Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 931 Ta cho ngươi đi trước (2)

Sao đúng lúc mình muốn đòi lại mệnh đăng, dẫn đệ tử dưới trướng rời núi, mở hương khói khác thì hắn lại trở về?

Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?

...

...

- Ha ha, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!

Tông chủ Trần Huyền Ngang lại bật cười ha ha, hắn quan sát Phương Nguyên từ trên xuống dưới, ánh mắt cũng có chút thâm trầm phức tạp.

Có điều sau khi nhìn một lúc, hắn lại không nói gì, chỉ gật đầu:

- Tốt lắm!

Mà Vân trưởng lão thì chỉ nặng nề nhìn Phương Nguyên, dường như muốn nhìn thấy tất cả biến hóa trên người hắn, nhưng dựa vào tu vi Kim Đan hậu kỳ hiện giờ của hắn, vừa nhìn một cái, không ngờ chỉ cảm thấy giống như lọt vào trong sương mù, nhìn không quá rõ, chỉ có thể xác định được một điểm, đó chính là một thân tu vi hiện giờ của Phương Nguyên, đã đạt tới Kim Đan trung kỳ, một số thứ sâu hơn thì không dám xác định.

Thế là sau khi hắn trầm mặc rất lâu, lại trầm giọng thở dài, nói:

- Sao không kết Nguyên Anh rồi hẵng về?

...

Tông chủ và Vân trưởng lão sau khi nhìn thấy Phương Nguyên, lời nói ra đều rất đơn giản.

Có điều càng là những lời đơn giản, có đôi khi thứ truyền đạt ra ngược lại nhiều hơn một chút.

Trong lòng Phương Nguyên cảm thấy có chút lo lắng, ngẩng đầu cười cười.

- Hiện giờ cũng đủ rồi!

Hắn nhẹ giọng trả lời, sau đó đứng thẳng dậy, nhìn về phía trong đại điện, nhìn lướt qua vẻ mặt có chút kinh nghi bất định đó của Tiêu trưởng lão, mới nói:

- Vừa rồi vào sơn môn, đệ tử không thấy chư vị trưởng lão chấp sự, cho rằng trên núi có biến, mạo muội xông lên núi, lại không biết sư môn có gặp vấn đề gì hay không, đệ tử đã về núi, tất nhiên phải cống hiến chút sức khuyển mã!

Nghe thấy vậy, Tiêu trưởng lão lập tức hơi biến sắc, lại lui về phía sau một bước.

Hắn cũng giống như Vân trưởng lão, sau khi Phương Nguyên vào điện thì chằm chằm nhìn chằm chằm Phương Nguyên, muốn nhìn thấu tu vi của hắn, nhưng chỉ nhưng chỉ nhìn ra hắn là cảnh giới Kim Đan, lại không thể nhìn thấy thấu triệt hơn, lúc ban đầu, hắn còn tưởng rằng Phương Nguyên là tạp tu sĩ, nhưng nhìn thấy bộ dạng khí định thần nhàn của Phương Nguyên, lại nghĩ tới hắn vừa rồi xâm nhập chủ điện được tầng tầng đại trận bao bọc, không tốn chút công sức nào, ngoài điện lại có nhiều trưởng lão và chấp sự như vậy, đều không thể ngăn cản hắn, liền cũng đoán được, tu vi của Phương Nguyên tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.

Điều này cũng khiến hắn trong lòng nhất thời có chút phức tạp.

Mặc dù cảm thấy Phương Nguyên hiện giờ chỉ là cảnh giới Kim Đan, không đáng e ngại, nhưng lại nghĩ đến, vị Thanh Dương đệ tử này năm năm trước khi rời khỏi Việt Quốc mới chỉ vừa kết Trúc Cơ, hiện giờ chỉ có năm năm trôi qua, liền đã một hơi trở thành đại tu Kim Đan giống như mình, tư vị trong lòng thực sự rất khó hình dung, lại thấy Phương Nguyên hỏi chuyện phát sinh trong điện, liền có chút kiêng kị.

Có điều nằm ngoài dự đoán mọi người, Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang nghe Phương Nguyên nói vậy, lại chỉ cười nhạt, nói:

- Vừa rồi chỉ là Tiêu sư đệ thương thảo chút chuyện với chúng ta, hiện giờ đã xử lý thỏa đáng rồi, ngươi cũng không cần phải quan tâm, đến nói chuyện với chúng ta đi!

- Vâng!

Phương Nguyên gật đầu, chậm rãi tiến về phía trước.

Tiêu trưởng lão vừa rồi đang muốn xuất môn, lại vừa hay cản trước người hắn, ở trong lòng Tiêu trưởng lão, chỉ cảm thấy Phương Nguyên cũng chỉ là cảnh giới Kim Đan giống như mình, bối phận của mình lại cao hơn, tất nhiên không có đạo lý phải nhường đường cho hắn, nhưng cũng không biết vì sao, nhìn thấy Phương Nguyên vẻ mặt lạnh lùng tiến về phía trước, khí cơ thâm trầm, không ngờ trong lòng hoảng hốt, theo bản năng tránh sang bên một bước.

Phương Nguyên gật đầu với hắn, tỏ ý cảm ơn, sau đó đi tới bồ đoàn hắn vừa ngồi, chậm rãi ngồi xuống.

Thanh Dương tông chủ ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu trưởng lão, không nói gì.

Nhưng Tiêu trưởng lão lại dường như nhìn thấy một nét cười ở đáy mắt hắn, trong lòng lờ mờ sinh giận, lại cảm thấy mình vừa rồi không ngờ bị khí cơ của đệ tử tiểu bối đó chấn nhiếp, theo bản năng nhường đường cho hắn, càng có chút xấu hổ, trong lòng sinh ra một loại cảm giác cực kỳ khó chịu.

Đợi cho Phương Nguyên ngồi xuống, Vân trưởng lão mới vội hỏi:

- Phương Nguyên, mấy năm nay du lịch bên ngoài, đi những đâu?

Phương Nguyên trầm mặc một chút, nói:

- Đệ tử trước tiên tới Phách Hạ Châu, ở Ô Trì Quốc học được chút trận pháp, lại tới Thiên Lai Thành Kim gia học pháp, về sau trắc trở tới Trung Châu, tham dự đại khảo lục đạo, sau đó thì lòng lo cho tiên môn, không dám chậm trễ nữa, chạy về trong môn thăm viếng!

- Ngươi tham gia đại khảo lục đạo?

Trong lòng Vân trưởng lão khẽ động, đoán được nguyên nhân Phương Nguyên dám trở về vào lúc này, cười cười:

- Xếp hạng thế nào?

Không đợi Phương Nguyên trả lời, Thanh Dương tông chủ bỗng nhiên ở trong không trung viết ra một chữ "lục", sau đó hỏi Vân trưởng lão:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Vân trưởng lão nhất thời ngẩn ra, sau đó có chút kích động:

- Không ngờ vào top 10, là cuộc thi nào?

Thanh Dương tông chủ cười khẽ, lấy ra một đạo Vạn Lý Vân Thư mới tinh, cười nói:

- Đây là ta ngày hôm qua vừa nhận được, thật giả chưa rõ, chưa cho các ngươi xem qua, lại nhìn trộm một chút, chữ lục này cũng không phải là đứng thứ sáu trong cuộc thi nào, mà là...

- Lục đạo khôi thủ!

Vân trưởng lão nhìn vướt qua mấy chữ trên vân thư, biểu cảm đột nhiên biến đổi, chẳng buồn để ý tới phong thái, giật phắt lấy.

Vạn Lý Vân Thư, vốn là một loại văn thư bí pháp truyền tin trong giới tu hành, lúc ban đầu là do Dịch Lâu sáng tạo ra, ghi lại các loại đại sư, tin tức trong thiên hạ, truyền tới tứ phương, về sau liền bị càng lúc càng nhiều người học được, một mặt ghi chép các loại đại sự phát sinh trong giới tu hành, mặt khác cũng phụ trách truyền tới một số tin tình báo bí mật, tuy giá trị vô cùng cao, nhưng cũng là vật đáng với giá tiền.
Chương 932 Tử Trản Mệnh Đăng (1)

Mà vào những lúc cần kíp, Cực Bắc Tuyết Nguyên phát sinh đại sự, chỉ cần một ngày thời gian, liền có thể truyền tới Nam Hải.

Quả thực là so với tu sĩ Nguyên Anh toàn lực đi đường còn nhanh hơn.

Bức Vạn Lý Vân Thư trong tay Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang này nhìn thì cũng bí mật đến cực điểm, bên trên chỉ có mấy chữ ít ỏi, ghi lại chuyện Phương Nguyên tham gia đại khảo lục đạo, bên trên in pháp ấn tông môn của Phong Hành Tông, đại biểu cho trình độ tin cậy của tin tức này.

Cho dù là Phương Nguyên, cũng không ngờ tông chủ lại có thể lấy được loại Vạn Lý Vân Thư này.

Hắn vốn tưởng rằng, tin tức có liên quan tới đại khảo lục đạo, với tốc độ dùng miệng người lan truyền thông thường nhất trong giới tu hành, vậy ít nhất cũng phải sau nửa tháng mới có thể truyền khắp Vân Châu, không ngờ trước khi mình trở về, Thanh Dương tông chủ đã biết rồi.

Thấy Vân trưởng lão càng đọc càng kinh ngạc, hắn cũng chỉ có thể thành thành thật thật giải thích:

- Vân thư ghi chép có sai lầm, kỳ thật đệ tử không phải lục đạo khôi thủ, lúc ấy trong đại khảo lục đạo, đệ tử chỉ đoạt tứ đạo khôi thủ trận đạo, đan đạo, phù đạo cùng với đạo chiến cuối cùng, khí đạo chỉ là giúp người khác làm một việc nhỏ, giúp hắn đoạt được khôi thủ, về phần kiếm đạo, danh hiệu khôi thủ cũng không phải đệ tử đoạt...

Nói đến đây, hơi dừng lại một chút, nói:

- Có điều đoạt khôi thủ kiếm đạo cũng là Thanh Dương đệ tử ta, chính là Quan Ngạo sư huynh từng ở Tử Vân Phong tu hành, về sau bị vứt bỏ ở trận cốc, đi theo đệ tử vào Ma Tức Hồ lập công, cuối cùng lưu lại Tiểu Trúc Phong!

- Rầm.

Một thanh âm đột nhiên vang lên, là Tiêu trưởng lão ở cửa đại điện suýt nữa thì ngã sấp xuống, vội vàng bám vào cửa điện.

- Quan Ngạo?

Tông chủ Thanh Dương Tông và Vân trưởng lão cũng đều kinh hãi, sắc mặt có chút không thể tin nổi.

Bọn họ cũng không quên tên cao to vóc dáng kinh người đó, chỉ là không ngờ hắn cũng có danh khôi thủ trong người.

Trong Vạn Lý Vân Thư đó cũng không ghi lại điểm này.

Có điều càng giật mình hơn là Tử Vân Phong Tiêu trưởng lão, trong lòng hắn đã loạn rồi.

Vội vàng xoay người đi ra ngoài điện, phải mau chóng trở về cân nhắc một phen.

Nhưng hắn cũng không ngờ là, vừa đi tới cửa đại điện, chợt thấy trước mắt tối sầm lại, lại là tiểu Kiều sư muội đang cùng một người gạt đám người ngoài điện đi tới cửa đại điện, cũng vừa hay đối mặt với Tiêu trưởng lão, chắn ở cửa đại điện.

Tâm ý của Tiêu trưởng lão đang loạn, thuận tay phất một cái, thấp giọng quát:

- Đừng có cản đường.

Dưới một phất này, cự hán đó không nhúc nhích.

Tiêu trưởng lão lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía cự hán đó, nhìn thấy khuôn mặt hắn, trong lòng lập tức hơi kinh hãi.

- Là ngươi...

Hắn rất nhanh, liền nhận ra người trước mắt này chính là khí đồ trước kia của Tử Vân Phong, trong lòng càng cả kinh.

Có điều hắn nhận ra Quan Ngạo, Quan Ngạo lại không nhận ra hắn, sau khi rời khỏi Thanh Dương Tông, ký ức của Quan Ngạo cơ hồ là được làm mới, hắn hiện giờ chỉ đứng ở cửa đại điện, nhìn thấy lão đầu tử này vừa thấy mặt đã dùng tay áo phất mình, trong lòng tất nhiên không thống khoái, nhưng dù sao gần đây mỗi ngày đều bị Phương Nguyên ép phải đọc sách, tốt xấu gì cũng biết một số lễ số và quy củ...

Thế là hắn cũng không tức giận, chỉ vươn tay ra tóm lấy vai Tiêu trưởng lão.

Tiêu trưởng lão vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn, đang có chút ngây đơ, thình lình bị hắn tóm lấy bả vai, cảm thấy nhất thời kinh hãi, cảm giác giống như có một ngọn núi lớn đang nặng nề đè tới, một thân pháp lực cấp tốc dũng động, giống như núi lửa bùng nổ, nhưng mặc cho hắn thôi động pháp lực, bàn tay ấy đè lên vai mình, liền giống như cả người mình đều bị trấn áp dưới một ngọn núi lớn, không thể động đậy.

Sau đó thì hắn cứ như vậy trực tiếp bị Quan Ngạo xách lên, xoay người đặt ở ngoài cửa điện.

Sau đó còn vỗ vỗ vai Tiêu trưởng lão, cười ha ha nói:

- Ngươi lớn tuổi hơn, ta nhường ngươi đi trước!

- Ặc.

Chuyện này khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Ngay cả Thanh Dương tông chủ và Vân trưởng lão ở trong điện cũng kinh ngạc thò đầu ra nhìn, không để ý tới hình tượng.

Tiểu Kiều sư muội đứng ở bên cạnh, lại cả kinh tới hoa dung thất sắc, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

Tiêu trưởng lão lại vừa kinh vừa sợ, mặt đã đỏ bừng, nhưng chỉ trợn to mắt nhìn Quan Ngạo, một câu cũng không dám nói.

Nhìn thì động tác vừa rồi cực kỳ đơn giản, nhưng bọn họ lại đều nhìn ra có thứ gì đó rất đáng sợ.

Đó chính là một trong tứ đại trưởng lão bối phận cao nhất trong Thanh Dương Tông, một thân tu vi Kim Đan hậu kỳ, nhưng vừa rồi cự hán này vươn tay ra, liền tóm được vai hắn, dưới tình huống Tiêu trưởng lão đã tuôn ra pháp lực, vẫn không thể hất văng được tay hắn, thậm chí còn trực tiếp bị hắn nhẹ nhàng xách lên, đặt ở ngoài điện, đây là muốn làm gì, coi Tiêu trưởng lão là tiểu hài tử cởi truồng à?

Mà đối với Tiêu trưởng lão, vừa nghĩ tới áp lực cực lớn hoàn toàn không thể chống lại đó, tim cũng như ngừng đập.

Loại động tác gần như là có tính vũ nhục này, nhất là bị đại hán này tóm lấy, loại cảm giác tính mạng nằm trong tay người khác, dường như tùy thời đều có khả năng bị lấy đi này khiến cho hắn trong vô thức đã muốn nhảy bật lên, hạ sát thủ, nhưng hắn lại không dám...

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đây là quái vật từ đâu ra vậy?

Sao có thể là tên ngốc lúc trước mình mang về núi?

Quan Ngạo là khí đồ của Tử Vân Phong, Tiêu trưởng lão thì là đại trưởng lão chấp chưởng Tử Vân Phong, hắn đương nhiên nhận ra Quan Ngạo.
Chương 933 Tử Trản Mệnh Đăng (2)

Đâu chỉ là nhận ra, lúc trước người mang Quan Ngạo về Thanh Dương Tông còn chính là hắn!

Năm đó lúc du lịch ở bên ngoài, hắn thấy Quan Ngạo thiên phú dị bẩm, cảm thấy rất kỳ diệu, liền mang hắn và muội muội về Thanh Dương Tông để bồi dưỡng, chỉ có điều thiên phú của Quan Ngạo khi đó vẫn chưa được thể hiện hoàn toàn, cũng lộ ra vô cùng ngu xuẩn, giống như dạy mấy năm, thật sự tiến triển không lớn, cuối cùng đành vứt bỏ, mặc hắn tự sinh tự diệt, rồi tới về sau, Quan Ngạo bởi vì chọc giận chân truyền chân truyền của hắn, bị trục xuất khỏi Tử Vân Phong, ném vào trong trận viện làm tảng đá, hắn cũng không để ở trong lòng, quên luôn Quan Ngạo.

Cho tới hiện tại, mới xem như lại chạm mặt.

Sau đó, mới mấy năm ngắn ngủi không gặp, hắn lại phát hiện tên ngốc này không ngờ đã có thực lực khủng bố thế này...

Trong lòng chỉ tràn ngập một loại ý vị hoang đường khôn kể:

- Hắn là trưởng thành thế nào vậy?

Không chỉ là hắn, cho dù là Thanh Dương tông chủ và Vân trưởng lão cũng đều vẻ mặt ngây đơ, vừa rồi nghe nói tên ngốc này đoạt được vị trí khôi thủ kiếm đạo, bọn họ đã thầm lấy làm lạ, lại nhìn thấy hắn vê nặn Tiêu trưởng lão như trẻ con, liền càng hoảng sợ.

Tuy Tiêu trưởng lão vừa rồi là nỗi lòng đang loạn, bị phân tâm, lại xuất kỳ bất ý, mới bị hắn tóm lấy vai, nhưng bất kể là như thế nào, vừa tóm được vai liền khiến cho Tiêu trưởng lão không thể phản kháng, bản thân chính là cực kỳ đáng sợ rồi.

- Phương tiểu ca...

Quan Ngạo cũng không cảm thấy có gì lạ, thành thành thật thật đi tới bên cạnh Phương Nguyên, thấy bên cạnh không có bồ đoàn, liền đứng ở đó.

Phương Nguyên nói:

- Bái kiến tông chủ đi!

Quan Ngạo ngẩng đầu nhìn, thấy Vân trưởng lão tuổi hơi lớn, liền thi lễ với hắn:

- Bái kiến tông chủ!

Tông chủ và Vân trưởng lão lập tức đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Phương Nguyên cũng không nhịn được cười khổ một tiếng, nói:

- Vị này mới là tông chủ!

Quan Ngạo theo lời gật đầu, lại vái tông chủ một cái, thành thành thật thật nói:

- Bái kiến tông chủ!

Vân trưởng lão và tông chủ cười khổ một tiếng, có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.

Bọn họ lúc trước đã thấy Quan Ngạo, tuy chưa nói nhiều, theo lý thuyết th cũng không nên nhầm mới đúng.

Phương Nguyên nhẹ giọng giải thích:

- Quan Ngạo sư huynh đã quên một số chuyện trước kia!

Tông chủ và Vân trưởng lão gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ có chút tán thưởng nhìn Quan Ngạo từ trên xuống dưới.

Một lúc mới thở dài một tiếng, nói:

- Ta nhớ rõ hắn cũng biến mất vào lúc ngươi rời khỏi, không ngờ là đi theo ngươi, khi đó, hắn chắc vẫn chỉ là cảnh giới Luyện Khí, không ngờ hiện giờ đã có bản sự bực này, đúng là hiếm có...

Trong đáy mắt Hai người đều lộ ra ý vị thích thú.

Sau khi Phương Nguyên đoạt được lục đạo khôi thủ, lập tức vội vàng trở về, đây đã là một chuyện khiến bọn họ cảm thấy vui sướng, mà đồng thời khi mà quay về không ngờ còn dẫn về một vị cao thủ thực lực khủng bố, lại chính là vui mừng bất ngờ.

Mà lúc này, ngoài đại điện, những trưởng lão và chấp sự đó đều đang vộ vàng thò đầu vào nghe.

Dưới núi Thanh Dương Tông, cũng là vố số đầu người lúc nhúc, tranh nhau nghị luận, kiễng chân chờ đợi, hỏi thăm tin tức.

- Quả thật là đệ tử chân truyền Tiểu Trúc Phong đó trở lại à?

- Không sai, nhưng hắn không phải là đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc Phong lúc trước, mà đường đường là lục đạo khôi thủ.

Trưởng lão và chấp sự ở ngoài điện tất nhiên cũng nghe thấy tiếng đàm luận trong đại điện, Thanh Dương tông chủ vốn cũng không ngại để bọn họ nghe thấy, lập tức ai nấy vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, khiếp sợ không thôi, đều nhao nhao nghị luận, đồng thời cũng có người vội vàng truyền lại những gì mình nghe thấy cho các đệ tử dưới núi, sau đó lập tức liền dẫn phát những tiếng kinh hô, giống như sóng triều dũng động trong núi.

- Lục đạo khôi thủ?

- Đây là thứ quái quỷ gì vậy?

- Không phải đúng là đại khảo thiên kiêu Tiên Minh tổ chức ở Trung Châu chứ?

- Ha ha, xem ngươi ngốc chưa kìa, sao có thể chứ?

- Nếu là cuộc đại khảo đó của Tiên Minh, nếu có người có thể đoạt được lục đạo khôi thủ, thế chẳng phải là cũng có thể lên trời à?

Trong đủ loại tiếng nghị luận, cũng có vô số vẻ kinh hỉ và hoài nghi, còn có người là đánh chết cũng không tin, điều này cũng không trách bọn họ được, đại khảo lục đạo, đối với tu sĩ ở nơi xa xôi như Thanh Dương Tông mà nói, thật sự là một chuyện có chút xa vời.

Mà muốn nổi danh trong đại khảo lục đạo, vậy càng là một chuyện cơ hồ là mơ cũng không được.

Kỳ tài thiên hạ biết bao nhiêu, tới lúc nào mới đến phiên mình?

Cũng chính bởi vậy, bọn họ cho dù là nghe người ta nói, cũng có chút không dám tin.

... Phương Nguyên không ngờ tham gia đại khảo lục đạo?

... Không ngờ đoạt được lục đạo khôi thủ?

... Đến ngay cả cự hán lưng đeo đại đao bên cạnh hắn không ngờ cũng đoạt khôi thủ kiếm đạo?

... Vậy khôi thủ kiếm đạo vì sao lại đeo đao?

Đủ loại nghi vấn, thật sự khó có thể xua đi, muốn tin, lại không dám tin, có điều, khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của tông chủ, vẻ sầu lo thường xuyên mang trên mặt trước đây đã bị xóa sạch, thậm chí còn lộ ra có chút đắc ý, mà Vân trưởng lão thì sau khi xem đi xem lại mấy chục chữ ít ỏi trên Vạn Lý Vân Thư, cuối cùng vỗ vai Phương Nguyên thoải mái cười to, trong lòng cũng dần dần bình thường trở lại.

Danh hiệu lục đạo khôi thủ đó chắc là thật rồi.

Thấy tông chủ và Vân trưởng lão đã bao nhiêu lâu rồi không cười thoải mái như vậy là có thể minh bạch.

Tông chủ và Vân trưởng lão hứng thú rất cao, không ngừng hỏi về đại khảo lục đạo, cùng với các loại kinh lịch Phương Nguyên trải qua trước đại khảo lục đạo.
Chương 934 Tử Đăng một chiếu ba trăm dặm (1)

Dù sao bên trên Vạn Lý Vân Thư, cũng chỉ có vài chữ, thật sự không đủ để khiến bọn họ tận hứng, câu hỏi cũng càng lúc càng nhiều.

Tiểu Kiều sư muội lúc này, cũng nghe tới mê mẩn, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Phương Nguyên, ánh mắt lúc thì ôn nhu, lúc thì lo lắng.

Có điều Phương Nguyên vốn không thích nhiều lời, bởi vậy bất luận nói gì, cũng đều chỉ đơn giản một lời là xong.

Lúc này, cũng không khỏi nhớ tới Tôn quản sự, thầm nghĩ nếu hắn ở đây, vậy chắc sẽ khiến mọi người hài lòng.

- Đệ tử ba tháng sau phải tới Côn Luân Sơn, bởi vậy không thể ở lại trong núi quá lâu!

Sau khi Phương Nguyên ngắn gọn trả lời tông chủ và Vân trưởng lão, liền nói khẽ:

- Mà đệ tử trên đường trở về, chứng kiến ở ven đường, cũng biết sư môn bởi vì ta mà phải gánh vác vô số áp lực, còn làm hại rất nhiều đồng môn, thậm chí là trưởng lão... Có điều, tốt xấu gì thì đệ tử cũng đã trở lại, nên tận lực thì tất nhiên phải tận lực, nên báo thù thì tất nhiên cũng phải báo, các loại vấn đề, mong tông chủ và trưởng lão nói lại cho!

Thanh Dương tông chủ và Vân trưởng lão nhìn nhau một cái, nhìn ra vẻ chân thành ở đáy mắt Phương Nguyên, trong lòng cảm thấy rất an ủi.

- Tuy mấy năm nay quả thật là có áp lực, nhưng cũng không đến nỗi cấp bách đến mức đó!

Tông chủ Trần Huyền Ngang mỉm cười một tiếng, nói:

- Các ngươi đã đều về núi, vậy thì trước tiên châm mệnh đăng của mình đi đã!

Phương Nguyên nghe vậy, gật đầu nói:

- Cũng giống như đệ tử nghĩ!

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau tông chủ, nơi đó bày từng hàng kệ, lấp đầy đại điện, bên trên đều là những cây đèn tinh xảo màu sắc khác nhau, chỉ là rất nhiều cây đã tắt, còn có một số chỗ trực tiếp trống không một mảng, giống như ngay cả đèn cũng bị người ta lấy đi, bởi vậy lúc này đã lộ ra có chút ảm đạm tàn phá, ý cảnh khô bại.

Trở về tiên môn, chuyện thứ nhất, tất nhiên chính là phải châm mệnh đăng.

Tựa như lúc trước khi Phương Nguyên chính thức trở thành đệ tử tiên môn, chuyện thứ nhất phải làm cũng là châm mệnh đăng.

Sơn hắn rời núi, mệnh đăng của hắn đã bị đám người tông chủ và Tần trưởng lão dập tắt.

- Khụ khụ...

Ngoài cửa Đại điện, chư vị trưởng lão và chấp sự tách ra, lại thấy hai đồng nhi áo xanh, đỡ một lão nhân thân hình cao lớn chậm rãi bước vào, trên mặt lão giả này phủ một tầng hắc khí, bước chân trầm trọng, có thể thấy được bị bệnh rất nặng, nhưng vẫn uy vũ không giảm, chính là Tần trưởng lão lúc trước thả cho Phương Nguyên chạy, hắn bởi vì trọng thương bế quan hồi lâu, không ngờ lúc này cũng vội vàng xuất quan.

- Tần trưởng lão có lễ...

Phương Nguyên đứng lên, quay sang thi lễ với Tần trưởng lão, sau đó cười nói:

- Lúc trước khi vãn bối rời núi, từng cam đoan với tiền bối, một ngày kia tất sẽ trở về, tự tay châm mệnh đăng của mình, hiện giờ, ngày này cuối cùng cũng tới rồi.

Tần trưởng lão ho một tiếng nặng nề, trên mặt lại có vài phần nét cười, nói:

- Lão phu vũng vẫy xuất quan, chính là muốn xem lễ!

Phương Nguyên gật đầu, xoay người nhìn về phía cái kệ ở phía sau tông chủ.

Nơi đó bày từng dãy đèn, đèn có màu sắc khác nhau, cũng đại biểu cho ý nghĩa quy túc nào đó.

Tâm niệm Phương Nguyên khẽ động, liền muốn gọi một cây đèn đồng đen tới, nhưng cũng đúng vào lúc này, tông chủ Trần Huyền Ngang bỗng nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, lại đứng lên, đi tới trên cái kệ cao nhất, nâng một ngọn đèn tới, đặt ở trước mặt Phương Nguyên.

- Tử Trản?

Tiểu Kiều sư muội đột nhiên ngây ra một thoáng, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ không thể tin nổi.

Mà ở ngoài điện, trưởng lão và chấp sự xúm lại không đi, ngược lại càng lúc càng nhiều cũng đều biến sắc.

- Không ngờ là Tử Trản tối cao.

- Hắn mới ngần này tuổi, liền có tư cách châm Thanh Dương Tử Trản Mệnh Đăng ư?

Ngay cả Phương Nguyên, cũng hơi ngẩn ra, nhìn về phía tông chủ.

- Năm ngọn Tử Đăng của Thanh Dương đã tắt một ngọn, mất một ngọn.

Trần Huyền Ngang cười nói:

- Hôm nay nếu ngươi đã trở lại, vậy thì nên là lúc có thêm một ngọn rồi!

Thanh Dương Tông giống như tiên môn khác, mệnh đăng cũng chia làm năm màu, thấp nhất là xanh, cao nhất là tím.

Mệnh đăng màu sắc khác nhau, tác dụng mang tới cũng khác nhau, mà đối ứng, chính là thân phận địa vị cũng đều khác nhau.

Mệnh đăng thấp nhất, chính là đệ tử bình thường mới vào tiên môn sở hữu, đèn là Thanh Trản (đèn xanh), nếu đèn này bị kẻ xấu lấy được, thậm chí có thể mượn nó để thi triển chú thuật, rủa chết người ta. Trên trình độ nào đó, đây vốn là một loại thủ đoạn tiên môn chế ước đệ tử. Lúc trước Phương Nguyên rời núi, Thanh Dương Tông tắt mệnh đăng của hắn, sợ mệnh đăng của hắn bị Âm Sơn Tông cướp đi, âm thầm gây bất lợi cho Phương Nguyên.

Mà đi lên trên, chính là Hồng Trản (đèn đỏ) và Bạch Trản (đèn trắng), thường thường đều là chấp sự các cấp bậc cùng với đệ tử chân truyền từ Trúc Cơ trở lên của các phong, loại mệnh đăng này cũng đều tồn tại năng lực chế ước nhất định, có điều tác dụng yếu đi rất nhiều!

Mà lên trên nữa là Kim Trản (đèn vàng), đây là một số người có danh trưởng lão, tu vi đạt tới Kim Đan mới có tư cách châm.

Loại đèn này năng lực chế ước đã rất yếu, phần lớn là một loại tín niệm và khế ước.

Dù sao, tu sĩ Kim Đan, thực lực cường đại, địa vị cao thượng, chẳng ai muốn đặt tính mạng của mình ở trong tay người khác, cho nên đây cũng là xu thế chung, đại bộ phận tiên môn trên thế gian này đều không cường hành yêu cầu tu sĩ Kim Đan lưu lại mạch máu của mình trong tay.

Có điều trên Kim Trản còn có Tử Trản.

Cái này đã đại biểu cho loại người thân phận cao nhất trong tiên môn.
Chương 935 Tử Đăng một chiếu ba trăm dặm (2)

Bọn họ để lại mệnh đăng trong tiên môn, cũng chỉ là đại biểu cho một sự tán thành, thừa nhận mình là một thành viên trong tiên môn, chứ không có nghĩa là tiên môn có thể chế ước bọn họ, mà hoàn toàn ngược lại.

Bọn họ để Tử Trản Mệnh Đăng ở trong tiên môn, còn đại biểu thân phận của bọn họ là chí cao vô thượng, có thể thông qua mệnh đăng, đạt được một bộ phận quyền khống chế hộ sơn đại trận của tiên môn.

Loại Tử Trản Mệnh Đăng này ở trong Thanh Dương Tông tổng cộng có năm ngọn, đại biểu cho ngũ đại trưởng lão ngoài tông chủ.

Nhưng năm ngọn mệnh đăng này hiện giờ đã chỉ còn lại ba ngọn, trong đó Huống trưởng lão bị người ta trảm sát ngoài tiên môn, mà Tiêu trưởng lão vừa về tới tiên môn, liền yêu cầu lấy đi mệnh đăng của mình, điều này đại biểu cho hắn đã chính thức quyết liệt với tiên môn, không còn quan hệ gì.

Phương Nguyên lần này trở về, tất nhiên phải châm mệnh đăng của mình.

Đây là một loại lễ pháp, hoặc là một loại trở về trong quy tắc!

Nhưng hắn cũng không ngờ, tông chủ lại muốn hắn châm Tử Đăng...

Châm Tử Đăng, cũng đại biểu cho thân phận của hắn từ nay về sau sẽ ngang ngửa với Vân trưởng lão, Tần trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão, thậm chí trên thân phận và địa vị, chính là cùng ngồi cùng ăn với tông chủ, tông chủ đối với hắn chỉ có thể điều động, không thể ra lệnh, tương tự với khách khanh.

Hơn nữa, Tử Đăng được châm lên, vậy ngay cả một bộ phận quyền khống chế của hộ sơn đại trận cũng đã tới tay Phương Nguyên.

Quyết định này, bên trong ẩn chứa rất nhiều tín nhiệm, thậm chí là mong đợi.

Cũng khiến cho Phương Nguyên hơi ngây ra một thoáng, không lập tức tiếp nhận.

Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang nhìn ra tâm tư của Phương Nguyên, lại thấp giọng cười nói:

- Trong khoảng thời gian ngươi rời núi du lịch, tiên môn quả thật gặp phải một chút vấn đề nhỏ, tiên quang ảm đạm, bóng ma bao phủ, các loại kỹ xảo quỷ vực nhiều không đếm xuể, đệ tử trên dưới lòng người hoang mang, đám lão hủ chúng ta không có sức hồi thiên, có lẽ chính là cần một ngọn đèn mới, đến chiếu sáng sơn môn u ám này!

- Một khi đã như vậy, đệ tử từ chối thì bất kính!

Phương Nguyên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang, liền cười cười gật đầu.

Hắn minh bạch sự lo lắng của tông chủ, cùng với sự hứa hẹn đối với mình.

Quả thật, tông chủ bảo hắn châm Tử Đăng, một mặt đại biểu cho tiếp nhận đối với sự trở về của hắn, một mặt cũng đại biểu cho sự cam đoan của tông môn đối với hắn, Thanh Dương Tông không định chế ước hắn trên một trình độ nào đó, mà là cấp cho hắn tín nhiệm đầy đủ, cùng với không gian lớn nhất.

Hắn và Thanh Dương tông chủ, dù sao cũng không có nhiều tiếp xúc, trên trình độ thân thiết thì thậm chí còn không bằng Vân trưởng lão.

Có điều, từ lúc trước tông chủ thả mình, lại cho tới bây giờ bảo mình châm Tử Đăng, cũng khiến cho mình hiểu hắn thêm mấy phần.

Đây đúng là một người thông minh đến cực hạn, cũng nắm giữ chừng mực đến cực hạn.

Thế là Phương Nguyên liền không khách khí nữa, nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, điểm lên trên Tử Trản đó.

Một đạo thanh khí lượn lờ tỏa ra, chui vào trong Tử Trản.

Một lúc sau, một ánh lửa xuất hiện trên ngọn đèn.

Ánh lửa như hạt đậu, tỏa ra tử ý lấp lánh, chậm rãi chiếu sáng toàn bộ đại điện.

Rồi sau đó, theo một luồng thanh khí đó của Phương Nguyên dần dần dung hợp với Tử Trản, ánh đèn như hạt đậu đó cũng càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn, cho đến khi từ trên nóc điện tán phát ra, giống như từng đạo lợi kiếm, hướng thẳng tới không trung, xua đi mây đen dày nặng.

Sau đó, vào lúc này, tông chủ phẩy nhẹ tay áo một cái.

Ngọn Tử Đăng đó liền bay đến trên kệ ở phía sau, hạ xuống ô cao nhất.

Ở đó, chỉ có ba ngọn đèn giống với ngọn này, đều tỏa ra hỏa quang tim tím, có điều ngọn đèn này của Phương Nguyên, trẻ tuổi khí thịnh, hơn nữa là vừa châm, hào quang tỏa ra bốn phía, che lấp cả bốn ngọn đèn đó, hơn nữa tử ý trên ngọn đèn này thông qua pháp trận huyền diệu nào đó, trực tiếp ảnh hưởng đến hộ sơn đại trận chung quanh Thanh Dương Tông, dẫn động sự biến hóa của trận quang vô tận.

Trong không trung, trận quang hơi hơi lộ ra tăm tối, lúc này cũng sáng lên.

Sau đó dần dần truyền ra, loại sáng ngời này càng lúc càng rộng, chiếu sáng toàn bộ hộ sơn đại trận, vừa chiếu liền tỏa ra ba trăm dặm!

...

- Tử Đăng... Có Tử Đăng sáng lên rồi.

- Trời ạ, Thanh Dương Tông lại có thêm một vị đại trưởng lão à?

- Mệnh đăng này chẳng lẽ chính là Tiểu Trúc Phong Phương sư huynh?

Theo Tử Đăng sáng lên, quang mang tỏa ra bốn phía, trên dưới trái phải Thanh Dương Tông, không khí áp lực nặng nề khiến người ta không thở nổi lập tức tan thành mây khói, vô số đệ tử vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, liều mạng hò hét, vẻ vui sướng trong thanh âm triệt để đè nén vẻ bi thương.

Hiện giờ vốn đã là nửa đêm, nhưng tử quang này vừa hiện, trong thiên địa, lại giống như ban ngày.

- Khổ thủ mấy năm, những ngày tháng ăn bữa hôm lo bữa mai cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi à?

Có người ở trong tiên môn, cắn răng phòng thủ, trong những năm tháng lòng người hoang mang này thủy chung vẫn chờ đợi một ngày kết thúc, tín niệm thủy chung không hề thả lỏng, cũng không nhịn được mà xúc động trong lòng:

- Tông chủ bảo hắn châm mệnh đăng, lại mượn lực lượng đại trận chiếu rọi tứ phương, đây là muốn biểu thị công khai với thiên hạ rằng hắn đã trở về, biểu thị công khai Thanh Dương Tông chúng ta cuối cùng cũng có thể không cần ẩn nhẫn chờ đợi như hiện giờ nữa à?

- Hắn... Hắn châm mệnh đăng, liền đại biểu cho hắn đã trở về...

Ads
';
Advertisement