Chương 916 Nên về rồi (1)
Đến lúc này, hắn chỉ có thể có chút thất ý rời đi.
Tuy trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể để mặc Phương Nguyên tiếp tục đi trên kiếm đạo.
Mà Phương Nguyên nhìn thân ảnh Lý Bạch Hồ rời khỏi, trong lòng cũng khẽ thở dài.
Hắn nhìn ra được, Lý Bạch Hồ này kỳ thật không lừa mình.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Kiếm đạo của mình tu luyện rất tốt, đi theo cũng là con đường đường đường chính chính, ngươi lại tới nói một câu nhận định rằng ta nhất định sẽ đi vào con đường tà đạo, cho nên khuyên ta bỏ đi vô số tâm huyết của mình, trên đời này nào có đạo lý như vậy?
Tuy lời nói của Lý Bạch Hồ dường như cũng rất có đạo lý, nhưng Phương Nguyên không tin đạo lý này!
Hắn tin vào công phu mình bỏ ra, học thức mình nắm giữ!
Đại đạo vô biên, hắn không tin một con đường đang tốt lại cuối cùng nhất định sẽ đi vào tử lộ...
...
- Con chồn bạc của Tẩy Kiếm Trì đó nói gì với ngươi mà khiến ngươi lại có bộ dạng tâm thần không yên như vậy?
Lúc suy nghĩ trong lòng Phương Nguyên đang bay xa, một thanh âm thản nhiên vang lên, đồng thời chóp mũi ngửi được một thơm thoang thoảng, không quá đậm, thậm chí là như có như không, nhưng lại khiến người ta nhớ sâu, Phương Nguyên quay đầu lại, liền nhìn thấy Lý Hồng Kiêu dựa vào lan can, nghĩ chắc là do vừa uống vài chén rượu, nàng ta không có còn vẻ lãnh ngạo ngày xưa, cả người cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
- Thảo luận một chút vấn đề trên kiếm đạo thôi!
Phương Nguyên buông chén rượu, quay người lại, gật đầu với Lý Hồng Kiêu.
- Tẩy Kiếm Trì chỉ là danh khí lớn mà thôi, có gì hơn người đâu, ngày nào đó ngươi đến Hoàng Châu của chúng ta, ta có thể dẫn ngươi vào Kiếm Các của hoàng tộc Cửu Trùng Thiên chúng ta, bên trong cất chứa Kiếm Kinh thiên hạ, tổng cộng hơn mười vạn hai ngàn cuốn, còn có vô số thần binh kiếm đạo, đều là Đại Khí Sư các đời bỏ tâm huyết đúc ra, mỗi cái mỗi vẻ, kiếm khí ngút trời, chẳng kém hơn Tẩy Kiếm Trì bọn họ!
Lý Hồng Kiêu rất khinh thường, xem ra chưa hoàn toàn giải hòa với Lý Bạch Hồ.
- Thật à?
Phương Nguyên nghe vậy, thực sự là mắt sáng rực, động tâm rồi.
- Cái này ta lại đi lừa ngươi à?
Lý Hồng Kiêu nhìn Phương Nguyên một cái, nói:
- Chỉ là Kiếm Kinh mà thôi, ngươi đừng nghĩ ta quá hẹp hòi!
Phương Nguyên có chút không biết trả lời thế nào.
Thầm nghĩ: Đây đại khái chăc là vì nguyên nhân bản thân ta hẹp hòi...
Hắn chỉ cười cười, không biết nên nói gì với tiểu công chúa này, nhưng không dám mở miệng nói chuyện lung tung.
Mà Lý Hồng Kiêu dường như đang chờ hắn nói thêm gì đó, cũng không vội vã mở miệng.
Điều này cũng khiến không khí trong sân có chút xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là Lý Hồng Kiêu không nhịn được, trầm ngâm một phen, nói:
- Lần này ta ra ngoài, kỳ thật là để tới Côn Luân Sơn, có điều ta không muốn để người ta nói ta là dựa vào thân phận công chúa hoàng tộc Cửu Trùng Thiên, bởi vậy ta liền muốn tới đại khảo lục đạo, ít nhất cũng đoạt khôi thủ rồi danh chính ngôn thuận mà đi, điều tra chuyện của Ôn bộ, chỉ là thuận tay mà thôi, những người đó không có liên quan gì với ta, bọn họ là người dưới trướng Cát Lão Tiên Nhân, mà Cát Lão Tiên Nhân chỉ nghe ý chỉ của phụ hoàng ta, ta cảm thấy chơi vui nên nhận lấy việc này!
- Ừ!
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, chỉ gật đầu, cũng không nói gì.
Lý Hồng Kiêu lại không nhịn được nói:
- Ngươi cũng không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ áp chế giúp ngươi, không để cho người khác biết, có điều, kỳ thật cho dù biết cũng không sao, dù sao mạng của ta là ngươi cứu, Cát Lão Tiên Nhân cũng sẽ không vì chuyện này mà làm khó ngươi!
Phương Nguyên nói:
- Ta vốn không hề lo lắng!
Sắc mặt Lý Hồng Kiêu có chút ửng đỏ, dường như có chút không vui, nhất thời cũng không mở miệng nữa.
Nàng ta không mở miệng, Phương Nguyên cũng không mở miệng, lần thứ hai lại lâm vào trong bầu không khí xấu hổ.
- Cách ngày tới Côn Luân Sơn còn ba tháng thời gian...
Lý Hồng Kiêu đành phải lại lên tiếng trước, phá vỡ trầm mặc:
- Ngươi định đi đâu?
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, nói:
- Ta ra ngoài du lịch đã rất lâu rồi, tính về một chuyến!
Lý Hồng Kiêu nghe vậy, mắt sáng lên, cười nói:
- Vậy ta về chơi với ngươi nhé?
Thấy Phương Nguyên có chút kinh ngạc nhìn nàng ta, mới cười ngượng ngùng, nói:
- Ta từ nhỏ đã ở biệt viện Hoàng Châu, rất ít ra ngoài, lần này khó khăn lắm mới ra được, cũng trực tiếp đến Trung Châu, nghe nói phong cảnh Vân Châu rất đặc biệt, chưa có cơ hội tới thăm thú!
Phương Nguyên có chút kinh ngạc, nói:
- Vân Châu vừa nghèo vừa quê, kỳ thật không có gì hay mà xem cả!
Lý Hồng Kiêu:
- ...
Không khí, rất đáng sợ lại tiến vào trong trầm mặc xấu hổ lần thứ ba!
Mấu chốt là Lý Hồng Kiêu lần này rất không vui, không muốn chủ động phá vỡ sự xấu hổ này.
Thế là nàng ta giống như là đang giận dỗi, cứ đứng ở đó, một câu cũng không nói, thầm nghĩ xem ngươi chống đỡ được tới khi nào.
Phương Nguyên thế là liền tiếp tục thầm nghĩ chuyện kiếm đạo, cảm giác tất cả đều rất tự nhiên.
Ngay khi Lý Hồng Kiêu tức tới hận không thể động thủ, Quan Ngạo dùng kẹp sắt xiên một cái đùi lợn rừng tới, cười cười nói với Phương Nguyên:
- Phương tiểu ca mau tới đây, con lợn rừng này béo lắm, bọn họ cướp hết rồi, ta chỉ giành được cái chân cho ngươi...
Phương Nguyên ngẩng đầu lên, cười nói:
- Nhìn thì quả thật không tồi!
Hai người cùng nhau đi tới cạnh giá lửa, vừa đi vừa hỏi:
- Đọc sách thế nào rồi?
Quan Ngạo vốn đã đưa cái đùi lợn vào tay hắn lại giật lại, rầu rĩ nói:
- Vẫn thế...
Lý Hồng Kiêu ở phía sau oán hận nhìn bóng lưng của hai người họ, bầu rượu trong tay cũng bị bóp méo.
...
Chương 917 Nên về rồi (2)
Một hồi tiệc say, uống tới nửa đêm.
Cho đến khi trăng tàn sao mờ, đã tới sau nửa đêm, đám người Vệ Ngư Tử, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt đều cáo từ, đến ngày hôm sau, bọn họ cũng đều có một đống chuyện riêng cần làm, dù sao ba tháng sau cũng gặp lại ở Côn Luân Sơn, đối với mỗi người bọn họ mà nói đều là đại sự, mà hiện giờ, bọn họ tất nhiên có một số chuyện phải đi xử lý trước, tu hành vốn là một chuyện cô độc, bọn họ có thể giống như bạn nhậu nhân gian phàm tục uống rượu một đêm đã là chuyện cực kỳ xa xỉ rồi, vẫn phải trở về quỹ đạo.
Rồi sau đó, Lý Bạch Hồ và Lý Hồng Kiêu cũng đều cáo từ.
Lý Bạch Hồ khi đi, trao đổi một ánh mắt với Phương Nguyên, sau đó cũng đã nhìn hiểu đáp án của Phương Nguyên.
Cho dù cuối con đường này đúng là tử lộ, vậy ít nhất cũng phải đi thử!
Đáp án này kỳ thật cũng giống như hắn nghĩ, người tu kiếm, thường thường đều sẽ có tính tình bướng bỉnh như này.
Bởi vậy hắn cũng không nói gì, cứ vậy cáo từ.
Mà Lý Hồng Kiêu trước khi đi, cũng chỉ là mặt đầy vẻ không vui nhìn Phương Nguyên một cái, không nói tiếng nào bước đi.
Điều này khiến Phương Nguyên có chút kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ mình lại có chỗ nào đắc tội với vị tiểu công chúa này à?
Vậy cũng đành chịu, đắc tội thì đắc tội.
Cuối cùng chỉ còn Tống Long Chúc không đi, thằng ôn này uống rượu say, ở trong sân ôm Toan Nghê ngủ một đêm.
Cũng vào đêm hôm đó, Phương Nguyên đã an bài xong hành trình của mình, hiện giờ cách lúc lên Côn Luân còn có ba tháng thời gian, đây là phải đi một chuyến, mà chuyện tiến vào Lang Gia Các đọc sách mà hắn quan tâm hơn cũng đã có kết quả, thư tay đại viện chủ Lang Gia Các tự tay viết đã được đưa đến tay hắn, bằng vào thư tay này, hắn có thể tự do ra vào Lang Gia Các.
Có điều, hiện giờ hắn cũng không vội đi vào, một là hắn cũng quả thật nên trở về Thanh Dương Tông, thứ hai hắn ở trong đạo chiếnvừa rồi, học trộm các thiên kiêu, lại kiến thức được nhiều thần thông bất phàm như vậy, học được rất nhiều thứ, hiện giờ chính là phải nhân lúc trí nhớ vẫn còn rõ ràng, chậm rãi tiêu hóa những thứ học trộm được này, sau đó dung nhập vào trong tâm pháp tu luyện của mình.
Vào Lang Gia Các, xem quá nhiều điển tịch, ngược lại rất dễ khiến mình tâm rối loạn, những gì học trộm được lần này cũng thành vô ích.
Vừa tính như vậy, về Thanh Dương Tông trước, trên đường chậm rãi nghiên cứu những thứ học trộm được, sau đó ba tháng sau đến Côn Luân Sơn, xem một chút an bài của Tiên Minh, sau đó sẽ giành thời gian tới Lang Gia Các, nghiên cứu kỹ những điển tịch quý giá đó là tốt nhất.
Đương nhiên, trước khi đi, còn có một việc phải xử lý.
Một mảng dược viên đó của Quan Ngạo hiện giờ đã sinh trưởng không tồi, tuy cách lúc thành thục vẫn còn lâu, người ngoài cũng nhất thời không nhìn ra chỗ kỳ dị của dược miêu này, nhưng Phương Nguyên lại biết giá trị của chúng, tất nhiên là không an tâm sau khi mình đi rồi lại để ở Xích Thủy Đan Khê, càng lo giao cho người khác chăm sóc, bởi vậy, vẫn phải mang theo người mới tốt.
Mà mang theo người, trước kia hắn còn không có biện pháp gì hay, hiện giờ lại đã nghĩ tới một điểm.
Không phải gì khác, chính là Kim Tướng Lôi Linh, con cóc đó.
Con cóc này sau khi nuốt mảnh vỡ của Thông Thiên Bí Cảnh ở Thiên Lai Thành Kim gia, trong cơ thể đã tự thành không gian, có thể chứa vật, thậm chí có thể cho người tự do ra vào, nhưng vấn đề là ở chỗ, không gian trong đó là không gian kín, linh khí không thể tuần hoàn, bởi vậy cũng không thích hợp để dược miêu sinh trưởng, cho nên Phương Nguyên vẫn phải nghĩ biện pháp, dùng một đống linh tinh ở bên trong, thiết lập mấy đạo đại trận vận chuyển linh khí chủ đạo mới được!
Điều này đối với Phương Nguyên đã có danh hiệu Đại Trận Sư hiện giờ mà nói, cũng không phải việc khó, vốn hắn cũng không uống quá nhiều rượu, bởi vậy trải qua một đêm thôi diễn, liền thiết lập ra mấy tòa đại trận thích hợp đối với không gian bên trong Lôi Linh Cáp Mô này.
Hiện giờ chỉ chờ đến ngày hôm sau, thu thập xong dược viên liền có thể khởi hành trở về, Phương Nguyên cũng yên tâm.
- Ái chà, thằng khốn đáng ăn đòn đó.
Có điều cũng vào sáng sớm ngày hôm sau, Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng thổ nạp, liền nghe thấy một tiếng kêu trong tiểu viện.
Hắn hơi kinh hãi, vội vàng chạy ra, liền thấy Quan Ngạo đang cầm một lọ sành ngồi trên mặt đất chửi đổng, mà Tống Long Chúc đêm qua ở trong tiểu viện ôm Toan Nghê ngủ cả đêm lại đã không thấy đâu, chuyện khác thì nhìn vẫn đều bình thường.
Thấy bộ dạng thở phì phò của Quan Ngạo, Phương Nguyên vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Quan Ngạo căm giận nói:
- Chính là tên họ Tống ngày hôm qua, sáng sớm đã trộm nửa bình nước đái mèo của ta mà chạy rồi.
Phương Nguyên:
- ...
Lúc này ngoài Xích Thủy Đan Khê, Tống Long Chúc đang đắc ý dào dạt cưỡi mây mà, vừa cưỡi mây vừa cười to, trong tay ôm một bình rượu, vừa đi vừa thỉnh thoảng lại đổ một ngụm vào miệng, cười nói:
- Thứ tốt thế này, tên ngốc to xác đó không ngờ lại dùng để tưới hoa? Đúng là quá lãng phí, ha ha, Phương đạo hữu, coi như Tống mỗ mượn của ngươi, nhân tình này ngày sau trả lại đi, ha ha...
Đã định ra hành trình, vậy thì không thể kéo dài thời gian.
Phương Nguyên thi triển pháp lực, lấy lên một vườn dược miêu Quan Ngạo trồng, ngay cả bùn đất dày ba bốn trượng cũng bỏ vào trong bụng cóc, đây không phải là một diện tích nhỏ, tuy cóc nuốt vào, cũng có chút phình tới trợn tròn mắt.
Có điều Phương Nguyên cũng không lo lắng, trên thực tế con cóc đó nuốt vào bản nguyên của Thông Thiên Bí Cảnh, không gian còn lớn hơn xa hiện tại thể hiện ra.
Chương 918 Đồng hương tiên hữu (1)
Hiện giờ nhìn thì không gian không đủ, đó là bởi vì những bản nguyên đó vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa thành không gian, theo chúng từ từ luyện hóa, không gian này cũng sẽ không ngừng mở rộng, nếu cuối cùng bản nguyên đó hoàn toàn bị luyện hóa, chút dược viên này cũng không tính là gì.
Mà sau khi làm xong những chuyện này, Phương Nguyên liền đi xem pháp chu mà trước đây nhờ Tôn quản sự giúp chọn.
Hắn lần này về Vân Châu Thanh Dương Tông, đường xá không gần, chỉ bằng vào lực lượng đằng vân của mình, không khỏi quá nặng nề, bởi vậy, vẫn phải mua một chiếc pháp chu thay cho đi bộ thì tốt hơn, có điều cái thứ pháp chu này tuy phổ biến, nhưng phẩm chất lại khác nhau, tốc độ và mức độ thoải mái tự nhiên cũng khác nhau, nguyên nhân Phương Nguyên nhờ Tôn quản sự giúp lựa chọn, là vì Luyện Phong Hào là cửa hàng luyện bảo lâu đời, vốn cũng kinh doanh sinh ý này, pháp chu từ chỗ bọn họ lựa chọn ra, bất kể giá như thế nào, phẩm chất cũng khẳng định không kém.
Mà Tôn quản sự cũng không khiến hắn thất vọng, rất nhanh liền sai người điều khiển một chiếc pháp chu tới, Phương Nguyên sau khi xem qua cũng rất hài lòng.
Pháp chu này dài hơn mười hai trượng, thân thuyền làm từ huyền mộc, khung làm từ tinh thiết, phân làm hai tầng trên dưới, phòng đan, phòng sách, sảnh pháp cái gì cần có đều có, không gian cũng rất rộng lớn, chung quanh còn bố trí đại trận hộ pháp, rất là thần diệu, theo lý mà nói, pháp chu cũng thuộc về trình độ pháp bảo, có điều Phương Nguyên đã kiểm tra qua, đã xác định chắc chắn, pháp chu này kỳ thật đã đạt tới trình độ pháp bảo cao cấp, đúng là không tồi.
Trong pháp trận, bỏ đủ linh thạch, lúc toàn lực thôi động, tốc độ cũng không chậm hơn tu sĩ Kim Đan toàn lực mà bay.
Nếu đã xác định, Phương Nguyên liền chuẩn bị mang linh tinh tới trả tiền, chỉ có điều đệ tử Luyện Phong Hào này lại không chịu nhận, chỉ nói Phương Nguyên từng giúp bọn họ giành được danh hiệu khôi thủ khí đạo, ân trọng như núi, Luyện Phong Hào trước đây đưa tới thần đan dưỡng khí, hắn cũng không nhận, thật sự khiến thiếu chưởng quỹ của bọn họ áy náy, chiếc pháp chu này vốn là pháp bảo mà thiếu chưởng quỹ đặc biệt đưa tới báo đáp Phương Nguyên.
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, cám ơn thiếu chưởng quỹ, nhưng vẫn muốn trả tiền, trả ba ngàn linh tinh.
Theo đánh giá của bản thân hắn, phí tổn ba ngàn linh tinh đã là cao rồi.
Có điều mấy vị đệ tử Luyện Phong Hào đó thấy Phương Nguyên cố ý đưa tiền, lại đành bất lực, chỉ có thể nhận lấy, nhưng trên đường trở về lại không nhịn được mà thảo luận:
- Hắn có phải không biết chiếc pháp chu này từng có người ra giá hai vạn linh tinh, thiếu chưởng quỹ chúng ta cũng không bán không?
...
Trước khi xuất phát, Phương Nguyên cũng thu mua không ít vật tư quý giá, chuẩn bị mang về cho Thanh Dương Tông.
Hiện giờ giá trị con người của hắn cũng không thể nói là quá thấp, bất kể là thù lao khi ở Ô Trì Quốc, hay là thu nhập có được sau khi tới bí cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, hay là phần thưởng hiện giờ có được sau đại khảo lục đạo, giá trị trong đó thật sự khó có thể đánh giá.
Những thứ này tuy đều giá trị xa xỉ, nhưng đối với hắn mà nói, hiện giờ cũng không đáng là gì, chỉ để lại một số đồ cần thiết, những cái còn lại thì đều mang ra, đổi lấy đại lượng linh tinh, sau đó lại từ các nơi như Xích Thủy Đan Khê, Thanh Sơn Trận Viện, thu mua rất nhiều vật tư, dựa vào thân phận hiện giờ của hắn, những nơi đó đều cho hắn ưu đãi cực lớn.
Như vậy lại trì hoãn hai ba ngày, Phương Nguyên mới chuẩn bị xong tất cả, từ biệt đám người Cầu Long Chân Nhân, Tử Tiêu Động Chủ của Xích Thủy Đan Khê, Phương Nguyên liền cùng Quan Ngạo, Toan Nghê, Bạch Miêu đi lên pháp chu, sáng sớm đã xuất phát, nhắm thẳng tới Vân Châu.
Vừa lên đường, cũng thật sự có chút kích động, ở trong lòng hắn, thực sự coi Thanh Dương Tông là sư môn.
Đương nhiên, nói thật ra, phần cảm giác thân thiết này, cũng đã trải qua vài lần biến hóa.
Ngẫm lại lúc ban đầu, mình chỉ là một vị đệ tử hàn môn, nằm mơ cũng muốn tiến vào Thanh Dương Tông, bởi vậy lập chí khổ học, mười năm không ngừng. Nhưng cuối cùng lại vào lúc huy hoàng nhất của nhân sinh, bị một chiếu thư của Thanh Dương Tông đánh cho từ trên mây rơi xuống vũng bùn.
Khi đó, nói trong lòng hắn không oán hận thì là không thể.
Hắn không oán hận, chỉ không muốn để oán hận làm rối loạn tâm cảnh của mình, mất đi lòng tiến thủ mà thôi.
Rồi mà về sau, hắn vào Thanh Dương Tông làm từ tạp dịch, cũng kiến thức được một số loạn tượng trong tiên môn, trong nội tâm cũng thực sự không có lòng đồng tình gì cả, chỉ một lòng muốn tu hành thật tốt, cho dù là lúc tiến vào Ma Tức Hồ thí luyện, hắn cũng chỉ là muốn kết thúc một phần trách nhiệm của mình, chứ không phải nói trong lòng hắn thực sự có lòng cảm tạ đối với tiên môn.
Nếu nói tới khi hắn thực sự sinh ra cảm giác thân thiết với Thanh Dương Tông, ngược lại là lúc hắn bị bức phải rời khỏi tiên môn.
Khi đó, hắn dưới tình huống chắc chắn phải chết, tiên môn phải chịu rất nhiều áp lực, sai ba vị tử sĩ đưa hắn rời khỏi, trên đường đi, lại thấy càng nhiều đệ tử Thanh Dương Tông hơn vì một đạo chiếu lệnh của tiên môn, dũng cảm quên mình mà tới giúp mình thoát vây, thậm chí còn nhìn thấy thân ảnh của tọa sư Chu tiên sinh của mình, khi đó, ở đáy lòng Phương Nguyên đã biết phần nhân quả này không dễ chặt đứt.
Dù sao, có rất nhiều đệ tử Thanh Dương lấy tính mạng của bọn họ ra để đổi lấy mạng của mình.
Cũng từ khi đó, mình đã thực sự trở thành đệ tử Thanh Dương Tông.
Nếu nhận định Thanh Dương Tông là sư môn của mình, vậy thì phải việc mà mỗi một đệ tử của Thanh Dương Tông nên làm.
Chương 919 Đồng hương tiên hữu (2)
Trước đây mình không có cách nào, nói cái gì phụng lệnh sư môn ra ngoài du lịch, nói trắng ra cũng là vì tránh họa giữ mạng, mình chạy đi rồi, cũng đại biểu áp lực đó phải do sư môn gánh vác, hiện giờ mình có chút năng lực, lại há có thể không quay về báo đáp?
Ít nhất, hiện giờ hiện giờ đã không phải là Âm Sơn Tông có thể dễ dàng vê nặn.
Hiện tại, hắn là lục đạo khôi thủ được Tiên Minh nhìn trúng, hắn là Tiên Miêu được Côn Luân Sơn lựa chọn, trên trình độ nào đó mà nói, ở trong mắt rất nhiều người tu hành, danh khí và sức ảnh hưởng hiện giờ của hắn, thậm chí không thua gì tông chủ Âm Sơn Tông, việc gì phải trốn đông trốn tây nữa?
Mà đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Phương Nguyên chuẩn bị về Thanh Dương Tông!
...
Sau khi khởi hành, đi liền mấy ngày, đã ra khỏi phạm vi Trung Châu, cứ như vậy ngày đi đêm nghỉ, đường xá đằng đẵng, tự cũng có chút nóng ruột, có điều Phương Nguyên vừa ở trong đạo chiến học trộm được không ít thứ, lại chính là lúc sửa sang lại rồi dụng tâm lĩnh ngộ.
Tuy ngoài mặt nhìn thì thứ Phương Nguyên học trộm được trong đạo chiến, cũng không tính là thần thông huyền pháp quá giỏi gì, có rất nhiều cái chỉ là một pháp môn vận công tinh diệu, biến hóa pháp thuật nào đó, nhưng trên thực tế, phái sau những thứ này, không có cái nào không bao hàm khổ tâm thôi diễn, tạo nghệ tâm huyết của các tu sĩ thiên kiêu, về chỉnh thể mà nói, giá trị này không phải người thường có thể tưởng tượng được.
Những người đó có lẽ khi đấu pháp, đều không phải là đối thủ của Phương Nguyên, nhưng không có nghĩa là pháp thuật biến hóa của bọn họ yếu.
Có thể nói, rất nhiều pháp môn trong đó ném vào trong giới tu hành bên ngoài, đều có thể là bí mật bất truyền làm dấy lên mưa máu gió tanh!
Chậm rãi dung nhập những pháp môn này vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tu vi của Phương Nguyên tự nhiên cũng được lợi không ít, lĩnh ngộ pháp môn từng chút từng chút, chậm chạp mà kiên định đề thăng, một số chỗ thiếu xót phát hiện được lúc đạo chiến, cũng đều từ từ được bù đắp.
- Xin hỏi trên pháp chu phía trước, có phải là lục đạo khôi thủ không?
Một ngày này, pháp chu của Phương Nguyên đang ở trên thập vạn man sơn bay về phương hướng Vân Châu, lại bỗng nhiên ở trong hư không phía trước, mây trôi cuồn cuộn, linh khí dập dềnh, lại có mấy chiếc pháp chu nhỏ đang đi đường, mà người ở phía trước thấy pháp chu đằng sau đó tốc độ lại nhanh hơn mình rất nhiều, liền vung lệnh kỳ, tách ra không trung hai bên, để người sau đi lên trước, nhưng lúc đi qua pháp chu của Phương Nguyên, bọn họ lại nhìn thấy Quan Ngạo cầm lái trên pháp chu, lập tức mắt sáng lên, thương lượng một hồi, sau đó vội vàng đuổi theo.
Mà ở vùng trời trên pháp chu của bọn họ, lại xuất hiện mấy lão già, kinh hỉ lên tiếng chào hỏi Phương Nguyên trên pháp chu.
- Hả?
Pháp chu của Phương Nguyên chậm rãi ngừng lại, từ trên khoang thuyền đi ra, thấy mấy lão già đó cũng không quen mặt, lập tức có chút do dự.
- Ha ha, quả nhiên là lục đạo khôi thủ...
- Nhìn thấy tên trâu đen đứng bên trên kia, ta biết lục đạo khôi thủ nhất định cũng ở bên trong!
Mấy lão già đó thấy Phương Nguyên hiện thân, lại mặt đầy vui mừng, vội vàng đạp hư không chạy tới, người cầm đầu chắp tay với Phương Nguyên, cười nói:
- Phương tiểu tiên sinh có lễ, lão phu chính là Vân Châu Bạch Trạch Quốc Thiên Thủy Tông, mấy vị bên cạnh này là Hắc Thủy Sơn Ngô đạo nhân, Phi Diễm Thành Trịnh lão tiền bối, ha ha, chúng ta đều đến đại khảo lục đạo xem lễ, hiện giờ đang muốn về Vân Châu, không ngờ trên đường lại gặp được pháp giá của tiên sinh, nhất thời nổi hứng, mạo muội chào hỏi, mong Phương tiểu tiên sinh không lấy làm phiền lòng.
- Tiên môn Vân Châu?
Phương Nguyên nghe vậy cũng ngẩn ra, không ngờ lại ở đây gặp đạo hữu đồng hương.
Trên thực tế, hắn trong lúc ở đại khảo lục đạo, không để ý tới ngoại sự, thực sự không biết Vân Châu cũng có người đến xem lễ.
- Các vị tiền bối có lễ.
Nhưng gặp tu sĩ đồng hương, tất nhiên cũng không thể thất lễ, Phương Nguyên thi lễ với mấy người đó, cười nói:
- Nếu đã gặp trên đường, cũng là duyên phận, nếu các vị tiền bối không ngại, không bằng đến pháp chu của ta uống mấy chén trà đi!
- Ha ha, từ chối thì bất kính, làm phiền!
- Lục đạo khôi thủ đã mờ, chúng ta không dám cự tuyệt?
Mấy vị tu sĩ đó đều mặt mày tươi cười, ai nấy chân đạp hư không đi tới.
Bọn họ cũng quả thật là muốn thân cận một phen với Phương Nguyên đã gây náo động trong đại khảo lục đạo, trên thực tế, từ lúc ở Vấn Đạo Sơn, bọn họ đã đưa bái thiếp cho Phương Nguyên, nhưng khi đó đạo thống muốn gặp Phương Nguyên cũng vậy, tiên môn cũng thế, đều là đại nhân vật, bọn họ làm sao có thể so sánh, bái thiếp đó căn bản không đưa đến được trên tay Phương Nguyên, liền bị Thanh Phong tiểu đồng nhi ném sang một bên rồi.
Hiện giờ trong hồi trình, pháp chu của họ đi chậm, cũng bị Phương Nguyên vượt qua.
Mời ba vị tu sĩ vào trong khoang, phân chủ khách ngồi xuống, Phương Nguyên tự tay nấu đan trà cho bọn họ, khách khí chiêu đãi.
Dẫn kiến một phen với nhau, mấy người này thấy Phương Nguyên cũng không ra vẻ gì, trong lòng cũng tự trấn an.
Đối mặt với một phen khen tặng của mấy người này, Phương Nguyên cũng chỉ khách khí gật đầu, thuận miệng hàn huyên vài câu, sau đó cười nói:
- Vãn bối năm năm trước, phụng lệnh tiên môn ra ngoài du lịch, mấy năm chưa về, tin tức không thông, lại không biết tình hình gần đây của tiên môn thế nào?
Nói ra những lời này, trong pháp chu, không khí lại nhất thời lộ ra có chút áp lực.
Mấy vị lão tu này nhìn nhau một cái, sắc mặt cũng dường như có chút xấu hổ, một lát sau vẫn là vị Trịnh lão Phi Diễm Thành, tu sĩ lớn tuổi nhất kia cười khổ một tiếng, nói:
Chương 920 Trảm yêu trừ ma là sai à? (1)
- Nếu Phương tiểu hữu đã hỏi, chúng ta tất nhiên không dám giấu diếm, có điều, nói thật, Thanh Dương Tông mấy năm nay... Hoặc là nói Việt Quốc ngũ đại tiên môn đi, ngày tháng của bọn họ đều không được dễ chịu cho lắm.
- Ồ?
Phương Nguyên ngồi ngay ngắn lại, bình thản nói:
- Tiền bối có thể nói tường tận chút không?
Mời những người này tới đây, Phương Nguyên vốn cũng có ý hỏi thăm một chút tình hình gần đây của tiên môn Vân Châu, không ngờ, mấy người này vừa mở miệng, liền nói ra những lời khiến hắn có chút lo lắng, không khỏi ngồi ngay ngắn lại, tâm tình cũng hơi trầm xuống...
- Phương tiểu hữu, Bạch Trạch Quốc và Việt Quốc chúng ta cách nhau không xa, đối với tình hình gần đây của Việt Quốc mặc dù cũng có nghe nói, có điều chuyện chi tiết dù sao vẫn không hiểu nhiều lắm, chỉ có thể chuyển cáo một số chuyện mà chúng ta nghe nói, nếu có chỗ nào không đúng, xin đừng trách!
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, thản nhiên nói:
- Tất nhiên là như vậy rồi, các vị tiền bối cứ nói đừng ngại!
Mấy vị tu sĩ đó nhìn nhau một cái, Trịnh lão tu sĩ nhìn có vẻ lớn tuổi nhất thở dài một tiếng, nói:
- Nói thật, Âm Sơn Tông và ngũ đại tiên môn của Việt Quốc rốt cuộc là xảy ra hiềm khích như thế nào, chúng ta không biết, chỉ nghe nói một quảng được lưu truyền rộng nhất ở Vân Châu, đại ý là nói, năm năm trước, từng có đệ tử chân truyền của Âm Sơn Tông đến Việt Quốc hành tẩu, lại ở Việt Quốc Vân Phù Sơn bị một vị đệ tử Thanh Dương Tông chém chết, Âm Sơn Tông phái người tới hỏi tội, kết quả Thanh Dương Tông không những không nhận, ngược lại liên hợp với tứ đại tiên môn khác của Việt Quốc cùng đối kháng,cho nên mới dẫn phát xung đột liên tiếp về sau, đến nỗi ầm ĩ tới bộ dạng hiện giờ!
Mấy người bọn họ nói xong, cũng nhìn trộm sắc mặt của Phương Nguyên.
Rất rõ ràng, bọn họ được nghe nói không chỉ có như thế, trong lời đồn đó còn nói, người trảm sát đệ tử chân truyền Cam Long Kiếm kia của Âm Sơn Tông chính là một vị kỳ tài thiên kiêu của Thanh Dương Tông trong truyền thuyết, mà kỳ tài thiên kiêu đó không phải chính là vị lục đạo khôi thủ trước mắt này à?
Phương Nguyên phát hiện ánh mắt của bọn họ, bất động thanh sắc, cầm chén trà lên uống một ngụm, nói:
- Tiền bối cứ tiếp tục nói đi!
Vị Trịnh lão tu sĩ đó vội vàng gật đầu, thở dài nói:
- Nghe nói, vị đệ tử Âm Sơn Tông vẫn lạc ở Việt Quốc cũng rất được sủng ái, việc này vừa xảy ra, cao tầng của Âm Sơn Tông tất nhiên là tức giận, vốn định trực tiếp phái cao thủ tới Thanh Dương Tông diệt môn, nhưng không ngờ, Thanh Dương Tông và tứ đại tiên môn khác của Việt Quốc đã kết minh, nhất trí đối ngoại, cũng khiến cho Âm Sơn Tông có chút ném chuột sợ vỡ đồ, hơn nữa Vân Châu Tiên Minh cũng ra mặt khuyên can, Âm Sơn Tông khó xử, lúc này mới không thực sự đánh nhau...
Phương Nguyên âm thầm gật đầu, trong mấy năm ra ngoài du lịch, tuy hắn một lòng tu hành, nhưng thỉnh thoảng có rảnh cũng lưu tâm tới tin tức có liên quan tới Vân Châu, biết Âm Sơn Tông và Việt Quốc Ngũ Tông nếu thật sự khai chiến, tin tức này tất nhiên sẽ truyền khắp thiên hạ.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra được, suy tính của Thanh Dương Tông và Việt Quốc Ngũ Tông lúc ấy cũng không tồi.
Lúc ấy bọn họ muốn dốc hết sức bảo vệ Phương Nguyên, chính là biết có Tiên Minh tồn tại, nhất định sẽ không cho phép Âm Sơn Tông gây chiến.
- Chỉ có điều...
Trịnh lão tu sĩ cười khổ một tiếng, nói:
- Âm Sơn Tông được gọi là đệ nhất đại tiên môn của Vân Châu, há lại chịu nuốt xuống cục tức này, tuy ngoài mặt thì không đánh nhau, nhưng thù này đã kết, giữa Âm Sơn Tông và Việt Quốc ngũ đại tiên môn, âm thầm chèn ép và giao phong lại không hề ít, mấy năm đầu còn đỡ, nhưng theo thời gian càng dài, Việt Quốc ngũ đại tiên môn lại có chút không chống đỡ được.
- Nuốt không trôi cục tức này?
Phương Nguyên lạnh lùng cười, thầm nghĩ:
- E là không chịu nổi áp lực của Nam Hoang Thành?
Đối với mâu thuẫn chân chính của sự kiện đó, hắn lại hiểu biết nhiều hơn so với những tu sĩ vừa tới quốc độ này. Âm Sơn Tông lúc đó, chính là là vì Nam Hoang Thành mới ra mặt, quan trọng hơn là, lúc ấy chết ở Vân Châu, cũng không chỉ là vị đệ tử chân truyền của Âm Sơn Tông kia, trong bóng tối còn có rất nhiều Yêu Tướng thực lực không tầm thường đều bị cô cô của Lạc Phi Linh một hơi giết sạch, luận về tổn thất, Nam Hoang Thành so với Âm Sơn Tông thì phải chịu nhiều hơn, nói là Âm Sơn Tông nuốt không trôi cục tức này, chẳng thà nói là Nam Hoang Thành nuốt không trôi cục tức này!
Trong lòng nghĩ lại một lượt, Phương Nguyên ngẩng đầu nói:
- Âm Sơn Tông đã làm những gì rồi?
- Chuyện xảy ra trong mấy năm nay thực sự không ít, cũng không tiện nhất nhất kể ra hết!
Vị Trịnh lão tu sĩ kia thở dài:
- Chỉ mấy chuyện mà lão phu được nghe qua mà nói, hạ thủ này thực sự không nhẹ, đệ tử ra ngoài lịch luyện đều bị trảm sát, sinh ý trải rộng các nơi bị quét sạch, trưởng lão chấp sự đóng giữ ở bên ngoài cũng bị giết, đều là chuyện mà lúc nào cũng có thể thấy được..
Nghe thấy từng sự kiện này, mày Phương Nguyên dần dần nhíu lại.
Vị Trịnh lão tu sĩ đó cảm ứng được sát khí trên người hắn, không dám nói thêm nữa, chỉ cười khổ nói:
- Nói tóm lại, lúc ấy trưởng lão và đệ tử của Thanh Dương Tông hành tẩu hoặc là đóng giữ ở bên ngoài có đại bộ phận đều bị ám sát, trong đó thậm chí còn bao gồm một vị trưởng lão cảnh giới Kim Đan, hết cách, Thanh Dương Tông chỉ có thể khẩn cấp triệu hồi tất cả trưởng lão đang ở bên ngoài hồi sơn, phong môn tự thủ, nhưng luôn có một số tình huống đặc thù, không thể trở về đúng lúc, cuối cùng,đều bị Âm Sơn Tông chèn ép và tàn sát...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất