Chương 921 Trảm yêu trừ ma là sai à? (2)
- Có điều, đây cũng chỉ là lúc ban đầu mà thôi!
Thiên Thủy Tông Triệu Hợp ở bên cạnh thấy sắc mặt của Phương Nguyên đã biến đổi, liền ngắt lời Trịnh lão tu sĩ, nói:
- Những âm chiêu này kỳ thật cũng chỉ có thể chứng tỏ Âm Sơn Tông cũng không có cách nào, dù sao Việt Quốc ngũ đại tiên môn hợp lực đối kháng Âm Sơn Tông, canh phòng nghiêm ngặt cảnh nội Việt Quốc, đại sự thì bọn họ không làm ra được, những việc nhỏ này tuy khiến người ta đau đầu, thống hận, nhưng cũng không đến nỗi thương cân động cốt.
- Đúng vậy, cho nên những gì Âm Sơn Tông làm về sau mới gọi là đặc sắc.
Vị Hắc Thủy Sơn Ngô đạo nhân kia nghe ra ý hóa giải trong lời nói của Thiên Thủy Tông Triệu Hợp, liền cười lạnh nói:
- Âm Sơn Tông đó cũng thấy Việt Quốc ngũ đại tiên môn đã kết thành liên minh, rất khó đối phó, liền nâng đỡ hoàng thất Việt Quốc lên.
- Hoàng thất Việt Quốc?
Phương Nguyên nghe vậy, hơi ngẩn ra.
Hoàng thất Việt Quốc, hắn có nghe nói tới, Thái Nhạc Thành thuộc về nơi sở hạt của hoàng thất Việt Quốc, chỉ là khác với tiên môn dùng nước lập đạo như Ô Trì Quốc, hoàng thất Việt Quốc chỉ quản lý dân thường mà thôi, không thuộc về đạo thống, xưa nay quan hệ với tiên môn cũng là nước giếng không phạm nước sông, cũng nghe nói trong hoàng thất Việt Quốc có một số người có chút bí pháp tu hành, nhưng thực lực chỉnh thể thì không mạnh, chỉ tính là đế vương thế gian.
- Không sai!
Hắc Thủy Sơn Ngô đạo nhân cười lạnh một tiếng, nói:
- Để đả kích Thanh Dương Tông, Âm Sơn Tông cũng rất khổ tâm, bọn họ âm thầm ủng hộ hoàng thất Việt Quốc, phái cao thủ phụ tá, cũng khiến cho hoàng quyền ở địa giới Việt Quốc tăng mạnh, nhằm vào Việt Quốc Ngũ Tông khắp nơi, các đạo linh mạch, thần khoáng, tiên tàng, tất cả đều thu hồi, những thế gia tu chân phụ thuộc vào đại tiên đại tiên môn, cũng lần lượt hoặc bị thu phục, hoặc trực tiếp diệt môn, tiếng oán than dậy đất, có vô số gia tộc tu chân đều gọi đệ tử trong tộc về, rời khỏi ngũ đại tiên môn, nhằm tự bảo vệ mình...
Phương Nguyên đưa nước trà đã lạnh lên tới miệng, uống một ngụm.
Trong lòng hắn dĩ nhiên minh bạch dụng ý của Âm Sơn Tông, những gia tộc tu chân này chính là mở rộng thế lực của các đại tiên môn trên thế gian, thậm chí là tồn tại căn cơ của các đại tiên môn, chi phí tài nguyên của rất nhiều tài nguyên đều do thế gia tu chân lo liệu.
Trên trình độ nào đó mà nói, thậm chí bộ phận tổ thành rất lớn trong đệ tử tiên môn cũng đều là đệ tử gia tộc tu chân, Âm Sơn Tông thông qua phương pháp này, chèn ép tu chân tu chân, quả thực chính là áp dụng kế rút củi dưới đáy nồi với Việt Quốc ngũ đại tiên môn.
- Hiện giờ thế cục sao rồi?
Phương Nguyên biết những gì mấy vị lão tu này nói ra chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong các hành động của Âm Sơn Tông mà thôi, có lẽ còn có rất nhiều chiêu số âm độc, nhưng hắn lại không muốn nghe tiếp nữa, hơi trầm ngâm một thoáng, liền trực tiếp cắt ngang lời hắn, hỏi.
- Cái này...
Mấy vị tu sĩ đó nhìn nhau một cái, vẫn là Trịnh lão tu sĩ mở miệng:
- Lão phu nghe nói, Việt Quốc ngũ đại tiên môn lúc ban đầu kết thành liên minh, đối kháng Âm Sơn Tông, nhưng về sau lại theo một loạt biến hóa, liên minh đó đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, ngũ đại tiên môn đều tách ra mà chiến, tất nhiên là vất vả hơn, Việt vương đình hiện giờ cũng thành thế lực lớn nhất của Việt Quốc, đã khiến Việt Quốc trở thành một mảng đại loạn!
- Nghe nói, ngay cả nội bộ Việt Quốc ngũ đại tiên môn cũng sinh ra không ít nội loạn, có rất nhiều người không muốn tiếp tục chống đỡ nữa, đề nghị kết minh với hoàng thất Việt Quốc, cúi đầu với Âm Sơn Tông, cũng có người muốn kiên trì, hai bên tranh chấp không ngừng, thậm chí là phân liệt!
Phương Nguyên nghe vậy, trong lòngcũng có chút khó hiểu:
- Liên minh của ngũ đại tiên môn sao lại dễ dàng tan rã như vậy?
Khi hắn rời khỏi Vân Châu, đã có tính toán trong lòng.
Đối với ngũ đại tiên môn mà nói, chỗ dựa lớn nhất không ngoài hai điều, một là có Tiên Minh tọa trấn, liền chắc chắn Âm Sơn Tông sẽ không tùy tiện mở ra đại chiến, cường công Việt Quốc, cái khác chính là ngũ đại tiên môn kết minh, kinh doanh Việt Quốc, cũng có năng lực tự bảo vệ mình nhất định!
Nhưng hiện giờ mới không đến năm năm, sao liên minh này lại không chịu nổi một kích như vậy?
- Cụ thể là vì sao mà tan rã thì chúng ta cũng không biết, có điều Việt Quốc đủ loại lời đồn nổi lên bốn phía thì lại là sự thực!
Hắc Thủy Sơn Ngô đạo nhân tiếp lời, trầm giọng thở dài, cười khổ nói:
- Trước đó, vẫn lưu truyền Thanh Dương Tông có kỳ tài thiên kiêu, điều này còn có thể khiến ngũ đại tiên môn cố chống đỡ, trong lòng có niệm tưởng, liên thủ đối kháng với Âm Sơn Tông, nhưng về sau, theo từng ngày trôi qua, một lần có lời đồn nói vị kỳ tài thiên kiêu đó... Chính là Phương tiểu hữu ngươi... Đã vẫn lạc ở bên ngoài...
- Không ngờ lại có cách nói này?
Phương Nguyên hơi nhíu mày, khi mình rời khỏi Ô Trì Quốc, không phải còn từng sai người gửi thư về Thanh Dương Tông à?
- Lời đồn chính là như vậy, cho dù không có bằng chứng, nhưng không tránh được có người vẫn tin.
Trịnh lão tu sĩ nói:
- Dù sao thời gian càng kéo dài, ngũ đại tiên môn có chút không chống đỡ được, môn hạ đệ tử oán hận càng lúc càng nhiều, gia tộc tu chân cũng đều đầu phục hoàng thất Việt Quốc, kể từ đó, liên minh ấy cũng chỉ còn trên danh nghĩa, các đại tiên môn đều đã sứt đầu mẻ trán, chỉ chuyện của bản thân mình đã xử lý không xong, ngay cả nội bộ Thanh Dương Tông, cũng có không ít người chủ trương tiếp cận với hoàng thất Việt Quốc, nói trắng ra là, theo phán đoán lúc trước của chúng ta, nhiều nhất thêm một năm nữa, Thanh Dương Tông này chỉ sợ sẽ phải nghênh đón...
Chương 922 Là ngươi đã quay về rồi à? (1)
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, không nói tiếp nữa.
Có điều Phương Nguyên lại minh bạch hắn muốn nói gì.
Thêm một năm nữa, Thanh Dương Tông e là phải nghênh đón nguy cơ bị hủy diệt!
Nhưng cũng may, mình lúc này đã trở lại...
Hiện giờ, mấy vị tu sĩ này ngươi một lời, ta một câu, cũng đã nói ra bảy tám phần chuyện của Việt Quốc ngũ đại tiên môn, tuy bọn họ cũng có rất nhiều chuyện đều là nghe nói, chỉ là thế cục đại khái, nhưng cũng phân trần không quá sai lệch.
Phương Nguyên không chuẩn bị nghe tiếp nữa, chậm rãi đứng lên.
Nhìn mây trôi ngoài pháp chu, hắn trầm mặc một lát, mới bỗng nhiên cười cười, nói:
- Âm Sơn Tông có bản sự lớn như vậy, khuấy gió tạo mưa ở Việt Quốc, không nghi ngờ gì nữa là vì sau lưng có Nam Hoang Thành chống lưng, lần này sứ giả Nam Hoang Thành họa loạn Trung Châu, gặp phải phiền phức lớn, Nam Hoang Thành đã bị Tiên Minh nhằm vào, ốc còn không mang nổi mình ốc, Âm Sơn Tông không còn một đại minh hữu như vậy nữa.
- Ta lần này trở về, cũng vừa hay hỏi bọn họ...
- ... Năm đó ta ở Thái Nhạc Thành trảm yêu trừ ma thì có gì sai à?
Nói chuyện với các vị tu sĩ của nước láng giềng này, Phương Nguyên cũng đã có hiểu biết đại khái về thế cục của giới tu hành Việt Quốc hiện giờ, hai bên sau khi từ biệt, pháp chu lại đề thăng tốc độ, ầm ầm bay tới Việt Quốc, trong lòng cũng đã có chút không thể bình tĩnh.
Xem ra, có một số việc, không hề thông thuận như mình nghĩ lúc trước.
Lúc trước mình rời khỏi Việt Quốc, Việt Quốc ngũ đại tiên môn đều đã kết thành liên minh, chung sức đối kháng Âm Sơn Tông, lại bởi vì có Tiên Minh tồn tại, khả năng khai chiến chính diện là rất nhỏ, bởi vậy, mình cho rằng chỉ cần sau khi mình rời khỏi Việt Quốc, tu hành thật tốt, không phụ kỳ vọng của tông chủ và các trưởng lão tiên môn, tất nhiên là có thể mọi sự đại cát.
Nhưng xem ra, mình vẫn nghĩ quá đơn giản, cho dù là Việt Quốc Ngũ Tông kết thành liên minh, phần thế cục này cũng sụp đổ nhanh hơn so với trong tưởng tượng của mình, nay đã là nguy cơ tràn ngập.
Có điều cũng may, mình dù sao cũng là cũng vẫn trở lại đúng lúc.
Lại đi thêm ba bốn ngày, pháp chu đã tiến vào cảnh nội Vân Châu, cố thổ của Phương Nguyên ở trước mắt, tốc độ của pháp chu lại được thôi động đến cực điểm, chỉ mất một ngày liền đi qua vùng trời Vân Châu, vào thẳng cảnh nội Việt Quốc, lúc này mới hơi thở phào.
Lại một lần nữa được nhìn thấy cảnh sắc của cố thổ, tâm tình tất nhiên rất phức tạp, có điều Phương Nguyên lại không có lòng dạ nào mà quan sát.
Hắn cũng không rêu rao, chỉ thôi động pháp chu, lập tức đi tới Thanh Dương Tông.
Có điều sau khi vào cảnh nội Việt Quốc, tốc độ đi đường lại bị có chút ảnh hưởng, hiện giờ mấy năm không về, cũng phát hiện Việt Quốc đã khác với xưa, thường xuyên nhìn thấy Thần Vệ Quân giáp đen hắc thương đen chạy trong không trung, uy phong bá đạo, lạnh lùng đáng sợ, tuần tra tứ phương.
Loại Thần Vệ Quân này trên cơ bản đều là hoàng tộc dùng nước lập đạo mới có, khi Phương Nguyên rời khỏi Việt Quốc, hoàng thất Việt Quốc chỉ tính là đế vương thế gian, tất nhiên không thể có nội tình để huấn luyện Thần Vệ Quân như này, bởi vậy có thể thấy được, mấy vị tu sĩ của nước láng giềng nói không sai, trong mấy năm mình ly khai, hoàng thất Việt Quốc quả nhiên đã quật khởi, có mấy phần bóng dáng của đại tông phái.
Chiếc pháp chu này của Phương Nguyên, tốc độ cực nhanh, lại đi giữa ban ngày ban mặt trong cảnh nội Việt Quốc, đã dần dần tiếp cận Việt Nam chi địa, phía trước đã tới một nơi tên là Quỷ Sầu Quan, đi sâu thêm vào trong, chính là từ xa có thể thấy được Thanh Dương Tông, nhưng không ngờ, cũng chính là ở đây, lại bị bức phải dừng lại, thấy trên đỉnh núi phía trước, trong không trung, không ngờ có rất nhiều Thần Vệ Quân đóng quân, bố trí trạm kiểm soát.
Mà trước trạm kiếm soát, hiện giờ đã xếp hàng dài, đều đang men theo đó mà qua trạm.
Phương Nguyên sốt ruột, vốn định trực tiếp bay qua trạm kiểm soát, lại đột nhiên hơi ngẩn ra, ngưng thần nhìn tới.
Hiện giờ chỗ cửa trạm, đang có một thương đội đang đợi lệnh, bảy tám chiếc pháp chu loại nhỏ chắn ở trước trạm kiểm soát, bịt kín ở vị trí cửa trạm, cũng khiến cho người ở phía sau không thể di động, thủ lĩnh thương đội đang nói hết lời hay với thống lĩnh Thần Vệ Quân, đối phương lại không thả cho đi.
Các hộ vệ của thương đội đó chờ tới bực mình, cuối cùng ở trong một chiếc xe ngựa chính giữa thương đội, thanh âm của một nữ tử thản nhiên vang lên:
- Vị tướng quân này, bên trong thương đội của chúng ta, đều là dược liệu chữa thương mà Lĩnh Nam Kiều gia chúng ta mua được từ nước láng giềng, khi vào quan đều đã báo cáo với vương đình Việt Quốc, có được thủ lệnh thông quan, ngươi hiện giờ cản chúng ta lại ở đây là có ý gì?
Thống lĩnh Thần Vệ Quân bố trí trạm kiểm soát ở đây chính là một vị nam tử lưng đeo kim đao, ánh mắt âm lãnh, bộ dạng rất ngạo mạn, bên cạnh hắn trừ gần trăm tên Thần Vệ Quân ra, còn có ba vị lão nhân mặc áo xám, khí tức âm trầm, xem ra tu vi cũng không thấp.
Vị thống lĩnh này nghe thanh âm từ trong xe ngựa truyền ra, mắt nhíu lại, bật cười:
- Tô gia đại tiểu thư, bản tướng quân không cần phải giải thích nhiều với ngươi, các ngươi đều biết, Thanh Dương Tông cậy vào thần thông, xúc phạm hoàng quyền, lại cự tuyệt không nhận sai, hiện giờ Việt Hoàng hạ lệnh, tất cả những vật phẩm như thuốc trị thương, linh thạch, thần khoáng, không thể được đưa vào cảnh giới Việt Nam, các ngươi không biết sao?
Chương 923 Là ngươi đã quay về rồi à? (2)
Thanh âm trong xe ngựa trầm mặc một lát, mới thản nhiên nói:
- Việt Hoàng một lòng muốn làm khó dễ Thanh Dương Tông, mỗi người ở Việt Quốc đều biết, nhưng Lĩnh Nam Kiều gia ta đã phân rõ giới tuyến với Thanh Dương Tông, đệ tử trong gia tộc bái vào Thanh Dương Tông cũng đều đã gọi về nhà. Hiện giờ, chúng ta chỉ là chuẩn bị chút tài nguyên cho gia tộc mình, các ngươi sao lại ngăn cản?
- Phân rõ giới hạn?
Vị thống lĩnh Thần Vệ Quân kia mỉm cười một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm xe ngựa đó:
- Hiện giờ nghe nói đại nạn sắp tới, các môn các phái đều liều mạng tích trữ vật tư tài nguyên, cái này ta cũng lý giải, nhưng ta nghĩ không thông là Lĩnh Nam Kiều gia các ngươi chỉ là thế gia tu chân nho nhỏ, cùng lắm cũng chỉ có mười mấy người tu hành, lại muốn mua nhiều linh thạch và thần khoáng như vậy làm gì?
Thanh âm trong xe ngựa vang lên:
- Đó là chuyện có Kiều gia chúng ta, không cần tướng quân quan tâm!
Thống lĩnh Thần Vệ Quân đó cười cười, đột nhiên biến sắc, trầm giọng quát:
- Kệ cho tiểu nương bì ngươi tranh cãi, hừ, Lĩnh Nam Kiều gia các ngươi ngoài mặt đã phân rõ giới hạn với Thanh Dương Tông, lại âm phụng dương vi, âm thầm giúp Thanh Dương Tông quay vòng vật tư, tưởng bản tướng quân không biết à?
Dứt lời, vung tay quát:
- Toàn bộ kê biên tài sản, một con kiến cũng không cho phép đi qua!
- Tuân mệnh!
Thần Vệ Quân phía sau hắn nghe thấy những lời này, lập tức hét lớn, mấy trăm người ầm ầm lao về phía pháp chu.
Những Thần Vệ Quân này đại bộ phận đều là tu vi Luyện Khí hậu kỳ, thực lực không tầm thường, mà hơn hai mươi vị hộ vệ của Lĩnh Nam Kiều gia đó cao nhất cũng chỉ là cảnh giới Luyện Khí bát tầng, thực lực của hai bên chênh lệch quá xa, lập tức đều kinh hãi, sắc mặt kinh biến.
- Vương đình Việt Quốc các ngươi ỷ vào thế của ai mà dám làm xằng làm bậy như vậy?
Mà thấy biến cố này, nữ tử trong xe ngựa giống như cuối cùng không nhịn được, rầm một tiếng đánh nát xe ngựa, lao thẳng ra.
Nữ tử này này rất là trẻ tuổi, mặt mày xinh xắn, mặc váy màu vàng nhạt, mắt lạnh lẽo quét nhìn xung quanh, sau đó trong nháy mắt, tay bấm pháp ấn, bên cạnh nhất thời pháp lực gào thét, có băng sương ngưng kết, hóa thành mấy trăm đạo phi kiếm, bức thẳng tới Thần Vệ Quân đang xông tới gần pháp chu, mấy người lao lên trước nhất lập tức liền bị băng sương chấn nhiếp, liều mạng hét thảm.
Nữ tử này nhìn thì tuổi tác không lớn, nhưng rõ ràng là cảnh giới Trúc Cơ, nàng ta vừa ra tay, sát khí lẫm liệt, cũng khiến Thần Vệ Quân đại đa số chỉ có cảnh giới Luyện Khí hoảng sợ, trừ mấy người bị thương ra, những người còn lại đều xoạt một tiếng lui về phía sau.
- Ngang nhiên kháng lệnh thần vệ vương đình, tội không thể tha, hôm nay dứt khoát bắt hết!
Nhưng này thống lĩnh Thần Vệ Quân này dường như đã sớm chờ lúc này, thấy thế liền bật cười lạnh lùng.
- Ầm!
Kim đao sau lưng hắn ào tay, hét to một tiếng, hỏa quang đầy trời, chém thẳng về phía nữ tử trong không trung.
Nữ tử đó mặt lộ sát ý, không hề sợ hãi, dứt khoát trực tiếp bấm pháp ấn, xoay người trực tiếp lao tới thanh hỏa đao này, mấy chục đạo băng kiếm bên cạnh bay múa, chặn lấy kim đao, thậm chí ngay cả hỏa ý trong hư không xung quanh đều bị đè ép xuống, đồng thời quát khẽ:
- Phong thuỷ có luân hồi, đại đạo có càn khôn, Việt vương đình các ngươi hung ác điên cuồng như vậy, không sợ một ngày kia sẽ phải chịu báo ứng à?
- Báo ứng?
Thống lĩnh Thần Vệ Quân đó rơi vào hạ phong, lại không sợ chút nào, cười to:
- Bản tướng quân chính là báo ứng, không ngờ hôm nay lại gặp may mắn, không ngờ bắt được một con cá chép xinh đẹp, Thanh Dương thiên kiêu đúng không, cùng bản tướng quân trở về vui vẻ một chút đi.
Trong tiếng cười lớn, hắn đột nhiên nhìn về phía sau, quát:
- Còn chưa động thủ?
Theo một tiếng hét lớn này của hắn rời miệng, ba lão giả áo xám đi theo phía sau hắn cũng đồng thời tuôn ra pháp lực, phi thân bay tới, thi triển thần thông, không ngờ đều là tu vi cảnh giới Trúc Cơ, thậm chí bên trong ba người bọn họ, yếu nhất cũng đã là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, xấp xỉ với nữ tử váy vàng, bốn người liên thủ, lập tức vây nữ tử váy vàng ở giữa.
Cùng lúc đó, hơn trăm Thần Vệ Quân cũng hét lớn một tiếng, đấu với những hộ vệ của thương đội.
Bởi vậy, thương đội của Lĩnh Nam Kiều gia này lập tức rơi vào hạ phong, căn bản không chống đỡ được, mắt thấy đã có vô số thần vệ xông tới trước pháp chu, ném xích sắt màu đen, trói lấy pháp chu, sau đó thì kéo sang bên.
Nhìn thấy một màn này, nữ tử áo vàng vừa lo vừa giận, lại cũng không thể làm được gì.
Có điều cũng đúng lúc này, pháp chu của Phương Nguyên chậm rãi lái tới trời cao, từ trên cao nhìn xuống.
Sau đó Phương Nguyên nhíu mày, buông sách trong tay, thấp giọng nói:
- Giết đi!
Quan Ngạo lúc này đã hưng phấn cởi bỏ nho bào, thay thiết giáp, xách đại đao màu đen, nói:
- Giết thế nào?
Phương Nguyên nói:
- Giết cẩn thận một chút, người xấu thì một tên cũng không được buông tha, người tốt thì một người cũng không được ngộ thương!
Quan Ngạo ngẩn ra, nhíu mày nói:
- Làm sao mà phân biệt được tốt xấu?
Phương Nguyên nói:
- Gây khó dễ cho Thanh Dương Tông thì đều coi là người xấu.
Quan Ngạo lúc này đã minh bạch, gật đầu thật mạnh, nói:
- Tốt.
Nói xong liền hét to một tiếng, từ trên pháp chu nhảy xuống, đại đao màu đen trong tay thuận thế vung lên, lại chỉ nghe ầm một tiếng, một đạo đao khí cuồng bạo khó có thể hình dung quét tới, trong đao khí đó không ngờ lờ mờ có hơn mười hung thú thú linh bay múa, mà ở ngoài đao khí, còn lờ mờ phủ lên một tầng hỏa khí như ẩn như hiện, phần phật giống như cuồng phong, từ trong không trung quét tới.
Chương 924 Uống trà đi, sắp nguội rồi (1)
- Ầm ầm...
Những Thần Vệ Quân đang vây quanh pháp chu không kịp đề phòng, lập tức bị hỏa khí cuốn lấy, ngay cả tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra, liền đã hóa thành tro bụi.
Chung quanh pháp chu, lập tức xuất hiện một lỗ hổng lớn.
- Người nào?
Liếc thấy một đao này, thống lĩnh Thần Vệ Quân cùng với ba vị lão giả áo xám chung quanh hắn cũng đều kinh hãi.
Trong nhất thời không để ý tới nữ tử váy vàng nữa, vừa sợ vừa giận nhìn về phía trên đỉnh đầu.
Ầm!
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy một cự hán giống như sơn thần, từ trong pháp chu trên từ đỉnh đầu nhảy ra, nặng nề hạ xuống đất, đập ra một hố sâu cực lớn, sau đó hắn lại thuận thế từ dưới đất nhảy lên, trực tiếp vung đại đao, xông về phía các Thần Vệ Quân còn lại, đại đao trong tay thuận thế vung chém, liền thấy từng Thần Vệ Quân nhục thân vỡ nát.
- Cao thủ từ đâu ra vậy?
- Cùng tiến lên...
Nhìn thấy một màn này, bốn người bọn thống lĩnh Thần Vệ Quân đều hít một hơi lạnh, vội vàng xông lên.
Cũng là nữ tử váy vàng đó đột nhiên bị người ta quên đi, vẻ mặt có chút kinh ngạc thu pháp lực, nàng ta ngơ ngác nhìn cự hán cầm đao đó, dường như qua một lúc, mới nhận ra thân phận của hắn, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ.
Sau đó rất nhanh, nàng ta liền có phản ứng, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía pháp chu đang đỗ trong không trung.
Thần sắc đó rõ ràng là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng:
- Là... Là ngươi đã trở lại à?
Gần quan khẩu này nháy mắt đã loạn thành một đoàn, cự hán cầm đao từ trên trời hạ xuống đó quả thực giống như thần minh, cuồng đao vũ động, trảm sát Thần Vệ Binh đó giống như xé giấy. Thậm chí nhìn ra được, hắn căn bản không phải là đang tận lực trảm sát, mà là là đang tận hết khả năng thu lại lực lượng, để tránh làm bị thương đến người khác, bằng không tất cả mọi người đứng dậy xếp thành hàng cũng không đủ cho một đao của hắn chém!
- Đây là lực lượng cảnh giới gì thế.
Các tu sĩ chung quanh trạm kiểm soát ai nấy đã sớm thấy mà ngây người, nhìn cự hán đó giống như hung thần đại khai sát giới.
- Ầm ầm..
Mà vị thống lĩnh Thần Vệ Quân và ba vị lão giả áo xám kia thì đều vừa sợ vừa giận, bọn họ vốn muốn trực tiếp tiến lên ngăn cản cự hán đó, nhưng vừa lao ra được một nửa, lại không dám lao nữa, không hẹn mà cùng lui ra xa mấy chục trượng, liều mạng tế ra các loại phù triện, pháp khí, thậm chí còn có một kiện pháp bảo quý như tính mạng, từ xa đánh về phía cự hán đó.
- Vù...
Nhưng cự hán đó cảm ứng được, lại chỉ đột nhiên quay đầu, phung mang trợn má thổi ra một hơi.
Trong một thoáng đó, không trung giống như nổi lên cuồng phong, pháp bảo vỡ nát, liệt diễm tắt phụt, tan thành mây khói.
Bởi vậy, cho dù là thống lĩnh Thần Vệ Quân đó cùng với ba vị lão tu ám xáo bên cạnh hắn, cũng đều lập tức bị chấn cho sau lưng lạnh toát.
Mà trong quá trình này vị đại tiểu thư của Lĩnh Nam Kiều gia kia lại không quan sát chiến đấu trong sân, nàng ta chỉ ngơ ngác nhìn chiếc pháp chu trong không trung, trên mặt rõ ràng là đang cười, nhưng lại có hai hàng nước mắt chảy xuống.
Cửa pháp chu chậm rãi mở ra, lộ ra một đạo bóng xanh bên trong.
Phương Nguyên chắp hai tay sau lưng, xuất hiện trong cửa thuyền, nhìn xuống phía dưới, cười nói:
- Đã lâu không gặp, tiểu Kiều sư muội!
Nữ tử váy vàng tâm thần vẫn đang căng ra, lòng đầy vui mừng nhưng lại không dám xác định khi nhìn thấy bóng xanh đó, bóng ma trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn tan đi. Lộ ra khuôn mặt tươi cười xinh như hoa, nàng ta hơi kích động, dường như muốn trực tiếp xông tới trên pháp chu, nhưng vẫn nhịn được, nhẹ nhàng thi lễ về phía không trung, run run nói.
- Sư muội bái kiến Phương Nguyên Phương sư huynh...
- ...
- ...
Lại được nghe thấy xưng hô này, biểu cảm trên mặt Phương Nguyên dường như có chút phức tạp.
Hắn chậm rãi từ trên pháp chu, đạp hư không đi xuống, đồng thời quan sát đồng môn mấy năm không gặp này.
Lại thấy tiểu Kiều sư muội hiện giờ đã thành thục hơn rất nhiều, vóc người cũng cao lên một chút, vẻ non nớt trong ánh mắt đã vơi đi, cũng lờ mờ có thêm ý vị phong sương, một thân tu vi, tất nhiên cũng hơn xa này xưa, không ngờ đã là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa với thần niệm của hắn, dưới quan sát kỹ càng như vậy, cũng phát hiện tiểu Kiều sư muội này chính là tam mạch đạo cơ, đã tính là không tồi.
- Tu vi đề thăng, không tồi!
Phương Nguyên quan sát một chút tiểu Kiều sư muội từ trên xuống dưới, cười khẽ khen một câu.
Trên mặt tiểu Kiều sư muội lộ ra vẻ vui sướng, môi nhếch lên, đang muốn nói gì đó.
Phương Nguyên lại vỗ vai nàng ta, nói:
- Chỉ là vận chuyển thần thông vẫn thiếu hỏa hậu, vẫn phải bỏ thêm công sức!
Tiểu Kiều sư muội:
- ... Biết rồi!
...
Cũng đúng vào lúc này, trong không trung, gần trăm Thần Vệ Quân đã bị Quan Ngạo giết cho gần hết, mà thống lĩnh Thần Vệ Quân đó thật sự đã bị sự hung ác điên cuồng của Quan Ngạo dọa sợ, hắn cũng thông minh, không dám xông lên ngăn cản Quan Ngạo, nhưng ba lão tu áo xám này lại không nhịn được mà liên thủ xông lên, muốn mượn bí bảo xích sắt nào đó trói Quan Ngạo lại, sau đó bị Quan Ngạo lật tay một đao chém tới...
Chỉ một đao mà thôi!
Xích sắt đó liền liên tiếp đứt đoạn, sau đó ba vị lão tu áo xám liền hóa thành một đống tro bụi...
Khi giết bọn họ, quả thực so với giết những Thần Vệ Quân bình thường thì còn thoải mái hơn.
Đại khái là vì Thần Vệ Quân cứ chen lại với nhau, ở giữa lại xen lẫn rất nhiều tu sĩ bình thường, còn có hộ vệ Kiều gia, không tiện thi triển, cũng là khi trảm sát ba vị lão tu này, bọn họ đều ở trong không trung, không có chướng ngại gì tồn tại!
Chương 925 Uống trà đi, sắp nguội rồi (2)
Sau đó thống lĩnh Thần Vệ Quân nhìn thấy một màn này, cả người đều giống như rơi vào hầm băng, triệt để lạnh toát.
Hắn không dám tiếp cận Quan Ngạo nửa phần, mà là kinh hồn thất thố, xông tới Phương Nguyên, kêu lên:
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Chúng ta chính là Thần Vệ Quân dưới trướng Việt vương đình, ngươi... Các ngươi vì sao chỉ xuất thủ với chúng ta?
Phương Nguyên nghe vậy, quay đầu nhìn về phía thống lĩnh Thần Vệ Quân.
Thống lĩnh Thần Vệ Quân đó lập tức biến sắc, vội vàng lui hơn mười trượng mới dừng lại, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Phương Nguyên.
- Ta là đệ tử Thanh Dương Tông ra ngoài du lịch, hôm nay vừa hay trở về, ngươi có chuyện gì muốn nói à?
Sắc mặt Phương Nguyên rất bình thản, cảm xúc không có nửa phần dao động, trả lời.
- Đệ tử Thanh Dương Tông?
Thống lĩnh Thần Vệ Quân đó biến sắc, tất nhiên biết mình là dính phải đại sự rồi.
Với thế cục hiện giờ, còn ở trước mặt Thần Vệ Quân tự thừa nhận là đệ tử Thanh Dương Tông, có mấy ai dám chứ?
Mà dám nói như vậy, tất nhiên không thể là người dễ đối phó.
Trong lòng hắn thầm tính toán, cuối cùng quát lên:
- Vị đạo huynh này, các ngươi tu vi mạnh mẽ, chúng ta tự thẹn không bằng, lần này coi như nhận thua, nhưng chúng ta dù sao cũng là Thần Vệ Quân dưới trướng Việt Hoàng, ngươi ngông cuồng như vậy, tất nhiên sẽ có người tới tìm ngươi!
- Ồ?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Vậy ngươi trở về nói với Việt Hoàng đi, ta chính là đệ tử Thanh Dương Tông Phương Nguyên, người giết Thần Vệ Quân các ngươi chính là đệ tử Thanh Dương Tông Quan Ngạo, hiện giờ hai người chúng ta từ ngoài du lịch trở về, chính là muốn về sơn môn, thấy lại cảnh vật ngày cũ, cố ý thưởng thức một phen, tốc độ sẽ không quá nhanh, nếu hắn không hài lòng với việc chúng ta giết người của hắn, vậy cứ phái người tới tìm chúng ta là được!
- Ta...
Thống lĩnh Thần Vệ Quân đó nghe thấy hai chữ Phương Nguyên, lờ mờ cảm thấy có chút quen thuộc.
Biểu hiện của hắn mặc dù hung dữ, nhưng trong lòng thật sự không có gan trêu chọc, hơi dừng lại một chút,liền nói:
- Được, lời này ta sẽ truyền lại!
Khi nói, đã chậm rãi lui về phía sau.
- Vù.
Nhưng không đợi hắn thực sự chạy đi, sau lưng bỗng nhiên đó một đạo đao khí quét đến, thống lĩnh Thần Vệ Quân này kinh hãi, liều mạng tế ra tất cả pháp khí phòng thân, nhưng dưới một đao cuồng bạo đó, có thế nào cũng không đỡ được, bao gồm cả pháp lực, pháp khí, thiết giáp pháp lực,trong một chốc đó đều hóa thành tro bụi, ánh mắt đờ đẫn, có chút khó hiểu nhìn về phía Phương Nguyên.
Dường như nhìn ra vẻ khó hiểu trong ánh mắt hắn, Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Ngươi là đầu đảng tội ác, không thể thả ngươi!
Nói xong, thuận tay chỉ xuống phía dưới, chỉ tới một Thần Vệ Quân bình thường trốn sau pháp chu, đã mất hồn mất vía, vứt bỏ binh khí trong tay, giống như nhắm mắt đợi chết, bình tĩnh mở miệng nói:
- Những lời này, hay là để ngươi mang về đi!
Thần Vệ Quân đó giống như có được tự do, vù một tiếng nhảy ra, xoay người bỏ chạy.
Lần này Quan Ngạo cũng không đuổi theo cho hắn một đao.
Mà thống lĩnh Thần Vệ Quân đó thì mặt mày tuyệt vọng, nhục thân cũng từng tấc hóa thành tro bụi, biến mất trong vô hình.
Trải qua biến hóa này, những người đang xếp hàng qua trạm, cùng với đám hộ vệ của Lĩnh Nam Kiều gia lúc này đều đã ai nấy sợ tới ngây dại, không biết qua bao lâu, mới hung hăng nuốt nước miếng, không có một ai dám tới gần Quan Ngạo.
Đây chính là Thần Vệ Quân gần trăm người dưới trướng Việt vương đình, cứ như vậy...
... Giết sạch?
- Tiểu Kiều sư muội, theo ta cùng về tiên môn thôi!
Phương Nguyên nhìn lướt qua xung quanh, sau đó xoay người bay tới trên pháp chu.
Tiểu Kiều sư muội hơi ngẩn ra, vội vàng nói:
- Vâng.
Ở bên dưới, hộ vệ Lĩnh Nam hộ vệ vừa thấy tiểu Kiều sư muội muốn đi lên pháp chu, vội nói:
- Tiểu thư, những hàng hóa này...
Tiểu Kiều sư muội quay đầu lại, cười mắng:
- Ngu xuẩn, trực tiếp đưa tới Thanh Dương Tông là được rồi!
Nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu của hộ vệ đó, nàng ta không nhịn được liền thở dài, sau đó trên mặt đã không nhịn được mà lộ ra vẻ đắc ý và thả lỏng, cười nói:
- Phương sư huynh đã trở lại, tài nguyên của Thanh Dương Tông sẽ không cần do Lĩnh Nam Kiều gia chúng ta xử lý nữa.
Hộ vệ đó ngẩn ra, vội vàng hét lớn, bảo những pháp chu khác đều đi theo sau pháp chu của Phương Nguyên.
Sau khi đi lên pháp chu, Phương Nguyên bảo Quan Ngạo ra phía sau cởi thiết giáp, thay nho bào, sau đó mình thì dẫn tiểu Kiều sư muội vào khoang chính, nấu đan trà cho nàng ta, lại lấy mấy viên linh đan để nàng ta phục dụng, lúc này mới ngồi xuống, trong quá trình này, tiểu Kiều sư muội vẫn nhìn Phương Nguyên không chớp mắt, trên mặt dường như có vui sướng, lại có chút ai oán, cũng lộ ra có chút phức tạp.
- Hiện tại áp tải vật tư cũng phải lén lút như vậy à?
Sau khi ngồi xuống, Phương Nguyên mới nhìn về phía tiểu Kiều sư muội, nhíu mày hỏi.
Nghe thấy những lời này, tiểu Kiều sư muội mới giật mình tình lại, sắc mặt hơi ảm đạm, nói:
- Đúng vậy, Việt Hoàng thế lớn, dưới tay lại nuôi không ít cao thủ, nhìn chằm chằm Thanh Dương Tông chúng ta, trong sơn môn, từ sau khi Tần trưởng lão bị đả thương, chư vị trưởng lão cũng không thể rời núi, thương đội và mạch khoáng thương đội cũng đều bị hủy, hiện giờ chỉ có thể âm thầm điều động một chút tài nguyên, lén lút vận về trong núi!
- Tần trưởng lão bị thương:
Phương Nguyên nghe vậy thì sắc mặt hơi biến đổi.
- Ừ!
Tiểu Kiều sư muội gật đầu, thấp giọng nói:
- Nửa năm trước, Tiêu trưởng lão chấp chưởng Tử Vân Phong và tông chủ cãi nhau một trận, rời núi mà đi, Tần trưởng lão tức quá, rời núi đi tìm hắn, kết quả trên đường về núi, bị ba vị cao thủ Kim Đan liên thủ vây công, đánh cho trọng thương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất