ cũng vì nhận ra kiếm đạo của ngươi là cùng một đường với tu sĩ tà kiếm, cho nên mới coi ngươi là Tà tu, chỉ có điều, kiếm đạo hiện giờ của ngươi quả thật là đường đường chính chính, chưa đi đến con đường đó, hắn lúc ấy muốn hạ sát thủ với ngươi, cũng là hắn không đúng, sau khi về tới Tẩy Kiếm Trì, hắn cũng bị nhốt vào kiếm ngục, chịu trừng phạt, nhưng ta lần này đi ra, sư tôn cũng phân phó ta, nếu có thể tìm được ngươi, vậy thì phải xem kỹ kiếm đạo của ngươi...
Sau khi hắn dứt lời, hơi dừng lại một chút rồi nói:
- Hiện giờ ta đã xác định, truyền thừa kiếm đạo của ngươi là Thanh Dương Tông, chắc là kiếm đạo mà kiếm si đó khi còn ở Thanh Dương Tông đã lưu lại, tất nhiên sẽ không thuộc về Tà tu nhất mạch đó, nhưng kiếm đạo của ngươi đi cũng là lộ số đại viên đại mãn, vô khuyết vô hám, ý cực ở tẫn, pháp quy vu vô, không có gì khác với đám tu sĩ tà kiếm đó cả.
Phương Nguyên xua tay, những lời còn lại, hắn đã không cần Lý Bạch Hồ phải nói thêm.
Chỉ là ở trong lòng hắn, lại nhất thời cảm thấy hơi trầm xuống.
Vô Khuyết Kiếm Kinh, chẳng lẽ thật sự nhất định sẽ đi đến loại trình độ này à?
Nếu là trước đây, Phương Nguyên có lẽ ngay cả tin cũng sẽ không tin, đạo tâm của hắn không dễ dàng dao động như vậy.
Nhưng mấu chốt là, một câu đó của Lý Bạch Hồ đã vạch trần nguyên nhân kiếm ý của mình đến nay vẫn chưa đại thành, lại khiến cho nội tâm Phương Nguyên có chút trầm trọng, đúng vậy, mình bắt đầu từ lúc có được Vô Khuyết Kiếm Kinh, liền tu luyện rất chăm chỉ, lại dùng Thiên Diễn Thuật thôi diễn quyển thứ hai của Kiếm Kinh này, chiêu số đang đi chắc hẳn sẽ không sai, vậy vì sao kiếm ý của mình thủy chung không có tiến triển quá lớn?
Chẳng lẽ thực sự bởi vì mình không đi lên con đường tà đạo à?
Chẳng lẽ muốn tu luyện tới kiếm ý đại thành, thật sự chỉ có thể đi học theo Tà tu, đoạt kiếm hồn của người khác?
Thế thì có khác gì Huyết Yêu Ma hút lấy huyết khí của người khác trong bí cảnh đâu?
Trước kia hắn không biết cách làm này, cho nên không có áp lực, tuy kiếm ý đề thăng không lớn, nhưng cũng không quá sốt ruột, trong lòng cũng không có manh mối, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi, nhưng hiện giờ Lý Bạch Hồ đột nhiên vạch trần điểm này, lại lập tức khiến cho trong lòng hắn không nhịn được mà nghĩ tới khả năng sẽ làm như vậy, mà vừa nghĩ như vậy, Phương Nguyên lại có chút hoảng sợ phát hiện, phương pháp này...
.. . Có lẽ thật sự hữu hiệu!
Cái này giống như là linh cơ khẽ động, nháy mắt liền cảm thấy con đường tương lai thông thuận hơn rất nhiều!
Nhưng rất nhanh Phương Nguyên lại lắc đầu, xua đuổi suy nghĩ này ra khỏi trong đầu.
Phương Nguyên không muốn tin!
Hắn từ khi bắt đầu tiếp xúc với kiếm đạo, tu luyện chính là Vô Khuyết Kiếm Kinh, biết truyền thừa kiếm đạo này tới từ Thanh Dương Kiếm Si, mỗi một kiếm bên trong đều đường đường chính chính, rõ ràng, dụng ý tinh diệu, huyền ảo cao thâm, cho dù Thanh Dương Kiếm Si trước kia về sau lại hóa thân trở thành Kiếm Ma tà đạo, nhưng thế cũng không có nghĩa là kiếm đạo của hắn có thể bởi vậy mà coi thường, kiếm đạo này vẫn là đường đường chính chính!
Kiếm đạo như vậy, dựa vào cái gì mà nói nó nhất định sẽ đi vào tà đạo?
Mình, chẳng lẽ cũng phải bởi vì chút lo lắng này mà bỏ kiếm à?
Phương Nguyên dựa vào lan can nhìn về nơi xa, chậm rãi uống hết rượu trong chén, niệm đầu trong lòng cũng trở nên kiên định.
Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt Lý Bạch Hồ, nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta vĩnh viễn sẽ không đi lên con đường tà đạo đó!
- Ta tin thái độ lúc này của ngươi.
Lý Bạch Hồ dừng một chút, gật gật đầu, nói:
- Nhưng những kiếm tu tà phái đó bọn họ có lẽ lúc ban đầu cũng không muốn đi vào một con đường như vậy, chỉ là kết quả cuối cùng đều giống nhau, ta nghĩ ngươi chắc có thể minh bạch đạo lý này, khi ngươi đi tới một độ cao nhất định, vậy thì luôn muốn đột phá nó, đó đã không phải là ý nguyện của bản thân, mà là kiếm của ngươi đang ép ngươi đột phá...
Chương 915 Ít nói nhảm thôi, đầy rồi (2)
- Đến lúc đó...
Lý Bạch Hồ quay đầu lại, nói khẽ:
- Phương đạo huynh, ngươi cảm thấy ngươi còn lựa chọn à?
Phương Nguyên minh bạch ý tứ của hắn, bởi vậy chỉ trầm mặc không nói gì.
- Những Tà tu này chúng ta có một cách xưng hô thống nhất, gọi là Kiếm Nô.
Lý Bạch Hồ nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ đã mất đi lòng ngự kiếm, lại cam chịu làm nô của kiếm, trên trình độ nào đó, đây kỳ thật cũng là một trong những nguyên nhân mà Tẩy Kiếm Trì chúng ta không muốn công khai chuyện này với thiên hạ, trên đời này có quá nhiều người vì đạt được lực lượng cường đại mà không từ thủ đoạn, nếu để bọn họ biết có kiếm đạo như vậy tồn tại, không biết sẽ có bao nhiêu kiếm tu tới Tuyết Nguyên, tìm kiếm Kiếm Kinh này, chính tà ở trong mắt bọn họ, căn bản không tính là gì, dưới sự tiêu diệt của đại kiếp, có gì quan trọng hơn thực lực của mình?
- Kiếm Nô?
Phương Nguyên hồi vị hai chữ này, cũng cảm thấy vô cùng chuẩn xác.
- Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, một khi đi vào con đường tà đạo, liền không thể quay đầu được nữa.
Lý Bạch Hồ dài thở dài một tiếng, vỗ vai Phương Nguyên, nói:
- Sư tôn của ta từng nói, kiếm đạo đại viên đại mãn bực này, bản thân chính là không thể tồn tại, đại đạo ngũ thập, độn khứ kỳ nhất, có thể thấy được thế gian cũng không có vật viên mãn vô khuyết, tương ứng, tất nhiên cũng sẽ không có kiếm đạo viên mãn vô khuyết, năm đó vị kiếm si kia cực tình ở kiếm, theo đuổi viên mãn, bản thân chính là một phương hướng một sai lầm!
- Bởi vì bản thân vĩnh viễn không thể viên mãn, như vậy cuối cùng tất nhiên sẽ đi cướp bóc kiếm tâm kiếm ý kiếm hồn của người khác, để bù đắp cho chỗ không trọn vẹn của mình, nhưng có chuyện bọn họ nghĩ không thông, đây chỉ là viên mãn giả dối, chỉ là một loại ảo ảnh, càng cướp bóc, càng không trọn vẹn, tựa như hoa trong tranh, trăng trong nước, cầu mà không có được, vậy thì chỉ có thể tiếp tục cướp bóc, cứ lặp đi lặp lại như vậy, vĩnh viễn không có chừng mực, cho đến vực sâu vô tận!
Khi nói đến đây, bàn tay Lý Bạch Hồ chậm rãi đậy lên bầu rượu.
Một đạo tửu thủy kiếm từ trong bầu bay ra, mang theo một loại vị súc tích khôn kể, rót vào trong chén rượu của Phương Nguyên!
- Phương đạo hữu, uống chén này đi...
Thân hình Lý Bạch Hồ bất động, nhưng trên người lại lờ mờ vấn vít một đạo kiếm khí, thanh âm cũng như kiếm minh.
Chén rượu này, cũng giống như một thanh kiếm, đâm vào trong lòng Phương Nguyên.
Ngay cả thanh âm của hắn, lúc này cũng giống như phát ra kiếm minh, ẩn chứa kiếm ý nào đó khó có thể diễn tả bằng lời, từ từ mở miệng nói với Phương Nguyên:
- Nếu từng liên thủ đồ ma, vậy cũng không muốn đao kiếm chĩa vào nhau nữa, Phương đạo hữu, ngươi thần thông hơn người, tiền đồ vô lượng, không đi tiếp đường này, vốn là một đại đạo lên trời, việc gì cứ phải nhất quyết bước vào một con đường đã định trước là tử lộ?
- Nghe ta một câu khuyên, tốt nhất, hay là bỏ kiếm đi.
Thân hình Phương Nguyên khựng lại, tay cầm chén rượu giống như nặng cả ngàn cân, cổ tay cũng giống như cứng ngắc.
Hắn biết, đây là Lý Bạch Hồ đang xuất kiếm với mình.
Hai người trong bí cảnh đạo chiến chưa triển khai đọ sức, cuối cùng vẫn tới lúc này!
Lời nói là kiếm, đại thế là công!
Lý Bạch Hồ đã phân trần sự thật rất rõ ràng, dưới tình huống mình không muốn đi vào con đường tà đạo, dường như chỉ có nghe theo một câu mà hắn khuyên, uống vào chén rượu này, mà như vậy cũng đại biểu cho, từ nay về sau, mình thật sự phải bỏ kiếm đạo...
Vậy chén rượu là uống hay không uống?
Phương Nguyên dường như suy tư rất lâu, lại dường như chỉ suy tư một thoáng.
Sau đó hắn đột nhiên cười cười, nhìn Lý Bạch Hồ nói:
- Ta sẽ không bước lên con đường tà đạo, nhưng cũng sẽ không bỏ kiếm!
Kiếm khí trên người Lý Bạch Hồ càng tăng lên, lạnh lùng nói:
- Cho dù đó là một tử lộ?
- Chưa chắc đã là tử lộ!
Phương Nguyên vẻ mặt bình thản, nhìn về phía chén rượu đó, nói:
- Ta trước kia cũng không phải chưa gặp tình huống tương tự, sự thật chứng minh, đó không phảilà tử lộ, cũng không nhất định cứ phải bước lên con đường tà đạo, đó chỉ là vì còn có một thứ mà người khác không nghĩ tới mà thôi, cho nên con đường này ta sẽ đi tiếp, cho dù vị bản thân tiền bối kia không đi thông con đường này, ta cũng sẽ thử đi thông con đường này...
Lý Bạch Hồ không nhịn được mà nhíu mày:
- Đại đạo ngũ thập, độn khứ kỳ nhất, trên đời này không thể có viên mãn chân chính...
- Đúng vậy, đại đạo ngũ thập, độn khứ kỳ nhất..
Phương Nguyên chậm rãi trả lời:
- Cho nên, trên đời này nếu không có viên mãn chân chính, vậy ai đả bảo sẽ có tàn khuyết chân chính?
Nói xong những lời này, hắn cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Tất cả kiếm khí chung quanh Lý Bạch Hồ đều tản đi, ánh mắt trở nên vô cùng cổ quái.
Một lát sau, hắn mới lại rót một chén rượu cho Phương Nguyên, nói:
- Kiếm đạo này của ngươi vẫn không nhất định đi thông được...
- Nhưng trận đấu này dù sao cũng là ta thắng rồi, không phải sao?
Phương Nguyên cười cười, nặng nề đặt chén rượu lên trên lan can, hào hùng vạn trượng nói:
- Ít nói nhảm thôi, đầy rồi!
Lý Bạch Hồ rót đầy rượu cho Phương Nguyên, có chút mất mát xách bầu rượu đi.
Hắn ở trong bí cảnh đạo chiến, đã chủ động yêu cầu Phương Nguyên xuất kiếm, như vậy sau khi rời khỏi bí cảnh, tất nhiên không thể giống như trước được nữa, cường hành bức Phương Nguyên bỏ kiếm, nhưng hắn vẫn dùng lời nói làm kiếm, đọ một chiêu với Phương Nguyên, ý đồ thông qua điều này để khuyên bảo Phương Nguyên, chỉ đáng tiếc là, Phương Nguyên không bị lời nói của hắn ảnh hưởng, cũng không bị đạo lý của hắn bức bách, ngược lại còn phá kiếm thế của hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất