Chương 926 Một bước lên núi (1)
- Lúc trở về sơn môn, tính mạng trưởng lão đã như mành treo chuông, cho tới nay vẫn chưa lành, hiện tại chúng ta tốn bao công sức, vận chuyển các loại vật tư về trong núi, kỳ thật cũng là để vận một loại bảo dược chữa thương về núi, luyện đan chữa thương cho lão nhân gia hắn mà thôi.
Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Tuy đã được nghe nói về tình cảnh hiện giờ của Thanh Dương Tông, nhưng vẫn không ngờ lại quẫn bách đến mức này.
- Lần này ta cũng mang theo chút linh dược bảo đan trở về, chờ ta về tới núi là được rồi!
Phương Nguyên thở dài một tiếng, nhìn tiểu Kiều sư muội, nói:
- Hiện giờ ngươi cũng trưởng thành rồi, cũng có thể một mình chống đỡ một mặt!
- Ta cũng là không có biện pháp.
Tiểu Kiều sư muội miễn cưỡng cười cười, nhưng cũng không biết nhớ tới gì đó, nước mắt lại rơi ào ào, run giọng nói:
- Những người đó quá độc ác, rất nhiều sư huynh sư tỷ lộ diện ở bên ngoài của chúng ta đều bị bọn họ giết, ngay cả Vu Tình tỷ nàng ta cũng...
Phương Nguyên biến sắc, trong lòng hơi trầm xuống.
Không khí trong Pháp chu lộ ra có chút áp lực.
Tiểu Kiều sư muội không nhẫn tâm nói tiếp, chỉ ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên lẳng lặng ngồi hồi lâu, biểu cảm trên mặt đều đã biến mất, trong lòng dường như có vô số lời muốn nói, nhưng cuối cùng hắn lại chỉ chậm rãi rót đan trà cho tiểu Kiều sư muội, nói khẽ:
- Uống trà đi, sắp nguội cả rồi!
Lúc trước Việt Quốc ngũ đại tiên môn quyết định muốn hợp lực đối kháng Âm Sơn Tông, tất nhiên là có tự tin của họ.
Mà tự tin này cũng rất đơn giản, đơn giản chính là ngũ đại tiên môn liên thủ, liền có thể kinh doanh Việt Quốc bền chắc như thép, Âm Sơn Tông muốn vươn tay vào cũng không dễ dàng, chỉ có điều, sự phát triển của tình thế lại nằm ngoài dự kiến của bọn họ, dưới áp lực cường đại của Âm Sơn Tông, nội bộ của ngũ đại tiên môn đều xuất hiện rất nhiều vấn đề, dẫn tới liên minh này không kiên trì được quá lâu đã cứ như vậy sụp đổ...
Ngũ đại tiên môn sụp đổ, cộng thêm hoàng thất Việt Quốc quật khởi, tất nhiên là càng ở vào xu hướng suy tàn.
Mà trong loại xu hướng suy tàn này, bị bức phải phong sơn, sinh ý các nơi đều bị phá huỷ, thậm chí là một số đệ tử ra ngoài bị giết là chuyện không thể tránh khỏi, so sánh với một loạt biến hóa đó, cái chết của Vu Tình cũng chỉ có thể xem như việc nhỏ không đáng chú ý!
Phương Nguyên không để tiểu Kiều sư muội nói tiếp, chính là muốn nắm đại cục trước.
Chỉ là...
Nhớ tới nữ tử từng kề vai chiến đấu với mình trong Ma Tức Hồ, trong lòng hắn vẫn có một loại cảm xúc khác thường dâng lên.
Rót một ly đan trà, sau đó Phương Nguyên không nói gì nữa.
Pháp chu bay về phía Việt Nam chi địa, sau đó rất nhanh liền tiếp cận Thanh Dương Tông.
Trên đường đi, Thần Vệ Quân của Việt vương đình không đuổi giết nữa, cũng không gặp phải cường địch gì, sau một ngày, pháp chu của Phương Nguyên liền dừng trước sơn môn của Thanh Dương Tông, từ rất xa hắn có thể nhìn thấy trong dãy núi, sương mù mờ mịt, dưới quang mang hoàng hôn, có thể mơ hồ nhìn thấy một mảng linh quang bao phủ trên dãy núi, như ẩn như hiện, giống như một cái lồng cực lớn.
Phương Nguyên nhìn một cái, tất nhiên là nhận ra được, đây là bộ dạng hộ sơn đại trận được thôi động toàn diện.
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi ở đây đợi chút, ta đi mời người mở đại trận!
Tiểu Kiều sư muội thần sắc có chút kích động, cười nói:
- Các sư trưởng nghe nói ngươi trở về, nhất định sẽ rất cao hứng.
Vừa nói nàng ta vừa xuống pháp chu.
Sau một thoáng, chỉ thấy đại trận trước sơn môn từ từ mở ra một thông đạo, vừa hay có thể đủ cho pháp chu bay vào.
Có thể nhìn thấy trong đại trận, lộ ra mấy đệ tử thủ trận Thanh Dương Tông mặc áo đỏ, lúc này đều ở trong đại trận, có chút vừa sợ lại vừa hiếu kỳ nhìn về phía Phương Nguyên, có điều kỳ quái là, lại không thấy có trưởng lão hoặc chấp sự tới đón...
Có điều lúc này, tất nhiên không phải là lúc chú trọng phô trương, Phương Nguyên điều khiển pháp chu, chậm rãi lái vào sơn môn.
Đỗ pháp chu ở trong một mảng sơn cốc, hắn liền cùng đám người tiểu Kiều sư muội đi tới Thanh Dương chủ phong.
Hiện giờ trở về sơn môn, nhìn cảnh vật ngày cũ, rõ ràng ở ngay trước mắt, Ngọc Phong Nhai, Quỷ Khốc Nham, Tạp Dịch Các, Tiểu Trúc Phong cùng với ngũ phong thập nhị cảnh khác, núi xanh như trước, nước xanh róc rách, đạo uẩn tiên điện, thật sự xinh đẹp không nói nên lời, chỉ là có lẽ do về vào lúc hoàng hôn, luôn cảm thấy cảnh vật ngày cũ của Thanh Dương Tông giống như phủ lên một tầng bi ai, thiếu rất nhiều sinh cơ.
Không biết vì sao, đến lúc này, vẫn không có chấp sự hoặc là trưởng lão quen thuộc với Phương Nguyên xuất hiện, nhưng Phương Nguyên tất nhiên cũng không muốn đợi thêm, bấm ngón tay tụ tường vân, bay lên trời, bay tới phương hướng chủ phong của Thanh Dương Tông.
- Cầu tiên môn thành toàn...
- Không phải ta không chịu tận trung, thật sự là hồng trần khó dứt, trong nhà không đồng ý...
Khi vừa xuống chủ phong, Phương Nguyên liền nhìn thấy, bên sơn môn hắn năm đó cùng Chu Thanh Việt một trên một dưới, sóng vai mà đứng, lúc này không ngờ lại quỳ gần trăm đệ tử Thanh Dương Tông, ai nấy mặt đầy vẻ đau thương, lớn tiếng khóc lóc về phía chủ phong.
Mà ở đối diện bọn họ, là mấy đệ tử nội môn mặc áo đỏ, đang trợn mắt nhìn về phía bọn họ, hai bên giằng co.
- Bọn họ đây là?
Phương Nguyên nhìn thấy những người này, thậm chí ở bên trong còn có thể nhìn thấy một số bóng hình quen thuộc, vẻ mặt lập tức hơi kinh ngạc.
- Bọn họ..
Tiểu Kiều sư muội nhìn những người đó một cái, trên mặt lộ ra nụ cười khổ:
- Là khẩn cầu tiên môn thả bọn họ rời khỏi!
Chương 927 Một bước lên núi (2)
- Thả bọn họ rời khỏi?
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, cũng lộ ra có chút khó hiểu.
Nhớ ngày đó khi hắn vừa tới Thanh Dương Tông, đó là loại khí tượng nào, cơ duyên tu tiên, mỗi người đều khao khát, khi đó có bao nhiêu người thiên tư không đủ, không thể được Thanh Dương Tông thu nhận sử dụng, cả ngày quỳ gối trước núi, khẩn cầu được nhận vào trong môn, ban thưởng tiên pháp, nào ngờ lần này trở về, không ngờ nhìn thấy ngược lại hoàn toàn ngược lại, không thấy có người muốn bái vào sơn môn, lại nhìn thấy gần trăm đệ tử muốn rời khỏi.
Giống như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Phương Nguyên, tiểu Kiều sư muội thấp giọng nói:
- Từ sau khi Việt vương đình quật khởi, liên minh của ngũ đại tiên môn sụp đổ, các đại tiên môn đều phải chịu áp lực đáng sợ, trong đây, bị nhằm vào nhất tất nhiên chính là Thanh Dương Tông chúng ta, mấy năm qua, phàm là đệ tử Thanh Dương Tông, chỉ cần rời núi, liền có họa sát thân, cho dù không rời núi, gia tộc, thân nhân của mình đều sẽ phải chịu rất nhiều uy hiếp, bởi vậy dần dần khiến cho nhân tâm hoang mang, nôn nóng bất an, không thể ở lại được!
- Kỳ thật trước đó, tông môn không chịu nổi áp lực, đã thả một đám đệ tử ly khai...
Tiểu Kiều sư muội nói đến đây, sắc mặt hơi ảm đạm, nói:
- Có điều người được thả đi lần đó, đại đa số đều là đệ tử gia tộc tu chân, tộc lão, gia chủ trong nhà họ đều tới Thanh Dương Tông quỳ xin Thanh Dương Tông thả bọn họ đệ tử rời khỏi.
- Tiên môn cũng không khống chế được, đành phải đáp ứng, lúc ấy ta chính là một trong số đó.
Nói đến đây, sắc mặt tiểu Kiều sư muội trở nên xấu hổ, ngừng lại một chút, mới ngẩng đầu giải thích với Phương Nguyên:
- Có điều, nhìn thì là thả cho đại bộ phận đệ tử của gia tộc tu chân đi, chặt đứt liên hệ với tiên môn, nhưng trên thực tế trong những người chúng ta, có rất nhiều người là phụng lệnh của tông chủ, âm thầm làm việc cho tiên môn, trên danh nghĩa thì đã cắt đứt quan hệ với tiên môn, kỳ thật cũng chỉ là để tránh khỏi khi hành tẩu ở bên ngoài, bị người ta nhằm vào, thậm chí là ám sát thôi!
Phương Nguyên không mở miệng, chỉ gật đầu.
Lúc trước ở quan khẩu, khi Lĩnh Nam Kiều gia và Việt vương đình Thần Vệ Quân đánh nhau, liền đã biết được nhiệm vụ của tiểu Kiều sư muội.
Phương Nguyên sắc mặt của Phương Nguyên, tiểu Kiều sư muội mới yên tâm, cười khổ nói:
- Lúc ấy tiên môn làm như vậy, cũng là hành động bất đắc dĩ, nhưng bất kể là như thế nào, mở ra khơi dòng này, lại dẫn tới nhiều mâu thuẫn hơn, hiện giờ vốn đã là lúc lòng người hoang mang, ai nấy đều cảm thấy bất an, đệ tử gia tộc tu chân ly khai, đệ tử bình thường sao còn có thể chịu được, thế là ai nấy đều ầm ĩ đòi rời khỏi.
Khi nói đến đây, nàng ta nhìn về phía đệ tử tiên môn đang quỳ gối dưới chủ phong.
Nhìn ra được, đối với những đồng môn tai vạ đến nơi thì đều muốn bỏ chạy này, cũng không có hận ý gì, chỉ có sự bất đắc dĩ rất sâu.
Phương Nguyên nhìn tràng cảnh này, cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Thậm chí là có một cỗ ấm ức tỏa ra trong lòng, khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái!
Thời gian năm năm, mình khó khăn lắm mới về được tới tiên môn, sao lại là loại bầu không khí này?
Thế là trong lòng cố nín nhịn, Phương Nguyên tản đi tường vân, chậm rãi đi xuống.
Với tu vi hiện giờ của hắn, khí cơ ám uẩn, khi đi tới trước chủ phong, những đệ tử tiên môn đang quỳ gối ở tiên môn đều không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, có người vừa quay đầu, nhìn thấy Phương Nguyên, cũng không nhận ra hắn là ai, càng không nhìn ra được cảnh giới của Phương Nguyên.
Khi nhìn thấy vẻ mặt non nớt của Phương Nguyên, lập tức cho rằng Phương Nguyên cũng giống như mình, còn nhường chỗ cho hắn.
Phương Nguyên không nhìn những đệ tử này, đi tới trước chủ phong, chỉnh đốn lại quần áo một chút, vẻ mặt trang nghiêm, hướng về phía trên chủ phong vái một cái, cao giọng nói:
- Đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc Phong Phương Nguyên, phụng lệnh tông chủ ra ngoài du lịch, hôm nay trở về, trả lại pháp chỉ!
Ầm!
Khi hắn nói, vận chuyển pháp lực, lập tức kinh động khắp nơi.
Trong thâm sơn nặng nề chung quanh, chim chóc bay ra, phá vỡ sự thanh u trong núi.
- Đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc Phong Phương Nguyên... Hôm nay trở về...
- Đệ tử Phương Nguyên... Hôm nay trở về...
Thanh âm của hắn vang đi rất xa, xao động trong vách đá trên núi, không ngừng có tiếng vọng.
- ...
- ...
Chung quanh nháy mắt liền im lặng, chỉ có thanh âm của Phương Nguyên quanh quẩn trong núi, vẫn réo rắt không dứt.
Những thanh âm hò hét kể khổ chung quanh cũng đều bị một tiếng này của hắn át đi, ai nấy đều sợ hãi, quay đầu nhìn Phương Nguyên, tuy từ trên vẻ mặt thì là tuổi tác không lớn, thậm chí trong bọn họ có rất nhiều người còn lớn hơn cả Phương Nguyên, nhưng trong một câu này của Phương Nguyên, cũng đã thể hiện ra cảnh giới tu vi hơn xa bọn họ, khiến cho bọn họ nhất thời vừa kinh vừa sợ.
- Hắn là... Hắn chính là đệ tử của Tiểu Trúc Phong đó?
- Là hắn... Hắn không ngờ đã trở lại?
Không biết qua bao lâu, nhóm người này mới lại ầm một tiếng loạn cả lên, lui về phía sau ba bốn trượng.
Lúc trước khi tu hành ở Thanh Dương Tông, Phương Nguyên phần lớn thời gian chỉ một mình tu hành, ít giao tiếp với người khác, người nhận ra hắn tất nhiên không nhiều lắm, về sau tuy lập công lớn, được rất nhiều người nhìn thấy, nhưng hiện giờ năm năm trôi qua, khí chất tướng mạo thay đổi, tất nhiên cũng không có nhiều người như vậy có thể liếc một cái liền nhận ra hắn, lúc này nghe thấy thân phận của hắn, những người này mới nhận ra hắn.
- Ầm.
Trên các đỉnh núi chung quanh, cũng có người vội vàng ngự kiếm bay ra.
Chương 928 Con người ai có chí nấy, ai có mạng nấy (1)
Tiểu Trúc Phong, Tử Vân Phong, Ngự Thần Phong, Long Ngâm Phong, Thần Tiêu Phong đều có bóng người nhấp nhoáng, vội vàng chạy tới, người tu vi cao thì đằng vân ngự kiếm, người tu vi thấp thì ở trong núi chạy như điên, có người sắc mặt kinh ngạc, có người thì vẻ mặt vui mừng, chạy như bay về phía này.
Trong đại điện xa xa, cũng có tạp dịch trốn trong điện thò đầu ra, chen chúc đầy cửa sổ.
Từ trong những khuôn mặt phức tạp đó, Phương Nguyên nhìn thấy rất nhiều người quen thuộc.
Có tiểu lạt tiêu Lăng Hồng Ba, có đệ tử chân truyền của Thần Tiêu Phong Nghiêm Cơ, có đệ tử chân truyền của Long Ngâm Phong Mạnh Hoàn Chân.
Bọn họ đều là vẻ mặt kinh ngạc, giống như đang không thể tin nổi mà nhìn Phương Nguyên, có người ra sức dụi mắt, cũng có người vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, muốn tiến lên nói chuyện, nhưng từ rất xa nhìn Phương Nguyên, không ngờ nhất thời không đề lên được dũng khí.
- Là Phương Nguyên à?
- Đúng là hắn, hắn không ngờ lại trở lại vào lúc này?
- Trời ạ, hắn sao lại dám về vào lúc này?
Chung quanh trầm mặc hồi lâu, ầm một tiếng bắt đầu nổi lên tiếng nghị luận vô tận, trong núi cuối cùng cũng có thêm sinh khí.
Chỉ là lúc này, Phương Nguyên lại có không để ý tới chào hỏi với người quen.
Hắn chỉ ngưng thần nhìn về phía một cung điện trên Thanh Dương chủ phong, chỉ thấy nơi đó yên lặng không một tiếng động, chỉ có mấy ngọn đèn.
Một tiếng bái sơn này kinh động tới cả Thanh Dương Tông, nhưng ở phương hướng chủ điện, vẫn là một mảng yên ắng, nếu ngưng thần nhìn lại, liền có thể nhìn thấy chung quanh chủ điện đó, bố trí một đại trận rất dày, lại ngăn cách chủ điện và, thành hai thế giới.
Hơi trầm ngâm, hắn liền trực tiếp bước lên hư không, tay áo như rồng, trực tiếp xòe ra.
Trong mắt các đệ tử Thanh Dương Tông, Phương Nguyên trước tiếp từ dưới núi bước lên đỉnh núi, sau đó tay áo vung lên, đại trận thần bí trên núi liền trực tiếp chia làm hai nửa ở dưới tay hắn, sau đó hắn áo xanh phần phật, bước vào trong chủ điện.
Lúc pháp chu của Phương Nguyên lái vào sơn môn Thanh Dương Tông, trong tổ điện ở Thanh Dương chủ phong, chính là lúc không khí đang áp lực cực độ.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ở bên cạnh hắn, là Vân trưởng lão chấp chưởng Tiểu Trúc Phong, mà ở đối diện bọn họ, ngồi là Tiêu trưởng lão chấp chưởng Tử Vân Phong, trong cả tòa đại điện, chỉ có ba người bọn họ, nhưng ở ngoài điện, lại có thể nhìn thấy một đám trưởng lão và chấp sự đang xúm lại, đều vây quanh cửa, thần sắc lo lắng, chờ một kết quả.
Mà từ vẻ mặt của bọn họ cũng có thể nhìn ra được, lờ mờ phân làm hai nhóm, đang giằng co.
- Tông chủ, ý tứ của ta đã được biểu đạt rất rõ ràng rồi!
Tiêu trưởng lão sau khi trầm mặc một lúc, chậm rãi mở mắt, trong mắt, tinh quang lấp lánh, nhìn Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang, thấp giọng nói:
- Lão phu chỉ cần thủ mệnh đăng của mình và mười bảy chấp sự dưới trướng, cùng với một trăm ba mươi hai vị đệ tử, tự nắm hương khói, rời khỏi Thanh Dương Tông, từ nay về sau, phúc họa tự chịu, ai tu đạo của người nấy, tông chủ vì sao vẫn không chịu đáp ứng?
Những lời nói thế này, nếu lưu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến người ta cả kinh tới rớt cả cằm.
Nhưng lúc này tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang nghe vậy lại bất động thanh sắc, thản nhiên nói:
- Tiêu sư đệ, nửa năm trước, ngươi muốn rời khỏi sơn môn, một mình ra ngoài tu hành, không để ý tới an nguy của sơn môn, ta đã đáp ứng, nhưng hiện giờ ngươi càng thậm tệ hơn, muốn tới đòi mệnh đăng của mình, còn muốn mang đi một đám chấp sự và đệ tử, thế này không khỏi rất khiến ta khó xử.
Hắn thở dài rồi mới nói tiếp:
- Hiện giờ Tần sư đệ bị thương, vẫn đang bế quan, Thái Thạch trưởng lão dốc hết sức trấn thủ thủ sơn trận khu, không thể phân thân, nơi đây chỉ có ba người chúng ta, một số lời cũng có thể nói thẳng, hiện giờ Việt Quốc ngũ đại tiên môn, vốn là dựa vào kết minh, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng Việt vương đình thế lớn, ngũ tông liên minh, vốn đã thế nguy, hiện giờ ngươi bỏ đi như vậy, liền đại biểu cho bản thân Thanh Dương Tông chúng ta đã phân liệt, ý kiến không hợp, vậy thì sao có thể yêu cầu bốn đại tiên môn khác cùng tiến cùng lùi với chúng ta.
- Cái danh Việt Quốc Ngũ Đại Liên Minh vốn là đã chỉ còn trên danh nghĩa, tông chủ còn để ý làm gì?
Tiêu trưởng lão thản nhiên nói:
- Đại thế đến giờ, có thủ cũng vô ích, đường ai nấy đi tất nhiên là tốt nhất, tông chủ việc gì phải cưỡng cầu?
Nghe thấy những lời này, Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang thở dài, nhưng Vân trưởng lão ở bên cạnh lại sắc mặt thầm tức giận, chậm rãi mở miệng nói:
- Tiêu sư đệ, việc Việt Quốc ngũ đại tiên môn liên minh, có lẽ thật sự đã là chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng hương khói của Thanh Dương Tông thì vẫn còn, đại đạo chưa tuyệt, anh linh của lịch đại tổ sư chưa diệt, ngươi sao có thể công khai, nói ra những lời đường ai nấy đi như vậy?
Với tính tình của Vân trưởng lão, khiển trách thẳng mặt như vậy, có thể nói là đã phẫn nộ đến cực điểm.
Tiêu trưởng lão nghe hắn nói vậy, lại chỉ hơi cúi mặt, không hề dao động, thản nhiên nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản, lúc trước tiểu nhi đó rời núi, vốn là ba người các ngươi quyết định, liên quan gì tới chúng ta? Ta cũng hiểu ý đồ lúc đó của các ngươi, chẳng qua là cảm thấy thiên tư của tiểu nhi đó không tục, thành tựu tương lai không thấp, có thể mang đến hy vọng lớn hơn cho Thanh Dương Tông, thậm chí, hoàn thành nguyện vọng lâu nay của các ngươi, dẫn dắt Thanh Dương Tông đi tới vị trí đệ nhất đại tiên môn Vân Châu.
Khi nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn tông chủ Thanh Dương Tông một cái.
Chương 929 Con người ai có chí nấy, ai có mạng nấy (2)
Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, thanh âm hơi trầm xuống, thậm chí mang theo sự tức giận và không cam lòng:
- Nhưng vì sao phải bởi vì chút dã tâm và không cam lòng này của các ngươi mà kéo theo nhiều đệ tử của Thanh Dương Tông như vậy phải cùng gánh vác phiêu lưu này?
- Ngươi.
Vân trưởng lão biến sắc, cuồng nộ ám sinh.
Nhưng tông chủ Trần Huyền Ngang lại cản hắn lại, nhìn về phía Tiêu trưởng lão, nói:
- Tiêu sư đệ, ngươi không phải không rõ, tông môn quật khởi, chế hành Vân Châu, đó không phải là chuyện của một người hai người, đây là chuyện có lợi rất lớn cho mỗi người trên dưới Thanh Dương Tông.
- Là có lợi đối với người còn sống.
Tiêu trưởng lão thản nhiên nói:
- Mà cái bánh vẽ này của các ngươi, người chết rồi thì ai có thể xem được nữa.
Khi nói đến đây, sắc mặt hắn ngược lại càng khó coi hơn, lạnh lùng nói:
- Huống trưởng lão bởi vì các ngươi dốc hết sức muốn đối kháng với Âm Sơn Tông, ở trên U Vân Sơn bị yêu ma vây khốn, đường đường một thân tu vi Kim Đan, kết quả lại bị người ta chú chết, có thấy được không?
- Các đệ tử vốn tiền đồ không kém, kết quả ở ngoài núi bị thích khách Cửu U Cung trảm sát có thấy được không?
- Những gia tộc tu chân trong một đêm bị giết tới ngay cả ngọn cỏ cũng không còn có thấy được không?
Mỗi một câu nói, khí thế trên người Tiêu trưởng lão liền nặng thêm một phần, khi đến cuối cùng, đã không ngờ giống như đang chất vấn tông chủ Thanh Dương Tông:
- Hôm nay, lão phu chính là muốn đại diện cho những oan hồn chết oan đó, cùng với những đệ tử vô tội không muốn cuốn vào trận phân tranh này, lại bị các ngươi cường hành giữ lại trong núi hỏi một câu, dựa vào cái gì mà vì dã tâm của các ngươi lại bắt chúng ta phải trả một cái giá cực đắt như vậy?
Thanh sắc câu lệ, nếu cứ muốn dùng một câu để hình dung lời nói của Tiêu trưởng lão, vậy thì chỉ có bốn chữ này.
Mà đến lúc này, tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang và Vân trưởng lão lại đều trầm mặc.
Giống như hai người bọn họ đã bị Tiêu trưởng lão hỏi cho nghẹn lời.
Qua một lúc, tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang mới có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, buồn bã nói:
- Đại khái, chính bởi vì người có loại suy nghĩ này rất nhiều, cho nên liên minh của ngũ đại tiên môn mới dễ dàng bị phá hỏng như vậy!
Vân trưởng lão cũng chậm rãi nói:
- Hai năm trước, Tiêu sư đệ ngươi rời khỏi Thanh Dương Tông trốn ra ngoài, Tần sư đệ đi khuyên ngươi, kết quả bị người ta đánh cho trọng thương, mạng như mành treo chuông, chạy về trong núi, ngươi thì lại không rụng lấy một sợi tóc, xem ra, lúc ấy chắc cũng có yêu nhân của Âm Sơn Tông tìm được ngươi, có điều ngươi lại không căm phẫn ra tay như Tần trưởng lão, mà là bị thay đổi cách nghĩ nào đó.
Đối mặt với suy đoán này của Vân trưởng lão, Tiêu trưởng lão rất thần kỳ lại không phản bác.
Qua một lúc, hắn ngược lại trực tiếp gật đầu, nói:
- Lão phu đúng là đã minh bạch tâm tư của mình vào lúc đó!
Nói xong ngẩng đầu nhìn lướt qua trên mặt tông chủ Thanh Dương Tông và Vân trưởng lão, thản nhiên nói:
- Ta không muốn bị cuốn vào trong phân tranh tiên môn, chỉ cầu có thể an tâm tu hành, cho nên ta mới đến muốn cầm theo mệnh đăng của ta rời khỏi, mà những chấp sự và đệ tử đi theo ta, nếu tâm của bọn họ cũng không ở trong tiên môn, các ngươi việc gì cứ muốn cường hành giữ lại, để cho họ đi theo chúng ta đi!
Hơi dừng lại một chút, hắn lại bổ sung một câu, nói:
- Như vậy, cho dù Thanh Dương Tông bị tiêu diệt, vẫn có chút hương khói kéo dài!
- Nếu các ngươi ly khai, vậy thì không còn là hương khói của Thanh Dương nữa!
Tông chủ Trần Huyền Ngang thản nhiên nhìn Tiêu trưởng lão một cái, nói:
- Lúc trước ngươi và ta cùng tranh vị trí Thanh Dương tông chủ, khi đó tu vi của ngươi cao hơn ta, nhưng sư tôn lại truyền vị trí tông chủ cho ta, hiện tại ta cuối cùng cũng minh bạch dụng ý của sư tôn, Tiêu sư đệ, ngươi quả nhiên không thích hợp làm người đứng đầu một tông, nhà có ngàn người, chủ sự lại chỉ có một, mỗi một môn phái và đạo thống, đều sẽ gặp phải các loại kiếp nạn. Mà vào những lúc như thế này, thân là tông chủ, tất nhiên phải làm ra quyết định mà một tông chủ nên có, ví dụ như năm đó yêu ma xâm nhập, sư tôn quyết định Thanh Dương Tông chúng ta đốc sức chống đỡ, ví dụ như năm năm trước yêu ma bức cung, ta làm chủ bảo vệ tiểu Phương Nguyên. Những việc này, nên làm thì làm.
Trần Huyền Ngang ngừng lại một chút, lạnh lùng nói:
- Ta vốn không cần bắt tất cả mọi người đều đồng ý, chỉ cần chịu trách nhiệm với một đại bộ phận người!
Những lời này nói cho sắc mặt Tiêu trưởng lão có chút tức giận.
Hắn không nhịn được nghiêng người về phía trước, quát khẽ:
- Ai nghe theo đạo lý lớn của ngươi chứ, ta chỉ biết quyết định của ngươi đã hại chết không ít người, hơn nữa xem ra ngươi sẽ hại chết nhiều người hơn, chúng ta chỉ không muốn ở lại tuẫn táng, cho nên chúng ta chuẩn bị muốn rời đi.
- Người khi gặp nguy nam, cụt tay cũng phải cầu sinh, khi thân thể gầy yếu, gian khổ tới mấy cũng phải ma luyện.
Thanh âm của tông chủ Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang thấp xuống, nhìn về phía một gốc hoa lan lộ ra có chút héo úa ở bên tay trái mình, mới nhẹ giọng nói tiếp:
- Cũng tương tự như vậy, muốn thấy hoa nở, tất nhiên phải khổ công chăm sóc, hiện giờ chính là lúc Thanh Dương Tông nhiều lần trải qua hỏa kiếp, niết bàn trùng sinh, các ngươi các ngươi không chịu nổi những áp lực này, làm thế nào mà mong cầu vinh quang cho tông môn?
Tiêu trưởng lão lạnh lùng nhìn tông chủ Trần Huyền Ngang, một lát sau, hắn mới đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Chúng ta cũng không cần hưởng thụ mệnh tốt vinh quang của Thanh Dương Tông tương lai, chỉ cầu tông chủ lúc này trả lại mệnh đăng cho chúng ta, thả cho chúng ta một con đường sống đi!
Chương 930 Ta cho ngươi đi trước (1)
Tông chủ Thanh Dương Tông trầm mặc một lúc, chậm rãi gật đầu.
Mày Vân trưởng lão lập tức nhíu lại, nhìn về phía tông chủ Thanh Dương Tông.
Nhưng tông chủ Thanh Dương Tông lại nhẹ nhàng xua tay, nói:
- Nhiều lời vô ích, hắn muốn đi thì cứ để hắn đi là được!
Tiêu trưởng lão đó dường như cũng không ngờ tông chủ lại dễ dàng đáp ứng như vậy, sau khi hơi ngẩn ra,thử bấm một pháp ấn, lại thấy ở phía sau tông chủ, trên cái giá chiếm cả nửa tòa đại điện, hơn một trăm mệnh đăng bay nhanh về phía hắn, mà tông chủ lại không hề ngăn cản, lúc này mới xác định tông chủ đã thực sự cho phép mình lúc này rời khỏi Thanh Dương Tông, lập môn hộ khác.
- Đại kế ngàn năm của Tông chủ, chúng ta không có phúc hưởng, có điều cũng cảm tạ sư huynh ngươi đã thả cho chúng ta rời khỏi.
Tiêu trưởng lão lấy mệnh đăng, cười cười thi lễ với tông chủ, sau đó chậm rãi đứng lên, khi sắp ra khỏi cửa, lại quay đầu nhìn tông chủ Trần Huyền Ngang một cái, cười nói:
- Xem ra tông chủ thực sự rất lòng tin với tiểu đồ họ Phương đó, có điều kể ra, tiểu đồ đó lúc trước học được Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng thực sự rất kinh diễm, dù là ai cũng cũng không nhịn được mà muốn đặt mấy phần tiền cược lên người hắn, nhưng đáng tiếc, việc tu hành thiên biến vạn hóa, chìm chìm nổi nổi, ai có thể thực sự nói chắc được?
Dứt lời, cũng thản nhiên cười một tiếng, nói:
- Trước đây tin tức nói tiểu nhi đó đã chết ở bên ngoài, ta cũng biết đó là lời đồn Việt vương đình vì muốn dao động lòng tin của ngũ đại tiên môn mà phóng ra, chỉ có điều, đại đạo đằng đẵng, gian khổ vô tận, hắn cho dù chưa chết ở bên ngoài, cũng lẻ loi một mình, không có tiền bối chỉ dạy, cũng không có tông môn làm chỗ dựa, cho dù thực sự được người ta nhìn trúng, vậy cũng có khả năng đã thành đệ tử của nhà khác, sư huynh, vì hy vọng hư vô mờ mịt đó, ngươi lại bỏ vào nhiều như vậy, có đáng không?
Tông chủ Trần Huyền Ngang lẳng lặng nghe hắn nói, bất động thanh sắc, cũng không có biểu cảm gì, chỉ cúi mắt nhìn tim.
Tiêu trưởng lão thấy bộ dạng này của tông chủ Trần Huyền Ngang, nụ cười trên mặt càng lạnh, thở dài:
- Thôi khi sắp chia tay, cũng hy vọng nỗi khổ tâm của tông chủ ngươi đừng vô ích, nguyện một ngày kia, ngươi thật sự có thể nhìn thấy vinh quang ngày xưa của Thanh Dương Tông.
Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi.
Nghe ra ý chế giễu trong lời nói của hắn, trên mặt Vân trưởng lão đã có chút nộ khí.
Nhưng tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang lại bỗng nhiên mở mắt, cười nói:
- Việc gì phải đợi tới một ngày kia?
Tiêu trưởng lão hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn.
Lại thấy trên mặt tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang lộ ra một nụ cười, bỗng nhiên nhẹ nhàng giơ tay, điểm lên gốc hoa lan đó.
Một đạo mộc khí thuần hậu bám vào trên hoa lan, lập tức khiến cho hoa lan đó sinh cơ bừng bừng, nháy mắt liền nở hoa.
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên ở dưới núi bay lên, xé mở đại trận ngăn cách tất cả dao động pháp lực và thanh âm ở chung quanh chủ điện, sau đó áo xanh phần phật, thân hình lưu chuyển, đi qua những trưởng lão và chấp sự đang canh giữ ở cửa đại điện, thấp thỏm bất an chờ tin tức, hai tay chắp sau lưng, giống như không nhiễm phiến một hạt bụi đi vào đại điện.
Khi hắn ở dưới chân núi, đã ngửi được một số khí cơ không bình thường, lần này đi lên, đã chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng không ngờ, trong đại điện, không khí mặc dù có chút áp lực, nhưng lại lộ ra một mảng bình thản.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang lúc này cũng đang chậm rãi từ trên bồ đoàn đứng dậy, nghênh đón Phương Nguyên Phương Nguyên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, thở dài một tiếng, cười nói:
- Năm năm khổ thủ cuối cùng cũng không phụ, lục đạo khôi thủ của Thanh Dương Tông chúng ta về rồi!
- Là Phương Nguyên?
- Ngươi sao lại quay về vào lúc này?
Một màn thình lình xảy ra khiến cho ba vị lão tu trong đại điện đều lộ ra thần sắc phức tạp cực độ.
Tông chủ Trần Huyền Ngang còn lộ ra trầm ổn, mặt mày tươi cười, cũng không có bao nhiêu kinh hỉ.
Nhưng Vân trưởng lão thì lại vẻ mặt ngạc nhiên, thanh âm lộ ra vẻ vô cùng bất ngờ, trong hai mắt, hiện ra một cỗ thần sắc không thể tin nổi, rõ ràng có thể nhìn thấy hắn đang chớp chớp mắt, dường như có chút không xác định một màn xuất hiện trước mắt này là thật hay giả.
Mà vị Tiêu trưởng lão kia thì theo bản năng lui về phía sau hai bước, lúc này mới mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm về phía Phương Nguyên.
Lúc Phương Nguyên cường hành lên núi, là cho rằng trong chủ điện trên núi sinh ra biến cố lớn, nhưng khi tới vừa nhìn một cái, lại không nhìn thấy cảnh tượng ác đấu như trong tưởng tượng, trong lòng cũng hơi yên tâm, Vân trưởng lão và tông chủ đều bình yên, vậy không có gì đáng ngại cả.
Thế là hắn cũng thu liễm pháp lực, hai tay khoanh trước ngực, khom người hành lễ vãn bối.
- Thanh Dương đệ tử Phương Nguyên, bái kiến tông chủ, Vân trưởng lão, đệ tử phụng mệnh ra ngoài du lịch, hôm nay công đức viên mãn, về núi rồi.
Sau một cái vái này, Tử Vân Phong Tiêu trưởng lão đó cuối cùng cũng xác định được thân phận của Phương Nguyên, một hơi nghẹn trong ngực.
Lúc trước khi ở Thanh Dương Tông, hắn chấp chưởng Tử Vân Phong, cao cao tại thượng, sao lại không nhận ra Phương Nguyên, cho dù nghe nói thiên tư của Phương Nguyên không tầm thường, cũng ở trong một số trường hợp công khai nhìn thấy hắn, nhưng một câu cũng không nói, lại chỉ coi như không nhận ra, hơn nữa hiện giờ Phương Nguyên qua năm năm trở về, một thân tu vi cũng vậy, khí cơ cũng thế, đều đã hoàn toàn thay đổi, cũng khiến cho hắn nhất thời không nhận ra...
Mà nay bỗng nhiên nhìn thấy Phương Nguyên hiện thân, trong lòng lại có một loại cảm giác vô cùng cổ quái.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất