Lưu Khánh vừa chuẩn bị đi vào thì bị hai đệ tử chặn ở ngoài cửa.
“Hai người muốn làm gì?”
Lưu Khánh quở trách hai đệ tử, rõ ràng địa vị của ông ta cao hơn hai đệ tử này.
Một đệ tử mở miệng nói: “Lưu sư huynh, tam trưởng lão có lệnh, bất cứ ai cũng không được làm phiền!”
"Hȧ?"
Lông mày Lưu Khánh nhíu lại, ông ta biết hai đệ tử chắc chắn sẽ không nói linh tinh, vậy cũng tức là thật sự tam trưởng lão đã hạ lệnh, không thể đi vào?
Ông ta nhìn vào trong phòng, sau đó quay lại bên cạnh Dương Chấn, vẻ mặt áy náy nói: “Cậu Dương, rất xin lỗi, chúng ta vẫn phải đợi thêm!”
Dương Chấn nhíu mày, anh có thể cảm nhận được trong phòng có một cỗ khí tức rất mạnh mẽ, rõ ràng chính là tam trưởng lão của Thiên Hải Tông.
“Được!”
Suy nghĩ một chút, Dương Chấn vẫn đồng ý.
Cứ như vậy, nửa tiếng trôi qua, tam trưởng lão vẫn chưa từ trong căn phòng đi ra.
Lưu Khánh mặt mày lo lắng nhìn căn phòng.
Trên mặt Dương Chấn có thêm vài phần mất kiên nhẫn, anh tới Thiên Hải Tông bàn chuyện hợp tác là thứ yếu, chuyện quan trọng hơn là để nghĩ cách cứu Tần Nhã ra khỏi Hợp Hoan Tông.
Nếu có thể vào trước lúc đó, có được tình hữu nghị của Thiên Hải Tông thì có trợ giúp rất lớn đối với anh.
Nghĩ tới đây, trái tim của Dương Chấn dần yên tĩnh, đợi cũng đợi rồi, anh dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
Cứ như vậy, lại trôi qua một tiếng, tam trưởng lão của Thiên Hải Tông vẫn chưa từ trong phòng đi ra.
Trên trán của Lưu Khánh lấm tấm mồ hôi, ông ta không biết sư phụ của mình rõ ràng đồng ý sẽ gặp Dương Chấn, sao bỗng nhiên bế quan?
Ông ta thật sự sợ Dương Chấn không nhịn được mà bùng nổ.
Hơn nữa ông ta còn biết rõ, Thiên Hải Tông không phải mục tiêu hợp tác duy nhất của Dương Chấn, một khi chọc giận Dương Chấn, Dương Chấn chắc chắn sẽ từ bỏ.
Ở giới thế tục, ông ta từng tận mắt thấy sự khủng bố của Dương Chấn, ngay cả Đỗ Ngọc Sơn có linh hồn của đại năng viễn cổ nhập thể cũng bị Dương Chấn diệt.
Thiên phú võ đạo khủng khiếp như này, nhìn khắp cả cổ võ trung giới, cũng là thiên kiêu võ đạo đỉnh tiêm, cho Dương Chấn thêm vài năm, Dương Chấn e là có thể vấn đỉnh nóc của cổ võ trung giới.
Chính vì ông ta đánh giá rất cao Dương Chấn, vậy nên vô cùng sợ Thiên Hải Tông đắc tội Dương Chấn.
“Cậu Dương, cậu trước tiên đừng sốt ruột, sư phụ của tôi chắc chắn là có chuyện rất quan trọng đang xử lý, nếu không sẽ không bắt cậu đợi lâu như vậy.
Lưu Khánh sợ Dương Chấn hiểu lầm, vội vàng đi lên giải thích.
Chỉ là Dương Chấn không nói một lời, nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy Dương Chấn vẫn đang tu hành, trong mắt Lưu Khánh tràn ngập sự kiêng kỵ, ông ta từng thấy thiên tài võ đạo, nhưng chưa từng thấy thiên tài võ đạo nào cố gắng như Dương Chấn.
Thế giới này không thiếu thiên tài, nhưng không có mấy thiên tài võ đạo nguyện ý cố gắng tu hành, Dương Chấn là một trong số đó, người như này, sau này tiền đồ vô lượng.
“Dương Chấn, cút ra đây chịu chết!”
Vào lúc này, một giọng nói vô cùng phẫn nộ bỗng truyền từ bên ngoài vào.
Sắc mặt của Lưu Khánh lập tức thay đổi: “Không tốt, là ngũ sư huynh của Thiệu Nham – Hà Đông Thành tới rồi!”
Ông ta đương nhiên biết ngũ sư huynh của Thiệu Nham tới làm gì, trước đó Dương Chấn mới phế đi đan điền của Thiệu Nham, Hà Đông Thành rõ ràng là tới trả thù.
Con người của Hà Đông Thành cực kỳ bao che khuyết điểm, thực lực Thiên Cảnh Tứ Phẩm hậu kỳ, lúc bình thường có quan hệ rất tốt với Thiệu Nham.
Lưu Khánh nhìn Dương Chấn vẫn trong trạng thái tu luyện, sau đó cất bước ra ngoài, quét mắt qua mấy võ giả khí thế hừng hực, quát: “Hà Đông Thành, nơi này là chỗ ở của sư phụ tôi, đừng hòng gây rối!”
Một đám mười mấy võ giả đều là đệ tử của bên nhị trưởng lão, người cầm đầu chính là Hà Đông Thành.
Mà ở bên cạnh Hà Đông Thành còn có mấy võ giả Thiên Cảnh Tứ Phẩm, ai cũng lộ vẻ mặt hung dữ.
Thiệu Nham bị phế đan điền đi theo bên cạnh Hà Đông Thành, nhìn thấy Lưu Khánh đi ra, vẻ mặt dữ tợn nói: “Lưu Khánh, ông vậy mà bao che một người ngoài! Còn không mau giao tên đó ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với ông!”
Thiệu Nham tức giận quát một tiếng, nghiến răng nói: “Rõ ràng là tên đó bỉ ổi vô sỉ, đánh lén tôi nên tôi mới bị cậu ta phế đan điền, chỉ cần cậu ta dám đánh một trận quang minh chính đại với tôi, tôi sao lại bị phế đan điền chứ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất